Đọc truyện Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ – Chương 322
Trong ba ngày Hứa Nhược Phi rời đi, ngành sản xuất nước hoa ở Lâm Xuyên đã xảy ra biến động rất lớn.
Hứa thị quyết tâm muốn đưa nước hoa mới ra mắt trong quý này của bọn họ lên vị trí đứng đầu doanh số bán hàng của năm.
Bọn họ không chỉ điên cuồng phát quảng cáo của các ngôi sao nổi tiếng đang làm đại diện cho sản phẩm của mình lên màn hình LED của các trung tâm mua sắm lớn, mà còn mời vô số người nổi tiếng trên mạng đến để mở rộng quy mô quảng bá.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà số người thảo luận về nước hoa của Hứa thị trên các website đã vượt qua số người thảo luận về “Mộc Tê Hoa” do Hứa Nhược Phi điều chế.
“Mộc Tê Hoa nghe nói cũng không tệ, nhưng không phải đã hết hàng rồi sao? Trước tiên tôi sẽ mua dòng nước hoa mới của Hứa thị cái đã.”
“Ồ, ý cô là dòng nước hoa do Anna điều chế ấy hả? Chờ bổ sung rồi nói tiếp đi, nhưng tôi nghe nói muốn bổ sung hàng cũng phải mất ít nhất một tháng lận, tôi lại không thể đợi lâu như vậy được.”
Trong nội bộ tập đoàn Lệ thị, ngoại trừ bộ phận nước hoa ra thì sự hoài nghi của các nhân viên từ dây chuyền sản xuất đến tổ bán hàng đang bắt đầu tăng lên.
“Tổng giám đốc Lệ, anh lấy cái gì để đảm bảo Anna chắc chắn có thể thương lượng thuận lợi với nhà cung cấp hương liệu chứ?”
“Đúng vậy, lỡ như thất bại thì tổn thất mà chúng ta phải chịu trong quý này là rất lớn đó.”
Với sức của một mình Lệ Đình Nam, anh chỉ có thể tạm gạt bỏ ý kiến của những người còn lại sau đó quyết định sẽ xem xét lại vấn đề này sau năm ngày nữa.
Khó trách tổng giám đốc Lệ lại mệt mỏi như vậy, Lý An nhìn người đàn ông đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha cũng không khỏi thở dài một hơi.
Từ khi trợ lý Anna rời đi đến nay đã được ba ngày, hầu như tổng lúc nào tổng giám đốc Lệ cũng liều mạng làm việc, đoán chừng chưa có một đêm nào ngon giấc.
Haizz, bình thường thì không thấy gì nhưng sau khi trợ lý Anna đi thì mới cảm nhận được.
Lý An chưa bao giờ nhớ nhung Anna như bây giờ.
Mấy ngày nay lúc nào cũng phải nhìn dáng vẻ lạnh lùng của tổng giám đốc Lệ khiến cậu ta cứ thấp tha thấp thỏm mãi, sợ mình nói ra một câu gì đó làm người ta không hài lòng sẽ trực tiếp đánh mất chén cơm.
Lý An cúi đầu, thời gian hiển thị trên đồng hồ đeo tay nói cho cậu ta biết máy bay của Hứa Nhược Phi sắp tới rồi.
“Tổng giám đốc Lệ.” Lý An nhẹ giọng gọi: “Máy bay của Anna sắp tới rồi, chúng ta đến lối ra vào máy bay chờ đi.”
Lệ Đình Nam mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy chói mắt lúc này đã nhuộm đầy tơ máu đỏ sẫm, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được hôm qua anh không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Người đàn ông xoa hai đầu lông mày, trong giọng nói có chút buồn ngủ: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng.” Lý An đưa ly cà phê đá vừa mua cho anh: “Tổng giám đốc Lệ, cà phê anh cần đây.”
Lệ Đình Nam nặng nề ừ một tiếng rồi nhận lấy cà phê, vừa mới uống một ngụm hình như lại nhớ ra gì đó: “Hôm nay là thứ bảy hả?”
Lý An gật đầu, tổng giám đốc Lệ đã bận đến mức không nhớ nổi thời gian làm việc hay là ngày nghỉ luôn rồi.
Sau khi lẳng lặng uống hết ly cà phê đá, Lệ Đình Nam ném cái ly vào trong thùng rác sau đó đứng dậy từ từ cởi nút áo vest của mình ra.
“Cậu mau về nghỉ ngơi đi, lương làm thêm giờ hôm nay sẽ được chuyển từ tài khoản cá nhân của tôi.”
Lý An sửng sốt một lát, ngược lại cậu ta không hề chú ý đến vấn đề tiền lương ngoài giờ, làm trợ lý kiêm thư ký riêng của Lệ Đình Nam nên tiền lương của cậu ta đã vượt xa so với các đồng nghiệp khác rồi.
“Tổng giám đốc Lệ, ý của anh là một mình anh sẽ đợi Anna ở đây sao?” Lý An vừa cẩn thận vừa dè dặt hỏi lại.
Sự im lặng như bình thường của người đàn ông khiến Lý An càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.
Được thôi, nói cách khác là anh không muốn mình ở lại đây làm bóng đèn, cậu ta cũng không phải loại người không biết nhìn ánh mắt của người khác.
Lý An vốn định đi đến cửa ra vào cùng với Lệ Đình Nam, sau khi cần mẫn thông báo lại với người chịu trách nhiệm đón người thì cậu ta an tâm gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng nhà để ngủ.
Suy cho cùng cũng vì nhận được điện thoại của tổng giám đốc Lệ vào hai giờ sáng bảo phải đến sân bay nên cậu ta mới dựng đầu dậy.
Sau khi Lý An rời đi, Lệ Đình Nam vẫn chờ ở bên trong phòng nghỉ cách lối ra vào không xa.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn hai chữ cuối cùng mà người phụ gửi cho anh trong khung trò chuyện của Zalo, một nụ cười trầm thấp thoáng hiện lên trên gương mặt nghiêm túc.
“Chuyến bay K87627 đã hạ cánh.” Một giọng nữ trầm bổng truyền đến từ loa phát thanh.
Một tay của Lệ Đình Nam cất điện thoại vào trong túi áo vest, tay còn lại đút vào trong túi quần, cảm xúc thâm trầm trong đôi mắt sâu thẩm của anh cũng trở nên dịu dàng trong phút chốc.
Lệ Đình Nam đứng dậy, rời khỏi phòng nghỉ đi thẳng đến lối ra vào..