Đọc truyện Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ – Chương 309
Bên trong tòa nhà tập đoàn Hứa Thị.
Trong phòng họp tầng hai mươi mốt, Hứa Nhược Mộng ngồi bên cạnh tổng giám đốc Hứa, yên lặng nghe báo cáo của các nhân viên cấp dưới.
Truyện Đô Thị
“Bởi vì nước hoa của Anna đã trong trạng thái hết hàng đến ngày thứ ba rồi, hôm nay nước hoa của chúng ta mới tung ra thị trường cũng đã bán được hơn một nửa! Hơn nữa dây chuyền sản xuất sản phẩm tiếp sau đó cũng có thể đảm bảo năng lực sản xuất.”
“Theo như điều tra của chúng ta, trước mắt toàn bộ Lâm Xuyên không có kênh nào thu mua được hai loại hương liệu là hoa bách hợp và hoa đinh hương.
Ngay cả các nhà cung cấp châu Âu có quan hệ với tập đoàn Lệ Thị cũng không thể chuẩn bị ngay được nhiều hương liệu trong thời gian ngắn như vậy.”
“Chỉ cần chúng ta nắm được thời gian, lần này nhất định có thể đảo ngược tình thế.”
“Chiến lược của cô Hứa rất tốt.
Tổng giám đốc Hứa có tầm nhìn độc đáo, rất ủng hộ chiến lược của cô Hứa mới có thể đạt được thị trường như hôm nay!”
Khóe môi Hứa Nhược Mộng khẽ cong lên.
Sau cuộc họp, cô ta theo tổng giám đốc Hứa đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hứa Nhược Mộng tùy ý ném túi xách trong tay xuống ghế sô pha: “Bố, bố thấy kế hoạch của con không sai chứ?”
Gương mặt tổng giám đốc Hứa tỏ ra tự hào.
Tập đoàn Hứa Thị kinh doanh không được tốt, lúc này nước hoa của Hứa Thị lại đang bán chạy, có thể giúp tập đoàn khôi phục được phần nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, đôi lông mày của tổng giám đốc Hứa lại cau lại: “Nhược Mộng, con không lo làm thế nào để quan hệ giữa Đình Nam và con…”
Đôi mắt Hứa Nhược Mộng nhanh chóng lóe lên một tia hung ác.
Cô ta đã định dùng thuốc rồi, chỉ cần ván đóng thuyền nữa là xong, Lệ Đình Nam sẽ không thể gạt đi mối quan hệ với cô ta được.
Hứa Nhược Mộng cong môi tự tin: “Bố, bố đừng lo lắng.
Cuối cùng thì Đình Nam cũng sẽ kết hôn với con thôi.”
Còn Anna đó, dù cho một tháng sau có đầy đủ hương liệu đi chăng nữa thì thị trường cũng đã quên mất chai nước hoa mang tên Mộc Tê Hoa đó của cô rồi.
Hứa Nhược Phi tháo kính râm xuống, bước xuống xe cùng với Tô Vân Nhi.
Cô đã sống ở Paris được gần sáu năm, kể từ khi bà Tô đồng ý cho cô theo con đường điều chế hương liệu, trang viên hương liệu của nhà họ Tô đều để cô tùy ý ra vào.
Người phụ trách trang viên thấy Hứa Nhược Phi, nhìn thoáng qua đã nhận ra cô: “Cô Anna, hoa bách hợp tốt nhất đã chuẩn bị xong cho cô rồi.”
Mọi người đều biết rõ Hứa Nhược Phi không phải con gái ruột của nhà họ Tô, nhưng mọi người trong nhà họ Tô từ trên xuống dưới lại coi cô như con gái ruột của mình.
So với Hứa Nhược Phi, Tô Vân Nhi còn kém xa trong việc nghiên cứu hương liệu.
Cô ấy đứng nhìn Hứa Nhược Phi đứng dưới ánh nắng chọn hương liệu, một mình lẻn đến chỗ râm mát: “Nhược Phi, tớ ở đây cho mát nhé! Đứng dưới nắng sẽ bị đen da mất!”
Hứa Nhược Phi gật đầu, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc phân loại các loại hương liệu.
Cô chia những hương liệu đã chọn sang một bên, một tiếng sau, khuôn mặt cô đỏ bừng vì phơi dưới nắng.
Tô Vân Nhi thực sự không thể nhìn nổi nên đã nhờ người mang dù che nắng cho cô, sau đó nhờ người đi lấy hai chai soda lạnh.
“Đến khi cậu trở về Lâm Xuyên, có lẽ tổng giám đốc Lệ cũng sẽ không nhận ra cậu nữa đâu.” Tô Vân Nhi cắn ống hút trong miệng, dựa vào bên cạnh Hứa Nhược Phi, vừa tức giận vừa ấm ức nói: “Ở dưới mặt trời mấy tiếng đồng hồ mà cậu không sợ bỏng da chút nào.”
Suýt chút nữa thì Hứa Nhược Phi cắn vào lưỡi của mình.
Cô vất vả lắm mới quên được Lệ Đình Nam, vậy mà Tô Vân Nhi lại nhắc đến.
Hứa Nhược Phi ngẩng đầu liếc nhìn nhân viên trang viên đang ở gần đó: “Tôi cần tất cả những thứ này.”
Nhân viên công tác không khỏi tặc lưỡi.
Quả nhiên là cô Anna, người được yêu mến trong nhà họ Tô, đã chọn gần như tất cả những bông hoa bách hợp chất lượng cao trong trang viên rồi.
Người đàn ông phụ trách trang viên nghe thấy báo cáo từ các nhân viên, trừng mắt nhìn người đó một cái.
“Cậu không biết trang viên hương liệu này là do nhà họ Tô xây vì cô Anna sao?”
Nhân viên công tác bất ngờ trợn tròn mắt.
Nửa tiếng sau, người phụ trách trang viên cầm đơn giá đến trước mặt Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi: “Cô Anna, cô Tô, hai người thấy giá cả nên dựa vào giá vốn hay giá thương mại đây?”.