Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 86: Dùng phép lịch sự để đối xử với cô


Bạn đang đọc Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 86: Dùng phép lịch sự để đối xử với cô

“Anh Nghiêm khách sáo quá. Nếu thực sự muốn mời, có lẽ cũng nên là tôi mời anh thì hợp lý hơn chứ.”

Tề Tiểu Tô nói vậy là vì cô cũng không xác định Nghiêm Tắc Thâm có biết kế hoạch hợp tác của cô và Nghiêm lão hay không, cũng không biết quan hệ của hai bố con nhà họ thế nào, nên đương nhiên cô sẽ không liệt anh ta vào hàng ngũ của mình ngay từ đầu.

Ánh mắt Nghiêm Tắc Thâm hơi lóe lên, cảm thấy có chút thú vị.

Cô nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ? Đứng trước mặt anh ta mà không hề có chút luống cuống e ngại nào, hơn nữa, nói chuyện lại rất người lớn, bình thản, hoàn toàn không giống một học sinh trung học thanh xuân phơi phới chút nào, ngược lại còn như là phép xã giao của một người đã ra ngoài xã hội, hơn nữa còn là một thương nhân đứng ở cùng một đẳng cấp với anh ta vậy. Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi mâu thuẫn, nhưng thái độ và sắc mặt của cô ấy thực sự rất tự nhiên.

“Cô Tề, chuyện này là thế nào?” Nghiêm Tắc Thâm hỏi rồi đưa mắt nhìn Tằng Chí.

Tằng Chí hoàn toàn không ngờ khách quý của hiệu trưởng lại khách sáo với Tề Tiểu Tô như vậy, tim đã thót hết cả lại, lúc này ông ta cũng đã nhận ra, đây không phải là tổng giám đốc tập đoàn Lập Hoa sao? Nghiêm Tắc Thâm, trên tờ Nhật báo của thành phố D hôm nay còn có một bức ảnh rất to của anh ta, mà ông ta cũng vẫn còn nhớ rõ ràng tiêu đề bài viết.

Nghiêm Tắc Thâm – một thương nhân không đánh mất lương tâm.

Đó là câu giới thiệu của bài báo, mà ý tứ trong bài viết của ký giả là, rất có thể Nghiêm gia sẽ do vị Nghiêm Tắc Thâm này nắm giữ. Một tổng giám đốc tập đoàn Lập Hoa, sao có thể khách sáo với một nữ sinh lớp 11 thế này chứ? Dù chỉ quen biết thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi rồi!


Ông ta biết rõ gia cảnh của Tề Tiểu Tô từ lâu rồi, nếu không lúc trước ông ta cũng không dám có mấy ý nghĩ dâm đãng đó với cô.

Một con bé mồ côi bố mẹ phải sống nhờ nhà chú Hai, lúc trước đến xe bus còn không đi nổi, một đứa học sinh nghèo ngày ngày đi bộ đến trường, sao nhoáng một cái đã thay đổi, có người tặng nó cái váy sáu nghìn sáu, còn quen biết cả tổng giám đốc tập đoàn Lập Hoa chứ?

Tằng Chí nghĩ mãi không thông. Mà Dương Linh Linh cũng nghĩ không thông. Nhưng họ lại biết, chuyện này chắc chắn sẽ xoay sang chiều hướng khác. Tằng Chí nghĩ thời điểm này tốt nhất là phải ra tay trước, nếu không để Tề Tiểu Tô nói thêm một tràng nữa ông ta sẽ chịu không nổi.

“Nghiêm tổng, tôi là thầy giáo ngữ văn của Tề Tiểu Tô, có thể ngài không hiểu cô nữ sinh này lắm, là thế này, cuối học kỳ trước, thành tích của trò ấy tuột dốc thê thảm, lúc đó tôi đã cảm thấy chắc chắn có chuyện gì ảnh hưởng đến trò ấy rồi…”

Nghiêm Tắc Thâm lại ngắt lời ông ta, “Thầy Tằng phải không nhỉ? Thành tích học tập và chuyện riêng tư của cô Tề đây đều là chuyện riêng của cô ấy, thầy cũng không nên động một tí là lôi mấy lời này ra nói cho người khác nghe như vậy. Có điều, nếu thầy đã nói, thì tôi cũng có thể nói với thầy thế này, bản thân cô Tề cũng có thể mua được quần áo ở mức giá như thế, tôi tin là cô ấy không cần thiết phải đi làm mấy việc mà thầy nói kia.”

Đừng hỏi vì sao Nghiêm Tắc Thâm lại khẳng định như vậy. Thực ra Nghiêm lão đã nhanh chóng điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình của Tề Tiểu Tô rồi, nhưng cũng chính vì thế, mà bọn họ càng cảm thấy Tề Tiểu Tô rất bí ẩn. Vì một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, theo lẽ thường mà nói, căn bản không thể nào có phong thái như thế được. Hơn nữa, chuyện hợp tác mà cô ấy nói kia mới là thứ khiến họ kinh ngạc. Thử hỏi, trong giới cược đá, có người nào chơi cược đá lâu năm dám nói chắc một trăm phần trăm rằng, nhất định có thể giúp họ trở thành người thắng cuộc sau cùng trong buổi đấu đá đó chứ?

Dù có dám chém gió trước mặt người khác, cũng làm gì có ai dám chạy đến trước mặt Nghiêm Lập Hoa vỗ ngực đảm bảo vào lúc này?

Trên thương trường, rất nhiều người đều biết về Nghiêm lão, thời thanh niên và tráng niên, tuyệt đối không phải dạng người dễ chọc. Xảy ra chuyện không vui với đối thủ cạnh tranh trên bàn rượu, ông ấy dám vung cả chai rượu lên đập thẳng vào đầu đối phương ngay trước mặt lãnh đạo quản lý nơi đó. Một người như vậy dù có già rồi, nhưng bản chất cũng vẫn là một người lạnh lùng, tàn độc.


Người có thể trở thành đối thủ của ông ấy, hơn nữa còn dám hất mặt nói sẽ thắng tiếp ba ván nữa, chắc chắn cũng không phải người dễ động vào.

Dưới tình huống như vậy mà dám đảm bảo sẽ giúp Nghiêm lão thắng, nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì tức là có bản lĩnh thực sự, hơn nữa, bản lĩnh này, tuyệt đối không lo không có tiền. Phải biết rằng, cược đá là trò được ăn cả, ngã về không, có bản lĩnh như thế, sợ gì không giàu?

Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi, cách đối nhân xử thế bình tĩnh điềm đạm hơn hẳn số tuổi của mình, căn bản không thể là người đầu óc có vấn đề. Chính vì vậy, bố anh ta mới nói với anh ta, gặp cô gái này đừng dùng thái độ đối xử với trẻ con, mà phải dùng lễ độ để đối xử với cô ấy.

Tằng Chí hoàn toàn ngỡ ngàng.

Hiệu trưởng Dương đứng dậy, nhìn Tề Tiểu Tô, hỏi: “Tắc Thâm, cậu cũng quen học sinh Tề Tiểu Tô à?”

“Thật ra cô Tề quen biết với bố tôi, hôm nay cũng là bố tôi bảo tôi đến đón cô Tề đi ăn tối.”

Mọi người đều kinh ngạc.

Tề Tiểu Tô quen Nghiêm lão ư? Muốn mời con bé ăn cơm, còn phải bảo Nghiêm Tắc Thâm tự đến đón á? Rốt… rốt cuộc chuyện này là thế nào.


Nhưng không cần biết chuyện này là thế nào, thì vào thời khắc này cũng không thể truy cứu chuyện của Tề Tiểu Tô nữa. Tề Tiểu Tô nhận lời đi ăn cơm với Nghiêm Tắc Thâm. Lúc ra cửa, Nghiêm Tắc Thâm quay lại nói với hiệu trưởng Dương: “Ông bạn học cũ, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, anh cũng biết, hiện giờ tập đoàn Lập Hoa nằm trong tay ông cụ nhà tôi, muốn quyên tiền này nọ cũng phải là ông cụ nhà tôi quyết mới được. Hiện giờ bố tôi khen ngợi cô Tề rất nhiều…”

Chỉ nói đến đó rồi ngừng.

Hiệu trưởng Dương nhìn theo bóng họ, trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi.

Nghiêm Lập Hoa dọc ngang thương trường hơn mười năm, giờ chẳng khác nào con cáo già, ngay cả đứa con trai ruột của ông ấy cũng thường nói ông ấy là con cáo già, người có thể được một người như ông ấy khen ngợi, chắc chắn không đơn giản!

“Linh Linh, Tằng Chí, hai người vào đi, nói cho rõ ràng.” Ông ấy nhìn Tằng Chí một cái.

Tề Tiểu Tô vốn cho rằng họ sẽ đi thẳng đến nhà hàng, nhưng Nghiêm Tắc Thâm lại lắc đầu cười nói: “Cô Tề, thật ra tôi phải xin lỗi cô, vừa rồi không nói rõ với cô. Chúng ta sẽ đi thành phố J một chuyến, hôm nay bố tôi đã qua đó rồi.”

“Thành phố J?” Tề Tiểu Tô ngớ người.

“Đúng thế, nghe nói bên đó xuất hiện một viên đá quý, bố tôi rất hứng thú với nó, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Cô Tề có mang chứng minh thư theo không? Nếu không thì chúng ta quay về một chuyến để cô lấy chứng minh thư.”

Tề Tiểu Tô khựng lại một chút mới nói: “Có mang theo.”


Người Nghiêm gia đều mang theo thái độ trịch thượng, nếu không, sao có thể không hỏi ý cô trước mà đã sắp xếp hết mọi chuyện thế này được, căn bản không cho cô có cơ hội từ chối.

Nhưng kiểu trịch thượng, độc đoán này, cô lại có thể thông cảm được, dù sao địa vị xã hội của họ cũng cách nhau quá xa.

Cô cũng không thiệt thòi gì, vốn còn không có đường nào tìm xem phôi đá, giờ có cơ hội dâng tận cửa thế này, vừa khéo.

Nghiêm Tắc Thâm chỉ đưa cô đến sân bay, trên đường đi, trợ lý đã dùng chứng minh thư của cô đặt vé máy bay xong xuôi. Còn Tề Tiểu Tô trước giờ chưa từng đi máy bay, lần đầu tiên đi máy bay cũng chỉ mang theo một chiếc balo nhỏ.

Thành phố J cũng không xa thành phố D lắm, chỉ bay mất bốn mươi phút là đến. Lúc cô đặt chân xuống địa phận thành phố J, đồng hồ cũng mới chỉ sáu rưỡi tối.

Ra khỏi sân bay, Tề Tiểu Tô bắt xe taxi, đi thẳng đến địa chỉ mà Nghiêm Tắc Thâm đưa cho cô, nói Nghiêm lão ở đó chờ cô.

Xe taxi đưa cô hòa vào dòng xe cộ trên con đường đầy ánh sáng, thành phố J cũng phồn vinh không kém thành phố D, nhưng nhìn công tác xanh hóa của họ tốt hơn nhiều.

Địa chỉ đó là một khách sạn.

Tề Tiểu Tô xuống xe, một người đàn ông trẻ đứng ở cửa khách sạn lập tức bước qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.