Bạn đang đọc Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 1114: Liên minh – Như giáo huấn cháu trai
“Hai đứa bây càng ngày càng giỏi đấy nhỉ, Liên minh bồi dưỡng được quân nhân ưu tú như thế là để cho hai đứa 1 bây hành hạ à? Hả?” Thường lão chỉ mặt họ: “Đấy là binh lính riêng của các người hay là vệ sĩ của các người?”
“Thường lão…”
“Đừng có gọi ta!” Thường lão phất tay đầy mất kiên nhẫn: “Các người làm cái trò thi thố gì thế, đầu óc các người bị phi cơ nạo
rồi à?”
Thần sắc trên mặt Tướng quân Mạt hơi thu lại: “Đó là tiến sĩ Lam…”
“Cái thằng họ Lam kia là bố các người hả? Anh không phải người họ Mạt, đổi thành họ Lam từ bao giờ thế?” Thường lão liếc mắt nhìn Tướng quân Mạt, biểu cảm chẳng hề thay đổi.
“Phụt”
Tế Tiểu Tô thực sự không kiềm chế nổi mà thấy hả hê trong lòng.
Tướng quân Mạt ít nhiều cũng là một Tướng quân lão làng ngoài năm mươi tuổi, bị Thường lão mắng như vậy, sắc mặt thay đổi hẳn, lửa giận trong mắt cũng bốc lên, nhưng không dám nổi giận ngược với ông, chắc phải nhịn tới chết.
Ông ta nghiến răng đáp lại: “Thấy ngay trước mắt, bản lĩnh của người biến dị mạnh mẽ hơn binh lính trong tay chúng ta, có cơ hội này để họ cọ sát cũng là một chuyện tốt, ít nhất họ mới được nâng cao khả năng, mới có tiến bộ”
“Xạo sự!”
Thường lão tướng quân lại phì một tiếng mà phản bác.
“Người biến dị mà còn gọi là người được à? Năm mươi năm trước, các nước đã có một hiệp nghị bí mật, có thể nghiên cứu về biến dị gen của nhân loại, nhưng tuyệt đối không được tham gia vào quân sự và chính trị. Bây không biết chuyện này phải không? Kết quả nghiên cứu biến dị gen vẫn chưa thể khống chế được, năm đó có người từng nghiên cứu và phát hiện ra gen được dung hợp vào cơ thể ngang ngược xâm lấn gen của nhân loại, vì thế mà đào tạo ra thứ sát nhân điên cuồng và khát máu, quân đội khổ sở lắm mới phục kích được đám người biến dị đó, chuyện này các người cũng không biết chứ gì?”
Tướng quân Mạt trầm lặng trong phút chốc, ông ta trầm giọng đáp: “Đó là chuyện của mấy chục năm trước rồi, bây giờ y học đã có bước tiến vô cùng lớn, tiến sĩ Lam chắc chắn có thể giải quyết vấn đề này”
“Anh có thể bảo đảm được à? Bây dùng cái gì để bảo đảm? Còn nữa, với cuộc thi ngày hôm nay, mấy kẻ biến dị kia đã thắng được chưa?” Thường lão chỉ lên sân đấu: “Nhìn thấy chưa? Quân binh của chúng ta thắng rồi đấy!”
“Hai trận trước…”
“Vì binh lính của chúng ta là con người, với hai trận trước, chúng ta còn giữ được nhân tính, mà đối phương không phải người, trên cơ thể chúng chỉ có thú tính dẫn dắt!”
Cho nên, vừa mới lên sân đấu đã muốn ra đòn chí mạng.
Trong lòng chúng chỉ quan tâm tới thắng lợi, chỉ muốn đánh bại đối phương, chỉ có dục vọng muốn giẫm đạp đối phương dưới chân mình, mà đánh mất tinh thần của một cuộc thi đấu.
Quá rõ ràng, những kẻ biến dị mà tiến sĩ Lam và người của căn cứ nghiên cứu kia bồi dưỡng ra giống hệt như những kẻ biến dị của mấy chục năm trước, đã mất hết nhân tính căn bản.
Thí nghiệm đó hoàn toàn không thể coi như một thành công được.
Hay nói cách khác, chúng vốn dĩ đã muốn bồi dưỡng ra những kẻ biến dị như vậy!
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, nhân loại sẽ không phải đối thủ của những kẻ biến dị, vậy thì, người bình thường sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt, trên thế giới chỉ còn lại những kẻ biến dị mà thôi.
Thường lão tuyệt đối không muốn nhìn thấy kết cục này.
Có lẽ có thể tiếp tục nghiên cứu vấn đề này, nhưng, tuyệt đối không thể biến thành căn cứ sản xuất đội quấn biến dị được. Trước khi nghiên cứu này hoàn toàn thành công, người biến dị căn bản không thể tham gia vào quân sự hay chính trị.
“Tôi không cần biết các anh dùng cái lí do gì, bây giờ lập tức hạ lệnh kết thúc trận đấu cho tôi!”
Thường lão căn bản không cho họ bất kì cơ hội thanh minh nào.
Mà Vệ Thường Khuynh đã quay trở lại, ánh mắt đầu tiên của anh hướng về Tế Tiểu Tô, thấy cô ở đây, trái tim đập mạnh, nhưng sau khi đánh giá một lượt, thấy cô không có việc gì mới dời tầm mắt.
Anh bước vội vào trong, đi tới trước mặt Tướng quân Mạt, gằn giọng hỏi: “Những thương binh trước đó đâu?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, những người có mặt ở đó sững sờ.
“Câu này ý là sao?”
Hai trận đấu trước, binh lính của quân đội thua rất khó coi, Vệ Thường Khuynh vừa muốn đi xem những binh lính bị thương đó thế nào rồi, nhưng anh phát hiện ra không thấy người đâu cả, thậm chí, không ai biết họ bị khiêng đi đâu rồi.
Bao gồm cả người bị đứt mất cánh tay.
Tế Tiểu Tô vốn đã ngửi thấy mùi máu tanh trên cơ thể anh, đang định hỏi anh có bị thương không, sau khi nghe thấy anh hỏi vậy, trong đầu như có tiếng nổ lớn, cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, cũng không buồn hỏi thăm anh nữa, trực tiếp hỏi luôn: “Những thương binh kia không phải bị đưa tới căn cứ nghiên cứu rồi chứ?”
So với câu hỏi của Vệ Thường Khuynh, câu hỏi của Tề Tiểu Tô càng khiến người ta chấn động hơn,
Vệ Thường Khuynh đứng trước mặt Tướng quân Mạt, nhưng vừa vặn nhìn thấy, khi Tề Tiểu Tô hỏi ra câu đó, đồng tử của Tướng quân Mạt co rút lại!
Điều này chứng tỏ rằng ông ta biết chuyện này! Cũng chứng tỏ rằng Tiểu Tô đã đoán đúng!
Trận chiến này, người được chọn là linh tinh nhuệ nhất, cũng là những quân nhân hàng đầu có được thành tích tốt trong các kì so tài lớn nhỏ trong quân đội.
Nhưng, người biến dị của đối phương vừa lên sân đấu đã ra đòn chí mạng, sau đó, lặng lẽ đưa những thương binh đó về căn cứ nghiên cứu y học.
Muốn làm trò gì đây?
Đám đông vừa động não đã hiểu ngay ra.
Cũng vì hiểu ra, sắc mặt của họ mới lập tức thay đổi.
Tướng quân Mali bước lên phía trước, túm lấy cổ áo Tướng quân Mạt, gần xanh trên huyệt thái dương căng ra: “Lão Mạt kia, đây là cái bẫy mà ông và tiến sĩ Lam bày ra phải không? Các người muốn cải tạo những binh lính tốt nhất thành người biến dị!”
Ban đầu Tướng quân Mạt không muốn thừa nhận, nhưng khi đích thân Thường lão ra tay với ông ta, ông ta thản nhiên thừa nhận.
“Tôi cũng vì muốn tốt cho quân đội! Các người nhìn những người bình thường được biến dị đó đi, sau khi biến dị, võ nghệ của họ mạnh như vậy cơ mà, nếu như vốn dĩ đã là những bộ đội đặc chủng vô cùng giỏi thì sao? Nếu như chúng ta có thể thành lập một đội quân đặc chủng biển dị, sau này ai còn dám chọc vào Liên minh nữa? Quốc gia nào mà không muốn cường thịnh, tôi chỉ nghĩ cho Liên minh cũng không có gì sai trái cả.”
“Đúng là tiên sư cái thứ chết bầm này!” Thường lão phẫn nộ, buột miệng chửi thể.
“Tiểu Vệ! Cậu lập tức phái người đuổi theo, đưa những binh lính đó về! Lính của quân đội chúng ta, tuyệt đối không thể làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm! Chúng ta dựa vào năng lực của bản thân chứ không dựa vào con đường bất chính!”
“Rõ!”
Vệ Thường Khuynh nhanh chóng liếc mắt nhìn Tề Tiểu Tô, sau đó vội vã quay người đi luôn.
Tế Tiểu Tô nghe thấy tiếng anh trong đầu mình.
“Từ giờ trở đi em đi theo Thủ trưởng ban chấp hành, không được chạy lung tung!”
Tế Tiểu Tô đồng ý một tiếng, đột nhiên cảm thấy, anh đi như vậy, không chỉ đơn giản là đuổi theo và đưa những thương binh kia về, cô cứ cảm thấy ánh mắt ban nãy của Vệ Thường Khuynh rất phức tạp.
Anh chắc chắn có chuyện gì đó giấu giếm cô.
Nhưng, lúc này đây, Tề Tiểu Tô cũng không thể tóm lấy anh mà truy hỏi.
“Đầu óc của Tiểu Mạt không tỉnh táo nữa rồi, đưa về nhà cho bình tĩnh lại, hai ngày tới đừng có về bộ chỉ huy nữa!” Thường lão phất tay, lại phê chuẩn nghỉ phép cho Tướng quân Mạt một cách cưỡng ép.
Kháng nghị của Tướng quân Mạt vô tác dụng.
Cũng không biết lại một đội quân nữa từ đầu tới, đưa ông ta ra ngoài.
Sắc mặt Tướng quân Mạt vô cùng khó coi, nhung thân phận của ông ta không cho phép ông ta gây sự. Quá khó coi.
Ông ta bị cưỡng chế đưa về nhà “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngữ điệu của Thường lão vẫn rất tệ, yêu cầu Tướng quân Mali tự kiểm điểm, xử lí chuyện trong quân đội cẩn thận, sau đó đưa Thủ trưởng ban chấp hành và Tề Tiểu Tô rời đi.