Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 98: Thiếu nữ dưới bầu trời u ám (12)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Thất Nguyệt ra tay quá mức bất ngờ, một đám người vây quanh cô nửa điểm phòng bị cũng không có. Ngay cả đạo tặc bị Thất Nguyệt trực tiếp giết chết còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Level 16, đối với bọn họ mà nói quả thực là con gà trong đám newbie. Trước kia, mỗi khi gà mới gặp phải bọn bọ đều biết điều kẹp chặt đuôi làm người, huống chi con gà này còn đang đối mặt với một đám người. Bọn họ vẫn luôn cho rằng Thất Nguyệt dù không phục cũng chỉ tìm mọi cách chạy trốn mà thôi.
Nào ngờ, Thất Nguyệt thừa dịp tinh thần của tất cả mọi người còn đang buông lỏng, nhảy lên phía trước. Tử Nguyệt trong tay đâm thẳng, hướng về phía pháp sư gần nhất. Chỉ trong nháy mắt cổ pháp sư đã bị cô cứa một dao, sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết liền hoá thành một đạo ánh sáng trắng.
“Mẹ nó, cô lại dám động thủ!” Mọi người lúc này mới kịp phản ứng lại, tay cầm vũ khí lập tức công kích Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tránh thoát hàng loạt kỹ năng đang ập tới, xoay người trên không, mở ra một lối thoát từ chính vị trí pháp sư đã bị bản thân giết. Có điều, cô đã quá xem thường đám người này. Trước đó cô có thể dễ dàng đắc thủ, hoàn toàn là do đối phương không hề phòng bị. Đội lính đánh thuê này ở Mộ Nhật Thành cũng coi như có số có má, thường ngày các thành viên đều phối hợp ăn ý, mà lúc này tất cả cùng lúc lao về phía Thất Nguyệt, sao có thể để cô thoát thân dễ dàng được.
Sau khi toàn bộ thành viên đoàn Lôi Hạo Miểu phát động kĩ năng, ai nấy đều rung động, vây kín toàn bộ khu vực này chặt chẽ không một kẽ hở.
Thất Nguyệt vừa hung hiểm tránh thoát công kích của một chiến sĩ, sau gáy lại chợt phát lạnh, theo bản năng nghiêng người một cái. Đạo tặc phía sau cô cũng lập tức hiện nguyên hình, đâm lén thất bại.
Hiển nhiên đạo tặc nó không nghĩ tới Thất Nguyệt lại có thể phát hiện ra bản thân, thoáng ngây người trong chốc lát, cùng lúc đó, chủy thủ của Thất Nguyệt cũng xuyên thẳng qua yết hầu của hắn. Lại thêm một kẻ bị tiễn vong, nhưng Thất Nguyệt cũng vì một dao này mà tránh không thoát hoả cầu của phe địch. Chỉ trong chớp mắt, cột máu liền tụt một nửa.
Mặc dù Thất Nguyệt có bản lĩnh, nhưng cấp bậc của cô thực sự chỉ có như vậy. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu, không sớm thì muộn cũng sẽ bị dồn vào góc tường. Dù là giá trị thể lực hay mana cũng sẽ có giới hạn, nhưng ánh mắt của cô vẫn trấn định trước sau như một. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi, nhưng Thất Nguyệt từ đầu tới cuối vẫn biểu hiện vô cùng kiên cường nghị lực, sau cùng cột máu cũng chỉ còn lại một ít, nhưng đổi lại cô vẫn giết được hai người.
Lúc này, trên một thân cây nằm cách xa chiến trường, một nhóm người ẩn mình trong tán cây, dõi mắt nhìn xuống trận chiến bên dưới. Sau khi thấy một người nữa tiếp tục ngã xuống, Hoa Gian – người vẫn luôn hết sức chăm chú quan sát cũng phải kinh hô:
“Mẹ nó, cô nàng này quá bá đạo!!”
“Đúng vậy, bất quá tôi thấy cô gái này không trụ nổi bao lâu nữa đâu. Nếu cái lũ tiện nhân kia hoàn thành nhiệm vụ, vậy không phải nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại sao?!” Dã Vọng bên cạnh phụ họa.
“Lão đại, chúng ta mau chóng gia nhập chiến trường thôi. Dong binh đoàn của chúng ta luôn duy trị tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ 100% nha.” Miêu Nhi nhô đầu ra từ trong đám lá cây, nói với người bên dưới. Nào ngờ mới nói được một nửa lại phát hiện ra người vốn luôn đứng phía dưới táng cây đã sớm không còn. Cô đảo mắt nhìn về phía chiến trường, lại thấy lão đại của mình không biết đã gia nhập vòng chiến từ lúc nào.
“Linh, mày đừng có quá đáng. Mặc dù dong binh đoàn của mày là số 1 Mộ Nhật Thành, nhưng nhiệm vụ này là bọn tao nhận trước, hơn nữa cô gái kia đã giết mất 5 người của tụi tao. Việc này không thể bỏ qua, nếu hôm nay mày nhường bọn tao phi vụ này, ngày sau tao tuyệt đối sẽ không quên, nếu có mồi ngon nhất định sẽ báo với mày một câu, tiền thưởng nhiệm vụ cũng chia một nửa cho mày. Thế nào?” Lôi Hạo Miểu nhìn người đang ngăn chặn toàn bộ công kích của phe mình, trong tay người nọ cầm một pháp trượng trong suốt trắng tinh, mà gã lại chỉ cảm thấy đắng hết cả lòng. Nếu là người khác, cùng lắm thì giết luôn, hoặc nói lý lẽ để đối phương biết khó mà lui là được, dù gì nhiệm vụ này vốn là bọn họ nhận trước, hiện tại thật vất vả giết mục tiêu đến gần cạn máu, cho dù là ai đột nhiên nhảy ra ngáng đường cũng khiến gã cảm thấy khó chịu.
Nhưng người trước mặt thì khác, Lôi Hạo Miểu cảm thấy, dù nói lý hay PK đều không được. Theo như gã biết, người này trước giờ đều không nói lý lẽ, chỉ cần là game thủ tại Mộ Nhật Thành đều biết Linh là một người chuyên tùy hứng làm bậy. Đáng ghét nhất là trình độ của tên gia hoả này cao, nếu gặp phải hắn, vậy chỉ có thể trách bản thân quá xui xẻo. Hồi tưởng lại những giai thoại đẫm máu của tên biến thái này, Lôi Hạo Miểu liền rùng mình sợ hãi, nhưng gã thân là kẻ cầm đầu, cũng không thể trước mặt toàn bộ thành viên khom lưng uốn gối nịnh hót, chỉ có thể cừng mềm kiểu gì cũng nói, hy vọng đối phương có thể nể mặt bản thân.
“Cô ấy là của tôi, một là mấy người rút lui, hai là trực tiếp lao lên.” Thanh âm lạnh lùng cất lên.
Giữa chiến trường, người đàn ông một thân pháp bào màu thiên thanh, bỏ đi mặt nạ thường ngày luôn đeo. Gió thổi qua mái tóc dài của hắn, cả người lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần tựa như tiên nhân đang vũ hoá phi thăng, giữa trán điểm một nốt chu sa, lại càng khiến hắn thoát tục không giống người phàm.
Một đám nữ game thủ trên chiến trường đã sớm làm phản, chỉ biết đứng một bên nhìn. Đã sớm nghe đồn Linh – đệ nhất cao thủ Mộ Nhật Thành là một mỹ nam, nhưng hắn quanh năm suốt tháng đều đeo mặt nạ, căn bản chưa từng có người nào thật sự nhìn thấy diện mạo của hắn. Lúc này đây, khi nhìn thấy rồi, ai nấy đều cảm thán, ai bảo hắn lớn lên đẹp trai, đây là đẹp trai quá mức quy định thì có.
“Mày!! Mày đừng có khinh người quá đáng!!” Lôi Hạo Miểu nghiến răng nghiến lợi nói. Vốn dĩ gã đã có ý muốn rút lui, nhưng không nói mấy câu đã rời đi, vậy sau này gã lăn lộn thế nào được. Vì vậy Lôi Hạo Miểu định bụng bồi thêm một câu “non xanh còn đó, nước biếc còn đây”*, nhưng Linh đã lười nói lời vô nghĩa với gã. Như vậy, nếu đã không thể lùi, chi bằng giết luôn.
[*] Thanh sơn y cựu, lục thủy trường lưu 青山依旧,绿水长流 – qīngshān yījiù lǜshuǐ cháng liú, được trích từ một bài thơ Đường tên Ly Biệt《离别》. Ngụ ý tương lai còn dài, ngày sau tất có lúc sẽ gặp lại.
Linh vung tay, nhàn nhạt nói với mấy người đã sớm nhảy xuống từ trên cây, “Giao cho mấy người.”.
Mấy người này đã sớm chờ tới mức ngứa ngáy tay chân, sau khi nghe lão đại nhà mình nói liền hưng phấn.
Hoa Gian gào lên:
“Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích. Tôi tới đây!”
Sau đó, y liền cầm pháp trượng lao về phía trước.
Dã Vọng đã sớm đi trước y một bước, vèo một cái đã đứng giữa chiến trường, nói, “Nhà mi tới cái gì mà tới, thân là một mực sư, nên biết điều làm tốt vai trò người bố tốt* đi, cả đám này ông đây thầu hết rồi.”.
[*] Mục sư là chức nghiệp chuyên support, hồi máu cho đồng đội là chính, do đó thường bị gọi là “vú em” (đối với nữ mục sư), hoặc “người bố tốt” (đối với nam mục sư). Vì vú em chuyên cung cấp sữa (cũng giống như máu), còn bố thì bao giờ cũng phải nuôi con.
Mấy người còn lại cũng không cam lòng tụt lại phía sau, hăng hái lao tới tranh đoạt đầu người.
Lôi Hạo Miểu tức hộc máu, trong lòng điên cuồng gào thét: Ông đây chưa nói xong, ai nói không rút lui, là ai nói không rút lui.
Nhưng hiện tại gã có nói gì có cũng vô dụng, Lôi Hạo Miểu vô cùng bi phẫn, đến nước này chỉ có thể cắn răng tiếp tục. Đối mặt với đám người điên nổi danh Mộ Nhật Thành, Lôi Hạo Miểu chỉ có thể cầm chắc trường kiếm trong tay, điên cuồng hét lên:
“Ông đây làm thịt tụi bây!!”
Lúc này, Thất Nguyệt dồn hết toàn bộ tinh thần đề phòng người đàn ông trước mặt. Không thể không nói, hắn là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp. Nếu thật sự phải dùng một từ để miêu tả vẻ đẹp ấy, vậy đó chính là hoàn mỹ, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Hiện tại, người đàn ông hoàn mỹ đang nhìn cô, Thất Nguyệt cảm thấy khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không chân thực kia phảng phất như bắt đầu có sức sống, dường như phía sau vẻ ngoái trấn định là cả một ngọn núi lửa đang trực chờ phun trào bất kỳ lúc nào. Đôi mắt ấy đang nhìn cô, không biết vì sao, Thất Nguyệt chợt thấy trong lòng phát run.
“Anh cũng tới truy sát tôi?” Sau một hồi im lặng không lời giữa hai người, dường như tất cả mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng, đồng loạt yên lặng trở lại. Cuối cùng Thất Nguyệt mất hết kiên nhẫn, lên tiếng hỏi.
“Hát cho tôi nghe đi.” Âm thanh dễ nghe của người đàn ông cất lên, mang theo chút khàn khàn. Hắn nhìn chăm chú vào Thất Nguyệt, trầm giọng nói.
“Cái gì???” Thất Nguyệt sửng sốt.
#Tiếu: đại ca, lạc đề rrrr