Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 64: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (8)
Editor: Vân Cầm
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Thất Nguyệt nghỉ ngơi vài phút, lúc này cánh tay mới bớt nhức mỏi. Cô cầm trường kiếm, một nhát chém, zombie lập tức vỡ đầu, máu đen trực tiếp bắn ra. Bất chợt, mũi kiếm chạm phải một vật thể vàng vàng trắng trắng, một thứ to bằng đá lộ ra từ trong đầu zombie.
Thất Nguyệt dùng quần áo trên người zombie lau sạch sẽ vật thể lạ, là một viên đá trong suốt như kim cương.
“Ma ma, đây là cái gì?” Tuy rằng Bánh Bao Nhỏ có chút sợ, nhưng thấy đồ vật mà Thất Nguyệt lấy ra thật sự rất đẹp, vì vậy đầu nhỏ ngó qua hỏi.
“Đây là đá năng lượng, nhưng hiện tại nó được gọi tinh thạch, vật này có thể giúp quang cầu của con phát triển.” Thất Nguyệt chỉ chỉ vào đầu, cố gắng giải thích thật đơn giản, như vậy Bánh Bao Nhỏ có thể hiểu dễ hơn.
“Mama, con có thể cầm nó không?” Bánh Bao Nhỏ cảm thấy hứng thú với tinh thạch lấp lánh.
“Hiện tại không được, chờ chúng ta trở về, mama xử lý tốt rồi sẽ cho con.” Thất Nguyệt đập nhẹ lên cánh tay nhỏ đang vươn tới của Bánh Bao, đem tinh thạch cất vào túi.
Tinh thạch năng lượng có cùng nguồn gốc với năng lượng của dị năng giả, chẳng qua ở thời điểm biến dị xuất hiện một chút khác biệt như vậy.
Cũng giống như DNA của loài tinh tinh đen có độ tương đồng với con người là 99%, của tinh tinh với con người là 98%, của loài mèo với con người là 90%, thú vị nhất chính là độ tương đồng trong DNA của chuối với con người là 50%. Như vậy, có thể thấy, chỉ cần DNA khác nhau một chút thôi cũng sẽ tạo nên sự khác biệt như trời với đất.
Đá năng lượng ở thế giới của Thất Nguyệt là vật vô cùng quý hiếm, chỉ có những thế gia lâu đời mới có một vài viên đá được truyền thừa từ trước, nhưng bây giờ, nơi nơi đều có thể tìm thấy chúng. Song, không thể trực tiếp hấp thu đá năng lượng, bằng không năng lượng trong tich thạch sẽ cuồng bạo, gây trở ngại sự tiến hoá của dị năng giả. Do đó cần phải tiến hành xử lí đá năng lượng trước. Kỳ thực cách xử lí rất đơn giản, chỉ cần ngâm trong dung dịch dược liệu trong vòng vài ngày, nguồn năng lượng mạnh mẽ bên trong sẽ được làm dịu xuống. Mặc dù muốn làm loại dung dịch dược liệu này không dễ dàng, nhưng chỉ cần chú tâm thì hoàn toàn có thể. Nhưng nào có ai biết, vì phương thức nhìn tưởng chừng như rất đơn giản này, mọi người đã dùng chính sinh mệnh của mình trong mạt thế để tổng hợp lên.
Thất Nguyệt đào tinh thạch từng chút một, bất chợt cảm nhận được ai đó đang đánh lén sau lưng cô. Một hoả cầu thấp kém bắn thẳng về phía tay cầm túi tinh hạch của Thất Nguyệt.
Cô nhăn mày, nhanh chóng co tay lại, may mắn cô vẫn luôn dùng tinh thần lực dò xét xung quanh, nếu không chỉ sợ lần này cánh tay đã bị đốt trụi.
Bánh Bao Nhỏ cũng bị doạ sợ, kêu lên một tiếng, sau đó lại chợt nhớ ra làm vậy sẽ dẫn dụ sự chú ý của quái vật, vì vậy bé lại cuống quít dùng tay che miệng lại.
Bị đánh lén, Thất Nguyệt đương nhiên cũng tức giận, cô xoay người nhìn về phía những người đang đi tới.
Là một nhóm năm người, bốn nam một nữ, thoạt nhìn rất trẻ. Đặc biệt là cô gái kia, dáng vẻ như thiếu nữ 18-19, ngoại hình xinh đẹp, mặc một thân váy trắng, tóc dài rối tung xoã xuống, khiến cô ta có vẻ nhu nhược động lòng người.
Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn bộ váy mà cô ta mặc, thầm nghĩ: Lúc này lại đi mặc váy màu trắng? Cô gái nhỏ, cô không bị bệnh chứ?
Người tấn công Thất Nguyệt là thanh niên đứng phía trước. Cậu ta mặc một bộ quần áo in hình xương khô lớn, tóc nhuộm đỏ, thoạt nhìn có thể đoán được, trước khi mạt thế bùng nổ cậu ta là một nhân vật thích nổi loạn, vì vậy sau khi thức tỉnh dị năng trong thời kì mạt thế liền kiêu ngạo.
Rõ ràng cậu ta không hề nghĩ tới Thất Nguyệt có thể tránh thoát công kích của bản thân, vì vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cho rằng đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng thời điểm Thất Nguyệt xoay người lại, thanh niên tóc đỏ lập tức ném chuyện Thất Nguyệt né tránh công kích của cậu ta như thế nào ra sau đầu, đôi mắt cậu ta bắt đầu di chuyển tới lui trên người cô. Giữa thời kì mạt thế mà vẫn còn nữ sinh xinh đẹp, quần áo sạch sẽ như vậy, quả thực hiếm thấy. Ngoại hình của cô lập tức khiến cậu ta động lòng, sắc mặt dại ra.
Dường như nhận thấy thanh niên tóc đỏ đã bị mê hoặc không nói nên lời, cô gái đứng giữa bốn người liền lên tiếng. Cô ta vuốt tóc ra sau tai, vẻ như tò mò, cười với Thất Nguyệt, dò hỏi, “Chị, những zombies này đều bị chị giết sao?”. Giọng nói của cô ta ôn hoà, nhưng ẩn ẩn mang theo khí thế hiếp người của cao nhân nhất đẳng* khiến Thất Nguyệt rất không thoải mái.
[*] Cao nhân nhất đẳng: người tài giỏi trong số những người tài giỏi =)))))))
Thất Nguyệt nhăn mặt nhìn “Mary Sue váy trắng thời mạt thế” trước mặt, vừa rồi người công kích cô là nhóm người này, nhưng hiện tại lại làm bộ như không có việc gì, chẳng lẽ coi công kích như chào hỏi chắc?
[*] Mary Sue: nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được nhiều chàng trai yêu thích, cho dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái. Thông thường, nhân vật này được công nhận là những mong muốn/ảo tưởng của tác giả, được tác giả hình tượng hoá dưới ngòi bút của bản thân.
Thất Nguyệt chỉ lướt nhìn cô gái kia một cái, nói, “Là tôi giết thì sao? Không phải tôi thì sao? Liên quan gì tới các người?”.
“Phùng Điềm hỏi cô là nể mặt cô, có biết nói tiếng người không thế?” Đứng ở bên cảnh Mary Sue váy trắng là một thiếu niên khác, cậu ta thấy Thất Nguyệt không khách sáo chút nào, liền lập tức nhảy ra, bộ dáng như muốn giáo huấn Thất Nguyệt một chút.
“Được rồi, Lương Vĩ, chúng ta đã nói tốt, là cô ấy không có giáo dưỡng, chúng ta cũng không thể cư xử giống cô ấy.” Phùng Điềm duỗi tay ngăn cản Lương Vĩ, ra vẻ yếu đuối nhẫn nhịn, ngay cả Thất Nguyệt đứng xem cũng cảm thấy đau răng.
#Tiếu: Excuse me, ai đó tống mẹ này vào viện tâm thần giúp t.
Nhóm người này logic như thần, rõ ràng là bọn họ động thủ trước, hiện tại lại thành chính mình không có giáo dưỡng, Thất Nguyệt cười lạnh, không nói lời nào, chỉ là đứng nhìn bọn họ.
“Chị, dù sao chị cũng chỉ nhặt thứ đã có sẵn của người khác. Chị xem, chị cầm những tinh thạch này cũng không có chỗ dùng. Như vậy đi, em bỏ tiền mua chỗ tinh thạch này. Thế nào?” Sau khi trấn an Lương Vĩ, Phùng Điềm lại ra vẻ thuần lương nói với Thất Nguyệt, sau đó lấy ví tiền trong túi mà cô ta đeo bên sườn, cầm hai trăm đồng quơ quơ, làm như mình rất hào phóng. Cô ta cảm thấy Thất Nguyệt không thể giết nhiều zombies như vậy, dù sao đối phương cũng chỉ là một người phụ nữ, sau lưng còn dẫn theo một đứa trẻ, có thể lợi hại được đến đâu. Phùng Điềm chỉ cho rằng Thất Nguyệt may mắn, gặp được người không biết gì về tinh thạch nên nhặt lấy.
Thất Nguyệt trực tiếp bật cười, cô gái, cô tới làm trò cười à? Hiện tại đã là mạt thế, tiền còn có ích lợi gì?
“Tiền của cô tự cô cầm đi! Tinh thạch này tôi không bán.” Thất Nguyệt đào tinh thạch trong đầu zombies, cất vào túi, cô không định nói lời vô nghĩa với những người này, vì vậy xoay người bước đi.
“Cho cô mặt mũi cô lại không cần. Muốn chạy? Để lại tinh thạch rồi nói.” Ngay lúc Thất Nguyệt xoay người, một đạo (thổ thứ) gai đất lập tức đâm về phía cô. Người tấn công là thanh niên béo lùn nhất trong nhóm. Tên này vẫn luôn thích Phùng Điềm, hiên tại cơ hội thể hiện cuối cùng cũng tới, sao cậu ta có thể bỏ qua, vội vàng ra tay trước, không ngừng công kích về phía đầu Thất Nguyệt. Nhưng độ chính xác của cậu ta không cao, vốn dĩ công kích Thất Nguyệt, kết quả lại nhắm về phía Đường Đường.
“Ma ma.” Đường Đường sợ hãi hét lên, thanh âm run rẩy, không dám nhúc nhích, chỉ ôm chặt lấy lưng Thất Nguyệt.
Lần này Thất Nguyệt thật sự nổi giận, vốn dĩ cô không muốn so đo với đám người này, người não tàn còn có thể tha thứ, dù sao đối phương cũng đều là thanh niên trẻ tuổi, nhưng rõ ràng bọn họ rất không biết điều. Chuyện khác có thể cho qua, nhưng doạ tới Đường Đường thì không thể.
Ánh mắt của cô dần sắc bén, một tay vung kiêm quét ngang, trực tiếp cắt đôi gai đất giữa không trung thành hai đoạn. Nhưng Thất Nguyệt vẫn chưa dừng lại, hai chân khởi động kĩ năng không gian – thuấn di (dịch chuyển tức thời), giây tiếp theo, cô đã xuất hiện bên cạnh tên mập, chém một nhát lên cánh tay hắn. Ngay lập tức, đoạn cánh tay bị chặt đứt rơi xuống, máu tuôn ra xối xả. Tên mập hét lên một tiếng thảm thiết, che miệng vết thương, ngã lăn ra đất.
Những người khác thấy Thất Nguyệt bưu hãn như vậy, giật mình kinh ngạc. Thanh niên tóc đỏ mang dị năng hệ hoả phản ứng trước tiên, cánh tay duỗi ra, ném một đạo hoả cầu về phía cô. Thất Nguyệt cũng không chịu yếu thế, lợi kiếm đặt ngang người, sát ý cuồn cuộn trào dâng dưới đáy mắt.
Trước mạt thế, những thanh niên trẻ tuổi này đều là người bình thường, cũng chỉ có thanh niên tóc đỏ từng là một tên côn đồ, đã sớm quen với chuyện đánh đấm. Sau khi mạt thế bùng nổ, mặc dù mọi người đều phải trải qua mấy phen đổ máu, nhưng xét về chiến đấu, bọn họ căn bản không phải đối thủ của “người trong nghề” như Thất Nguyệt, vừa bắt đầu liền luống cuống chân tay.
Thất Nguyệt tránh thoát hỏa cầu, nghiêng người, cánh tay cầm kiếmđâm thẳng về phía tên du côn, khiến cậu ta nhất thời luống cuống, quên mất phải tránh né, hai tay ôm đầu, trực tiếp ngồi xổm xuống.
Đúng lúc này, một thanh trường đao cản lại đường kiếm của Thất Nguyệt. “Đang” một tiếng, một đao một kiếm va chạm vào nhau. Thất Nguyệt cảm giác hổ khẩu* bắt đầu đau đớn, lập tức lùi về phía sau hai bước.
[*] hổ khấu: phần giữa ngón trỏ và ngón cái
Cùng lúc đó, đối phương cũng không thể chịu nổi, cánh tay bị chấn phát đau, trong lòng âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt lại nhịn xuống, không để lộ ra bất cứ dấu vết nào.