Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 50: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (19)


Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 50: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (19)

Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

#Tiếu: đã fix chương 49 từ hình sang chữ, bấy bì mắt cận nào chưa đọc đc có thể vào lại để đọc nha

Dù sao cũng là người mà bọn họ truy phủng (theo đuổi) nhiều năm, trong lòng cũng chỉ cảm thấy không thoải mái một chút, địa vị của Lạc Liên Y vẫn là không thể dao động.

“Lạc sư tỷ sao lại chưa từng gặp ta, chúng ta chính là nhất diện chi duyên* a!” Thất Nguyệt lắc lắc đầu, nhấp miệng cười nói.

[*] nhất diện chi duyên: duyên từ mặt mà ra:3 có thể hiểu là như thế


Vốn dĩ khuôn mặt Thất Nguyệt đậm vẻ thanh lãnh, mọi người cũng chỉ cảm thấy cô có dáng người vũ mị, nhưng hiện tại cười lên lại có chút tinh nghịch, dáng vẻ lập tức thay đổi, nhưng dù là bộ dáng nào cũng khiến người khác phải mê muội. Nữ nhân hay thay đổi sẽ không làm người khác cảm thấy bất an, ngược lại sẽ càng khiến nam nhân cảm thấy tò mò, có tâm lý tìm tòi nghiên cứu. Kỳ thật, ái mộ bắt đầu từ tò mò.

Dưới đài vang lên vài tiếng hút khí, ánh mắt nhìn Thất Nguyệt càng thêm mê muội.

Thực tế, những thiếu hiệp theo đuổi mỹ nhân trên Quần Phương Bảng không phải là vì bản thân cảm thấy mình sẽ cưới được một người, trừ những nhóm hiệp nhị đại ra, những người khác chỉ đơn giản mang theo tâm lý truy tinh. Đây cũng coi như là một hình thức giải trí đứng đầu.

Thất Nguyệt như thế càng khiến Lạc Liên Y tức giận, nàng ta tự nhận rằng chỉ cần nàng ta xuất hiện, ánh mắt mọi người sẽ xoay xung quanh nàng. Tuy rằng trước đây Lạc Liên Y vẫn luôn cảm thấy phiền chán vì những người theo đuổi như ruồi bọ, nhưng đến một ngày ruồi bọ có mục tiêu mới, nàng ta lại có cảm giác như bị phản bội, đối với Thất Nguyệt càng thêm căm ghét.

“Vị cô nương này, ngươi không nên nói bậy. Nếu chúng ta đã từng gặp qua, sao ta có thể không nhớ ra ngươi? Chỉ sợ đây là biện pháp ngươi nghĩ ra để tự làm nổi bật, nghĩ muốn móc nối chút quan hệ với danh nhân (người có tiếng tăm)? Cô nương là người có nhan sắc, mặc dù ta không biết ngươi làm thế nào mà quấn lên người Thuỷ chương môn được, nhưng Thuỷ chưởng môn phu nhân chính là danh môn chi hậu*, chớ nên chọc hoạ vào sát thân!” Lạc Liên Y trên mặt ý cười châm chọc, ánh mắt nhìn Thất Nguyệt tràn đầy trào phúng.

[*] phu nhân xuất thân danh môn có tiếng tăm nhất


Lớn lên xinh đẹp thì như thế nào? Không có một thân thế tốt, vậy có thể lấy cái gì để so với nàng ta? Mặc dù nàng ta khinh thường Thất Nguyệt, nhưng cũng không muốn Thất Nguyệt nổi bật như vậy, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Thất Nguyệt dùng sắc dụ dỗ (sắc dụ) Thuỷ Hạo Nguyệt.

“Lạc cô nương vẫn nên tích chút khẩu đức đi. Nữ nhi thân sinh của ta làm sao lại leo lên người của ta được? Ta hôm nay không muốn cùng nữ nhân ngươi so đo, nghe thấy cũng thôi, nhưng nếu để phu nhân nghe được, chỉ sợ nàng sẽ tìm sư phụ của ngươi hảo hảo nói chuyện.” Thuỷ Hạo Nguyệt ở trên nghe được lời của Lạc Liên Y, trong lòng giận dữ, lời nói ôn hoà nhưng lại ẩn chút lửa giận.

“Liên Y, ngươi im miệng cho ta, còn dám loạn ngôn, trước giờ ta có dạy ngươi như vậy sao?” Chưởng môn phái Tố Nữ trách mắng, Lạc Liên Y hôm nay đã đắc tội một môn phái, hiện tại lại còn đắc tội Thủy Hạo Nguyệt, đối với Tố Nữ phái cực kỳ bất lợi. Thuỷ Hạo Nguyệt chỉ là một tiểu tử bình dân leo lên đến vị trí hiện nay, cũng không phải dạng người ôn hoà như ngoài mặt. Những người trẻ bây giờ không biết, nhưng bà cùng Thuỷ Hạo Nguyệt là người cùng thế hệ, đương nhiên biết hắn lúc còn trẻ như thế nào. Hắn chính là một con sói, một khi hắn muốn cắn chết ngươi, tuyệt đối sẽ không có chuyện nương tay.

Nhưng Ngô Trần vẫn cảm thấy khó chịu, bà không biết Thất Nguyệt chính là nữ nhi thân sinh duy nhất của Thuỷ Hạo Nguyệt, chỉ tưởng cô là tư sinh nữ nhi. Cho nên bà chỉ bảo Lạc Liên Y đừng loạn ngôn, lại không có ý tứ cùng cô xin lỗi.

Lạc Liên Y vốn là người bị phủng quán, tuy Ngô Trân nghiêm khắc nhưng trước nay chưa từng nói nửa câu không phải với nàng ta, huống chi bây giờ lại lạnh giọng như vậy, vì thế nàng ta căm giận nói, “Ai biết nữ nhi như thế nào? Tất cả mọi người đều biết, Thuỷ chưởng môn cùng Tiêu nữ hiệp chỉ có một người con gái, chính là Thuỷ Phong Khinh. Hiện giờ lại thêm một nữ nhi nữa, chỉ sợ là địa vị bất chính!”.


Thất Nguyệt cũng không sinh khí, ngược lại cười nói, “Lạc sư tỷ quả là quý nhân hay quên, chúng ta còn có duyên vài lần gặp mặt a, ta chính là Thuỷ Phong Khinh!”.

Lạc Liên Y còn muốn phản bác, lại bị một giọng nữ đánh gãy: “Ta thật sự không biết, nữ nhi thân sinh của ta thế nhưng bị người bố trí nói thành tư sinh nữ nhi. Nếu ta đến muộn chút nữa, Tố Nữ phái có phải hay không còn muốn bố trí cả ta?” Vừa dứt lời, đám người tránh ra hai bên, từ bên trong đi ra một nữ nhân anh khí, chính là người có việc nên chậm trễ _ Tiêu Thất Nương.

Tiêu Thất Nương đã gặp mặt Thất Nguyệt tối hôm qua, chỉ là hôm nay bà có việc nên không đi cùng hai cha con, vừa mới đến nơi lại nghe được có người nói như vậy, tức khắc giận dữ bùng phát. Trước đây, người người trong tối ngoài sáng nói xấu nữ nhi bà còn chưa tính, bây giờ lại dám loạn ngôn, nói Thủy Phong Khinh là nữ nhi tư sinh, thật đúng là không đem Tiêu Thất Nương bà để vào mắt.

Thời điểm Tiêu Thất Nương thừa nhận Thất Nguyệt là Thủy Phong Khinh, mọt trận oanh tạc lập tức bao trùm cả sân. Hiện tại phụ mẫu thân sinh đều chứng thực thân phận của Thủy Phong Khinh, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

“Không có khả năng!” Lạc Liên Y hét lớn, âm thanh bén nhọn. Cho dù có chết nàng ta cũng không tin, nữ nhân này cư nhiên lại là Thuỷ Phong Khinh. Thật sự chênh lệch quá lớn! Hơn nữa gia thế của Lạc Liên Y so ra còn kém hơn Thủy Phong Khinh. Trước đây Thuỷ Phong Khinh vừa ngu ngốc vừa xấu xí, nên mọi người đều xem nhẹ gia thế của cô, mà hiện tại với ngoại hình của nữ nhân này, chẳng phải là đè ép nàng hẳn một cái đầu hay sao?

“Không có khả năng!” Cùng lúc hét lên với Lạc Liên Y còn có một người khác, chính là người một lòng muốn nhào vào người Thất Nguyệt – Mục An.

Mục An nhảy lên đài, nhìn Thất Nguyệt kích động nói, “Nàng sao có thể là Thuỷ Phong Khinh, không có khả năng, căn bản là không có khả năng. Thuỷ Phong Khinh sao có thể giống nàng, nàng ta vừa ngu vừa béo, mà nàng… mà nàng… căn bản là không có khả năng!”


Tâm lý Mục An sắp hỏng mất, mối tình đầu của hắn cư nhiên lại là vợ trước, trên đời này sao có thể có chuyện như vậy?

Thất Nguyệt lạnh lùng cười nói, “Mục thiếu hiệp, sao lại không có khả năng? Ta từ nhỏ thân trúng kỳ độc mới biến thành bộ dáng ấy. Mục thiếu hiệp trước đây sợ là không muốn liếc ta một cái, làm sao biết ta có bộ dáng gì? Hiện giờ chúng ta đường ai nấy đi, cả hai đã sớm không còn quan hệ, Mục thiếu hiệp không cần rối rắm vì quá khứ mới đúng.”.

Nhìn Mục An tràn đầy thống khổ, nội tâm Thất nguyệt yên lặng vì Mục An châm một cây nến. Chỉ có thể nói tất cả là do ngươi quá xui xẻo!

Thất Nguyệt cũng không cảm thấy áy náy, nếu Mục An đối tốt với Thuỷ Phong Khinh một chút cũng sẽ không tới phiên cô làm nhiệm vụ, suy cho cùng đều vì nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.

“Ta trước kia không thích ngươi, nhưng hiện tại thật sự thích ngươi, thật sự…” Mục An không biết nên nói như thế nào. Hắn thấp giọng nói, trong mắt nhìn Thất Nguyệt, thần sắc đều là thống khổ giãy dụa.

“Ngươi thích ta? Là thích bộ dáng ta hiện tại hay là thích Thuỷ Phong Khinh ta? Mục thiếu hiệp, quá khứ chính là quá khứ, ta đã không còn là Thuỷ Phong Khinh luôn một lòng theo đuổi ngươi!” Thất Nguyệt nhìn Mục An, lời cô nói ra cũng không hoàn toàn là diễn kịch, cô chỉ đứng ở vị thế của Thuỷ Phong Khinh, nói lên điều này vì nàng ấy. Tuy Thuỷ Phong Khinh không xinh đẹp, Thuỷ Phong Khinh ngu ngốc, nhưng Thất Nguyệt dám khẳng định, Thuỷ Phong Khinh chính là người yêu Mục An nhất trên thế gian này, nàng toàn tâm toàn ý muốn làm thê tử của hắn, chỉ cầu hắn cho nàng một ánh mắt. Kỳ thật nàng quấn lấy Mục An, bời vì thà hắn chửi mắng còn hơn là không nhớ rõ nàng. Chính là toàn tâm toàn ý vĩnh viễn cũng không bằng Thất Nguyệt diễn kịch, trên thế giới này hoàn mỹ luôn đi kèm với những lời gian dối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.