Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 20: Côn đồ đổi đời (9)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Từ trước tới nay Thất Nguyệt chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, cho dù cô có nói gì cũng không có cảnh sát nào tin tưởng cô không có bất luận quan hệ gì với Long Tam Hội. Lần này bị bắt, thanh danh Thất Nguyệt càng xấu hơn, như cô mong muốn, bây giờ tất cả mọi người đều biết cô và Long Đại, Long Nhị không giống nhau, Long Tam trong truyền thuyết còn thủ đoạn hơn so với hai ca ca. Không chút sơ hở, không chiến đã thắng, lời đồn càng ngày càng thái quá, mà Phan Chương và Thượng Quan Cảnh cũng càng ngày càng điên cuồng. Thất Nguyệt đứng trên tầng thượng, ngẩng đầu nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ, nuốt ngược nước mắt vào trong. Hai người kia sắp bức tử cô rồi.
Thất Nguyệt quyết định, cô muốn quật khởi, cô phải hảo hảo nói rõ với Phan Chương, cô căn bản không muốn làm lão đại gì hết.
“Phan Chương a!” Thất Nguyệt điều chỉnh cảm xúc, kiên định tin vào điều cô vẫn luôn tâm niệm, cô nói lời thấm thía, khẩu khí thành thực như moi hết tim phổi ra.
“Lão đại, chuyện gì thế?” Phan Chương và Thất Nguyệt học chung một lớp, vì vậy chỉ cần cô đi đến đâu hắn cũng theo đến đó.
“Tôi có chuyện muốn nói. Từ nay về sau cậu đừng đi theo tôi nữa, về sau cậu làm lão đại Long Tam hội, được không?” Thất Nguyệt tận lực dùng ngữ khí uyển chuyển nói.
Ngay lập tức, Phan Chương hoảng loạn, hắn nhìn Thất Nguyệt, khẩn trương hỏi, “Lão đại, em làm sai điều gì sao?”.
“Không có, tôi chỉ muốn hảo hảo học tập, quen biết một vài người bình thường, trải qua những năm tháng Cao trung bình thường. Những chuyện đánh đánh giết giết này, thực sự… không thích hợp với tôi.” Những lời cô nói hoàn toàn là ăn ngay nói thật.
Chỉ là, Thất Nguyệt vẫn không đành lòng tổn thương Phan Chương, hắn là người trung thành. Kể từ sau khi đơn phương nhận cô làm lão đại, Phan Chương vẫn luôn một lòng tận tâm, bằng không cô cũng không bị hắn hại thành thế này. Mặc dù hắn đem đến rất nhiều phiền toái cho Thất Nguyệt, nhưng nói cho cùng, là cô cho phép Phan Chương làm thuộc hạ. Đối với chuyện này, trong lòng Thất Nguyệt vẫn luôn có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cô không muốn bức Phan Chương đến cùng.
Phan Chương nghe xong, ngây ngẩn cả người, đồng tử của hắn co rụt lại. Nhìn phản ứng của hắn, Thất Nguyệt vừa lòng, có lẽ Phan Chương đã hiểu rõ lời cô nói. Thở dài, Thất Nguyệt vỗ vai hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Phan Chương rút một điếu thuốc, cánh tay châm lửa có chút run rẩy. Hắn rít một hơi thuốc. Chờ một lúc, sau khi bản thân lấy lại bình tĩnh, hắn rút điện thoại, ấn gọi Thượng Quan Cảnh.
Không tới một lúc, Thượng Quan Cảnh đã đến đây.
Vừa đến nơi, Thượng Quan Cảnh đã vội vàng hỏi Phan Chương, “Chương Tử, rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này? Sao lão đại lại nói ra những lời như thế?”. Hắn vì lão đại mới gia nhập Long Tam Hội, nếu lão đại không làm nữa, hắn ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Phan Chương lại hít một ngụm thuốc thật sâu, ngữ khí có chút suy sụp, “Tao* cảm thấy lão đại không tin tưởng tao, muốn thử tao.”.
Thượng Quan Cảnh kinh ngạc, “Sao có thể? Lão đại không có lí do để nghi ngờ mày* a.”
[*] Giải thích chút: Chương trước mình edit Thượng Quan Cảnh xưng “tôi” với Phan Chương, vì cảm thấy Thượng Quan Cảnh từng là lão đại, sẽ không có chuyện đột nhiên chịu hạ mình ngang hàng với Phan Chương. Sau này gia nhập Long Tam Hội, cùng đập phá với Phan Chương, không thân thiết thì cũng có tình anh em bang hội nên mới chuyển sang xưng hô “mày – tao”.
“Không, có lý do.” Phan Chương phất tay, suy sụp nói tiếp, “Mọi chuyện trong bang hội đều do tao quản, thường ngày cũng ít khi báo cáo với lão đại. Lần trước lão đại bị bắt về đồn cảnh sát điều tra, chúng ta cũng không nhanh chóng tìm cách giúp đỡ. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ cậu ấy tức giận vì tao không đến gánh tội thay. Suy cho cùng, tao có quan hệ gần gũi với lão đại nhất, nhưng lại không có tí nghĩa khí nào, nhất định là lão đại tưởng tao muốn tống cậu ấy vào ngục giam, thuận tiện lên thay thế vị trí của cậu ấy.” Phan Chương càng “bổ não” càng kỹ vàng tỉ mỉ. Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Cảnh cũng tin là thật, bừng tỉnh đại ngộ.
“Vậy… Chương Tử, bây giờ mày tính làm gì?”
Thượng Quan Cảnh cũng móc ra một điều thuốc, ngồi xuống bên cạnh Phan Chương, lông mày nhíu lại.
Phan Chương ném tàn thuốc cầm trên tay, đi xuống lầu, ác độc nói, “Lão đại đang cho tao cơ hội, tao không thể làm cậu ấy thất vọng. Loại chuyện này, nếu xảy ra ở bang hội khác nhất định sẽ bị thanh lý môn hộ, nhưng lão đại ngay cả mọt câu nặng lời cũng chưa nói, chỉ làm tao tự mình lĩnh ngộ. Tao muốn làm một chút chuyện để chứng minh lòng trung thành của tao với lão đại.”.
“Mày muốn làm gì? Cần tao hỗ trợ không?” Thượng Quan Cảnh hỏi.
Phan Chương hạ quyết tâm, kiên định nói, “Không cần, tao muốn tự mình làm, làm một lần liền làm lớn luôn, cũng coi như lần đầu lập nên chiến tích thời cổ.”.
– ——
Hôm sau, Thất Nguyệt đi học, phát hiện mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng cổ quái. Mặc dù trước kia người người thấy cô liền sợ hãi, nhưng bây giờ ánh mắt mọi người lại nhiều thêm một phần không thể tưởng tượng, sùng bài các loại…
Thất Nguyệt nghi hoặc bước vào lớp học. Lập tức, cả lớp đều kinh ngạc, tất cả ngơ ngác nhìn cô.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thất Nguyệt càng thêm nghi ngờ, sờ đầu không rõ.
Phan Chương vừa thấy Thất Nguyệt đến, hưng phấn chạy về phía cô, đưa cho cô một tờ báo, “Lão đại, cậu xem.”.
“Lão đại, tôi không phụ sự kỳ vọng của ngài, đều là vì để ngài thấy được quyết tâm của tôi.” Thanh âm hắn run rẩy kích động.
Thất Nguyệt nhận lấy tờ báo, tiêu đề đầu trang ghi rõ《Đêm qua, cục cảnh sát bị phóng hỏa. Nghi ngờ có liên quan đến bang phái Cao trung, hiện tại chưa có bằng chứng xác thực.》.
Khuôn mặt Thất Nguyệt cứng đờ, cô nhìn Phan Chương đứng trước mặt, ngữ khí khô khốc, “Cậu làm?”.
“Lão đại, đây là quyết tâm của tôi. Tôi thề, từ nay về sau sẽ sống chết bảo vệ lão đại. Muốn gây bất lợi cho lão đại, nhất định phải bước qua xác tôi trước. Tôi hứa sẽ vĩnh viễn đi theo lão đại.” Phan Chương trịnh trọng nói.
Thất Nguyệt chớp mắt, ngăn không cho nước mắt thống khổ đau đớn chảy xuống. Đi theo cô ba năm Cao trung còn chưa đủ? Bây giờ còn muốn theo cả đời? Rốt cuộc có chừa cho cô một con đường sống không? Thất Nguyệt không biết nói gì, lời của cô sau khi trải qua quá trình “bổ não” của hắn liền thành ra như thế này. Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao tất cả bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt ấy. Quá điên cuồng, mấy ngày trước vừa bị cảnh sát bắt, hiện tại trực tiếp thiêu cục cảnh sát. Đây là muốn làm ra nhiều chuyện mà nhân tài điên cuồng có thể làm? Đây là chuyện mà một bang phái Cao trung nên làm?
SC: Trung thành không có lỗi, lỗi tại não bạn thôi.
Thất Nguyệt hít thở sâu mấy lần, cô cảm thấy nên giải thích rõ ràng. Phan Chương thấy Thất Nguyệt không nói lời nào, vì vậy khẩn trương nói, “Lão đại, cậu vẫn chưa tin lòng trung thành của tôi sao? Nếu không hôm nay tôi thiêu tòa nhà quốc hội cho cậu xem.”
Thất Nguyệt vội vàng xua tay, kinh hoàng nói, “Không không không… Cậu làm rất tốt! Thật! Tôi hiểu tấm lòng của cậu, chúng ta vẫn nên nghiêm túc đoạt địa bàn thôi.”. Năng lực lý giải của não bộ trong đầu hắn quá khủng bố, nếu tiếp tục như lần này nữa, chỉ sợ cô sẽ sớm thành đầu đảng của phần tử khủng bố, vẫn nên làm lão đại trường học thì hơn.
Sau khi trấn an thành phần có não phản xã hội Phan Chương, Thất Nguyệt suy sụp ngồi xuống vị trí của mình, cô thực muốn tinh thần AQ*. Tính toán một chút, cô nên mặc kệ đám người Long Tam Hội tự mình lăn lộn, bản thân tiếp tục làm một lão đại ngồi không trên danh nghĩa, chờ đến khi tốt nghiệp Cao trung, cô nhất định sẽ đào tẩu đến một trường đại học siêu xa xôi, không bao giờ gặp lại những người này nữa.
[*] tinh thần AQ: tự thỏa mãn với những gì mình có, tự cho mình là anh hùng, trượng nghĩa, sẵn sàng chống lại cường quyền, nhưng thực ra bản thân lại bị tầng tầng lớp lớp đè lên.
Trong văn cảnh này, ý Thất Nguyệt là cô thực sự muốn tự thỏa mãn với những gì mình có, nhưng cũng nhận thức rõ ràng bản thân đang bị hành động của Phan Chương ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Mà nói đến đại học, Thất Nguyệt lại nhớ đến chuyện học bù, mà nói đến học bù, Thất Nguyệt lập tức lôi kéo lớp trưởng đang run như cầy sấy tới, bắt đầu học bù từ hôm nay.
Lớp trưởng thực đau đớn, nội tâm không thể nào hiểu nổi vị lão đại siêu cấp điên cuồng trong truyền thuyết này. Cậu nghiêm túc đánh nhau ẩu đả, cướp bóc đi được không? Vì cái gì lại tra tấn tôi, bắt tôi dạy bù cho cậu?
Nhưng mọi chuyện sẽ thuận lợi giống như Thất Nguyệt muốn sao?
Hiển nhiên là không.
Ba ngày sau, tan học, Thất Nguyệt bị vài người chặn lại.
“Long ca, lão đại của chúng tôi muốn gặp cậu.” Một người đàn ông mặc áo da màu đen cung kính nói.
Mặc dù Long Tam hội là thế lực mới phát triển, chủ yếu chỉ nằm trong khu vực trường học, nhưng Thất Nguyệt là ai chứ! Vì vậy thái độ của đám người áo đen vô cùng cung kính.
“Xin lỗi, tôi phải về nhà làm bài tập.” Thất Nguyệt lạnh mặt trả lời.
Cô bị buộc chung với bang hội trong trường học còn chưa tính, căn bản càng không muốn có bất kì liên quan gì đến ngoại bang.