Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 13: Côn đồ đổi đời (2)
Editor: Sênh Ca
Bữa sáng hôm nay là bánh mì, trứng gà luộc và sữa bò.
Nói đến đồ ăn sáng, bữa sáng của ba người Long gia hoàn toàn được quyết định dựa trên cơ sở: tủ lạnh nhà hàng xóm có gì. Mỗi ngày, Long Đại đều đi một vòng quanh những nhà hàng xóm gần đây, thấy hứng thú với thứ gì liền mang về. Mà Long Đại cũng luôn nói với Long Tam, đây kỳ thật cũng là một cách để thân thiết với hàng xóm hơn, Long Tam lập tức học hỏi, theo đó mà làm. Trong mắt hắn, Long gia luôn có quan hệ tốt với hàng xóm, ít nhất, mỗi khi nhắc đến bọn họ, không một ai dám nói bậy.
“Tiểu Tam, chú cũng nên học cách trưởng thành, bắt đầu thử làm việc đi. Ví dụ như cướp bóc gì đó, hoặc trộm tiền quyên góp của các hội đoàn, không thì chặn đường thu phí bảo kê của mấy đứa học sinh đi.” Long Đại vừa ăn vừa nói với Thất Nguyệt. Vì cha thường rất ít khi trở về, nên ở nhà, hắn vẫn luôn là lão đại.
Lại nói đến cha Long, theo trí nhớ của nguyên chủ, nếu ông không phải đang ở trong tù, thì cũng đang trên đường bỏ trốn hoặc là đang ở một góc hẻm nào đó, bị cảnh sát bắt tóm, áp giải về đồn. Vì vậy, một nhà ba người Long gia, đều dựa vào việc Long Đại cướp bóc, hai người em trai cũng là một tay hắn nuôi lớn.
Thất Nguyệt đang uống một ngụm sữa bò, lập tức phun ra, ho sặc sụa. Đùa gì thế, chuyện đáng sợ như vậy mà hắn nói như việc đúng đắn nên làm là sao?
“Anh, em muốn đọc sách học hành tử tế, trở thành người có ích cho xã hội.” Thất Nguyệt cuối cùng cũng ngừng ho, nghiêm túc nói với Long Đại. Cô nghĩ mình vẫn nên tỏ rõ thái độ với hắn.
“Đọc sách???” Long Đại ngây ngẩn cả người, sau đó vỗ vai Long Nhị, bắt đầu cười ha hả, “Đọc sách… Hahaha… Tiểu Tam, từ khi nào mà chú học được nói đùa thế, sao lại nghĩ ra kịch bản ngắn này thế. Cười chết anh! Nếu chú mà có thể thi đại học, có khi ông nội sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất.”
Long Nhị cười đến đau cả bụng, hắn vừa cười vừa vỗ bàn, nước mắt cũng chảy cả ra rồi. Hắn đưa tay lau nước mắt rồi nói, “Chút nữa anh phải kể cho mấy anh em nghe… Buồn cười quá đi mất…”
Thất Nguyệt nhìn hai kẻ cuồng tiếu trước mặt, cạn lời. Cô cúi đầu im lặng ăn bánh mì, chuyện học hành nghiêm túc đáng cười sao, xem ra ý tưởng nhờ người nhà duy trì việc học là không thể nào.
– ——
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học năm nhất Trung học, chỉ cần nỗ lực học tập, hẳn là vẫn còn cơ hội thay đổi cuộc đời. Tuy rằn thanh danh của Long gia thực sự không tốt lắm, nhưng cô sẽ cố gắng, nhất định có thể thay đổi được cách nhìn trong mắt giáo viên và bạn học.
Bây giờ Long Nhị ca là lão đại năm hai Trung học, Long Đại ca là lão đại năm cuối Trung học. Cùng vì lẽ đó, trong trường học đồn rằng năm nay Long Tam sẽ là lão đại năm nhất. Thất Nguyệt hồi tưởng cốt truyện, năm đó Long Tam vừa vào trường liền bắt đầu đánh nhau, mặc dù không giỏi như hai anh trai, nhưng lại rất liều mạng. Một thời gian sau liền lập một bang hội, gọi là Long Tam hội, ba ngày hai bữa lại tìm hai bang hội khác cũng thuộc năm nhất Cao trung để “luận bàn” bằng vũ khí.
Không bao lâu sau, hắn đã đánh giáo viên chủ nhiệm ở trường đến mức nằm viện, sau đó bị nhà trường đuổi học. Cuối cùng Long Tam chỉ có lăn lộn trong xã hội hỗn tạp. Trước khi chết, hắn vẫn luôn hối tiếc chuyện này, vì vậy hắn rất hy vọng có thể lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp ra trường.
– —–
Thất Nguyệt ngồi trong phòng học, càng ngày càng cảm thấy nhiệm vụ khó khăn. Trong vòng phạm vi hai mét xung quanh cô không có một ai dám ngồi. Chỉ cần cô nhìn về phía nào, người đó liền lập tức né tránh ánh mắt của cô, hoặc bị dọa đến phát run. Rốt cuộc thanh danh của nguyên chủ kém đến mức nào vậy! Bảo cô giết người đánh nhau, cô tuyệt đối là người trong nghề, nhưng bảo cô xã giao kết bạn, cô thật sự chẳng biết tí nào.
Thất Nguyệt cảm thấy dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải tạo mối quan hệ tốt với bạn bè trong lớp. Vì vậy, cô tiến về phía nữ sinh đang ngồi đọc sách ở hàng ghế phía trước, ý định mở miệng làm quen. Thất Nguyệt vốn là nữ sinh, vì thế theo bản năng cảm thấy ở chung với nữ sinh dễ dàng hơn.
“Bạn đang đọc gì thế?” Thất Nguyệt tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói với nữ sinh trước mặt.
Nữ sinh vừa quay đầu lại nhìn thấy Thất Nguyệt, mặt thoắt cái liền trắng bệch, “Cậu… cậu muốn làm gì?”. Nữ sinh khẽ hỏi, giọng run rẩy.
“Tôi chỉ muốn làm quen với cậu, tan học chúng ta có thể cùng nhau đi về không?” Đối phương nhìn Thất Nguyệt như nhìn thấy quỷ, nhưng cô biết phải làm sao, chỉ có thể áp mặt nóng dán mông lạnh.
“Cầu xin cậu, buông tha cho tôi. Vì sao lại là tôi? Dáng người củ tôi không tốt, cậu sẽ không hứng thú đâu… huhuhu… Tôi còn chưa kịp yêu đương. Vì sao lại chọn tôi…” Nữ sinh bị dọa đến trắng mặt, bắt đầu khóc lớn lên, nói năng lộn xộn, không ngừng khom lưng cúi đầu xin tha.
Thất Nguyệt thật sự muốn khóc, cô thật sự chỉ muốn tan học cùng nhau đi về thôi mà, sao lại làm như cô muốn làm-gì-đó vậy.
Xem ra con đường kết bạn với nữ sinh không thể đi, Thất Nguyệt nhìn ra phía cửa sổ, thấy một nam sinh, liền đi về phía đó.
Nam sinh thấy Thất Nguyệt đi về phía mình, ngây ngẩn cả người.
“Cùng nhau đi uống cafe, được không?” Thất Nguyệt thân thiện nói.
Lúc còn ở doanh trại huấn luyện, Thất Nguyệt thường làm quen với mọi người bằng cách mời đi uống hoặc chia sẻ đồ ăn vặt. Cô nghĩ cách này ở trường học có lẽ cũng dùng được đi.
Nam sinh sửng sốt một giây, sau đó quay người lao ra khỏi phòng học.
Thất Nguyệt ngẩn người, rốt cuộc là vì sao chứ. Một phút sau, nam sinh chạy về, đầu đầy mồ hôi, trên tay ôm một đồng đồ uống các loại đặt lên bàn, “Long Tam Lão đại, em đã mua đồ uống cho anh, không cần trả tiền, em mời khách.”.
Thất Nguyệt toát mồ hôi lạnh, đây đâu phải làm quen với bạn học, đây rõ ràng là cô đang chèn ép người khác!!
Thất Nguyệt quay đầu đi về chỗ ngồi, yên yên lặng lặng đọc sách tử tế, có câu lâu ngày sinh tình cảm, chỉ mong là như thế thật. Cô bây giờ thật sự vô lực với nhiệm vụ.
“Long Tam, làm quen một chút, tôi tên là Phan Chương.” Thất Nguyệt đang đọc sách, đột nhiên, một người ngồi phía sau lên tiếng. Trong lòng cô lập tức bừng lên vui vẻ, tốt quá, cuối cùng cũng có người chịu làm quen với cô.
Thất Nguyệt quay đầu lại, là một nam sinh. Tóc đủ mọi màu, trên mũi đầy khuyên, quần áo hình thú kỳ quái. Bên cạnh hắn là nam sinh khác ăn mặc tương tự, thoạt nhìn chẳng khác nào mấy thanh niên bất lương.
Thất Nguyệt nhìn chăm chú vài giây, yên lặng quay đầu lại, trong lòng mặc niệm. Mặc dù cô bây giờ nhìn rất giống với đám người này, nhưng tuyệt đối không thể tham gia quậy phá chung với nhóm thiếu niên này. Tuyệt đối không! Nguyên chủ muốn làm bạn với học sinh đứng đắn, nếu cô cả ngày đi chung với nhóm người này, vậy chẳng khác nào tạo quan hệ tốt với học sinh cá biệt, trở thành một phần trong cả đám.
Thất Nguyệt chưa từng đi học, từ nhỏ cô đã chỉ được dạy kỹ thuật giết người, ngoại ngữ và một vài thứ khác có ích cho việc ở bên cạnh bảo vệ Phong Uyển Uyển. Vì vậy rất nhiều nội dung trên sách cô đều không hiểu.
Tan học, giáo viên còn chưa rời khỏi lớp, Thất Nguyệt liền tiến tới, “Lão sư, em có thể học khóa bổ túc không? Em có chút không hiểu.” Thất Nguyệt cảm thấy mình rất thành khẩn, nào ngờ giáo viên nữ xinh đẹp vừa nghe xong liền hoa dung thất sắc.
“Bạn học Long Tam, tôi không thể bổ túc cho cậu. Cậu có thể tự học, rất dễ, thật đấy. Tôi còn có việc.” Nói xong, giáo viên nữ hoảng sợ ôm giáo án vội vã chạy ra ngoài.
“Long Tam, cao tay a, lại nghĩ đến dùng chuyện học bổ túc câu giáo viên ấy.” Phía sau Thất Nguyệt, Phan Chương nói, thanh âm đáng khinh mười phần.
Thất Nguyệt không muốn để ý đến hắn, thanh danh của cô đã đủ “tốt” rồi, theo đám này thì chắc chẳng còn đường mà cứu vãn.
Cô rất muốn gào, cô khác với Long Đại Long Nhị a, nhưng có nói chắc cũng chẳng ai tin.
Tan học, mọi người đều e sợ cô, tránh còn không kịp, vì vậy Thất Nguyệt chỉ có thể ôm mong muốn “có bạn cùng về” của mình một mình về nhà. Cô buồn bực thu dọn sách vở, trong lòng không ngừng oán giận nhiệm vụ của nguyên chủ làm khó người khác, với tình hình này thì kết bạn thế nào đây.