Đọc truyện Kế Hoạch Tấn Công Hotboy Trường FULL – Chương 15: Mặc Đồ Con Gái
Hết Tết quay về trường, ai nấy đều bắt đầu ra sức học tập.
Hàn Dương cũng cố gắng học bổ túc những môn cậu còn kém.
Chẳng biết do quá mệt mỏi hay sao, Hàn Dương thấy Phó Sâm luôn chăm chỉ bỗng phá lệ gục xuống bàn ngủ, mặt hướng về phía cậu.
Đầu ngón tay cậu khẽ chạm vào chóp mũi anh rồi ghé đầu lại gần Phó Sâm.
Đôi mắt như đang phác họa từng đường nét trên khuôn mặt đối phương, Hàn Dương nghịch ngợm dùng tay chọc chọc vào mặt anh.
“Anh Sâm ới? Anh Sâm à?” Đến khi trong lớp trừ hai người họ thì chẳng còn ai nữa, cậu mới nhỏ giọng gọi anh.
Phó Sâm hơi nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh lại.
Tầm mắt cậu vốn đang ngắm nhìn anh chợt dừng ở đôi môi mềm, cơ thể như có ngọn lửa càng lúc càng cháy dữ dội.
Hệt bị quỷ ám, cậu nhắm mắt rồi cúi sát vào anh.
Môi Hàn Dương khẽ chạm vào khóe miệng Phó Sâm.
Gió nhẹ nhàng thổi tung màn cửa, có một thiếu niên nhắm mắt, lặng lẽ hôn người con trai đang nằm gục trên bàn.
Người con trai ấy vẫn nhắm nghiền hai mắt nhưng hầu kết giấu sau cánh tay hơi di chuyển một chút.
Nếu thiếu niên hôn trộm mở mắt ra, cậu sẽ phát hiện lông mi của người kia đang run rẩy.
Tụi Chu Chính cũng bắt đầu ôn tập gấp rút.
Thỉnh thoảng Hàn Dương sẽ phụ đạo cho bọn nó song hầu hết thời gian, cậu đều học phụ đạo với Phó Sâm.
Như vậy có thể vừa học vừa được nghe giọng của crush, tiện cả đôi đường.
Tên yêu tinh vô ơn kia vẫn chả biết xấu hổ mà còn muốn bám lấy Phó Sâm.
Hắn thường xuyên ôm bài tập đến hỏi anh mấy câu.
Nhìn quá nhiều lần rồi, rốt cuộc Hàn Dương chẳng thể nhịn nổi nữa.
Cậu nắm lấy tay Phó Sâm, nũng nịu bảo: “Anh Sâm ơi, hông phải anh đang phụ đạo cho em ạ?”
Cơ thể anh cứng đờ, quay đầu nhìn cậu nhưng không nói lời nào.
Còn tên yêu tinh ở bên cạnh giận tím người, tức tối cầm bài tập về chỗ của hắn.
Ngồi đằng trước là Chu Chính đang nổi hết da gà da vịt.
Hắn rùng mình, anh Hàn đúng là vừa lắp bộ ngự full crit lẫn crit dame.
Phó Sâm rút tay về: “Được rồi, đừng quậy nữa.”
“Em có quậy đâu.
Cậu ta mới là người có ý đồ phá rối anh, em hông để cậu ta lại gần anh đâu.”
Từ trước đến giờ, Hàn Dương muốn cái gì cũng đều có được cái đó.
Phó Sâm không lay chuyển nổi cậu nên đành mặc kệ.
Về sau, yêu tinh kia không còn hỏi bài anh nữa.
Theo đó là một số bạn học biết được Phó Sâm chỉ phụ đạo cho một mình Hàn Dương.
“Thầy thông báo với các em một sự kiện.
Trường chúng ta sắp chụp ảnh tuyên truyền, cần hai người tham gia.
Nếu các em đã chọn được người thích hợp nhất thì hãy viết giấy bình chọn rồi gửi thầy.”
Học sinh dưới lớp bắt đầu xì xào thảo luận, người được chọn sẽ do cả khối 12 bầu ra.
Lời đồn dần nổi lên bốn phía, tất cả đều nói Phó Sâm và hotgirl chắc suất rồi.
Hàn Dương nhờ Chu Chính đi hỏi thăm một chút.
Lúc trở về, hắn nói: “Anh Hàn, em thấy có khả năng là Phó Sâm và hotgirl cùng chụp thật.
Hai người họ, một người là hotboy, một người là hotgirl, vừa có tiếng vừa có miếng.
Hàn Dương buồn bã: “Tao thấy tụi nó không phải chọn người chụp ảnh tuyên truyền mà là lựa người yêu lý tưởng thì đúng hơn.”
Chu Chính thấy anh hắn nói đúng lắm: “Combo trai xinh gái đẹp mới đã mắt chứ.
Trai đẹp có thể hấp dẫn con gái tới, gái xinh có thể hấp dẫn con trai tới.
Cho nên combo này mới là đỉnh của chóp.”
Thấy sắc mặt Hàn Dương hơi sai sai, Chu Chính vội vã thêm vào: “Nhưng anh Hàn, anh đừng có nản chí.
Theo em biết, số phiếu của anh chỉ đứng sau hotgirl thôi, thậm chí vượt qua hotgirl còn được nữa là.
Ai cũng nghĩ anh đẹp hơn gái đó một tẹo…!Nhưng mà giới tính thì…”
Hàn Dương bổ não gì đó rồi nói: “Trai xinh gái đẹp à? Không phải chỉ cần mặc đồ con gái là được chớ gì?”
Chu Chính bỗng thấy có điềm chẳng lành, chẳng lẽ anh Hàn của hắn thật sự muốn…!
May mà hồi trước Hàn Dương và hotgirl đã là bạn tốt, hotgirl cũng chả còn hy vọng gì với Phó Sâm.
Nên khi cậu đề nghị cô rời khỏi cuộc bầu chọn, hotgirl liền vui vẻ đồng ý.
Còn cho Hàn Dương mượn đồng phục nữ sinh size lớn nữa.
Cậu dặn dò Chu Chính đưa đám Ngô Viên ra ngoài đi đâu đó lòng vòng, đừng về ký túc xá sớm quá.
Sau đấy Hàn Dương lén lén lút lút đưa Phó Sâm về phòng mình.
“Anh chờ em một lát, em thay đồ đã.” Cậu vào WC thay quần áo, đây chính là sự hi sinh siêu to khổng lồ cậu dành cho Phó Sâm đó nha.
Mà chả có sao cả, cậu đâu muốn nhìn anh chụp ảnh với người khác.
Khi Hàn Dương bước ra, Phó Sâm đang ngồi trên giường.
Anh vừa lúc ngẩng đầu lên, hô hấp dần trì trệ.
Đáy mắt anh là một mảng đen tối, hầu kết khẽ di chuyển lên xuống.
Trên người Hàn Dương mặc bộ đồng phục hơi chật so với vóc người của cậu.
Cái áo thủy thủ, cổ chữ V nhỏ xíu.
Khó khăn lắm mới kéo nó che qua rốn được, khiến vòng eo trắng nõn nà lúc ẩn lúc hiện.
Váy ngắn trắng xanh tôn lên đôi chân thon dài, trắng hồng.
Vớ trắng qua đầu gối bọc lấy tụi nó.
Tai cậu đỏ như sắp chảy máu, tay cũng vô thức vặn vặn góc áo.
Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng bừng.
“Bộ này…!Em mặc bộ này…!có…!có đẹp không?”
Ánh mắt Phó Sâm càng đen tối hơn nữa.
Chẳng nói gì, anh cứ bước về phía Hàn Dương đang cúi gằm mặt xuống.
ký túc xá chợt tắt hết đèn, ngoài cửa là âm thanh của đám Chu Chính.
Hàn Dương hoảng hốt bị Phó Sâm nắm tay, lôi vào WC.
WC bị khóa chặt, cậu chống tay lên ngực anh.
Giọng Chu Chính truyền từ ngoài vào: “Gì đấy? Anh Hàn đi đâu mất rồi? Đèn tắt hết mà còn chưa về phòng à?”
Có lẽ phát hiện cửa WC đang đóng, Lý Đào đáp: “Chắc là ở trong nhà vệ sinh đó.”
Bên ngoài chớp mắt đã chẳng còn tiếng động gì.
Hàn Dương vừa định thở phào, một bàn tay chợt che hai mắt cậu lại khiến cậu không thấy gì cả.
Trong WC lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở quẩn quanh.
Ngay sau đó, Hàn Dương liền thấy có thức lành lạnh nào đó chạm vào vành tai mình.
Lúc cậu nhận ra nó là cái gì, cánh môi kia đã ngậm cả vành tai cậu.
Thấy mình như bị điện giật, cả người cậu tê dại.
Bởi chẳng nhìn thấy gì nên tất cả cảm giác đều chỉ tập trung ở chỗ vành tai bị ngậm rồi được mút máp trong miệng ai kia.
Lát sau, cánh môi dời xuống dưới cổ, nó ngậm lấy một phần thịt và liếm mút.
Da gà da vịt thi nhau nổi lên, sau cổ Hàn Dương hơi đau nhưng rồi càng lúc lại càng ngứa ngáy.
“A…” Có tiếng rên rỉ không kiềm được mà thoát ra.
Hút đủ rồi Phó Sâm mới tiếc nuối rời đi.
Đến lúc mở miệng, giọng anh vừa khàn vừa khô khốc: “Em mặc như thế để làm gì?”
*Tình thú quá nên tui tạm đổi xưng hô cho nó nồng cháy hơn ????
“Em…!em muốn chụp ảnh tuyên truyền với anh.
Không phải bọn họ thích combo trai xinh gái đẹp à? Cho nên em…”
Hơi thở quấn quýt bên tai cậu càng nóng hơn: “Em không được mặc như vậy ra ngoài kia.”
“Tại sao chứ? Xấu lắm à? Chắc em cũng đẹp hơn hotgirl một xíu xiu mà đúng không?”
Lông mi mềm mại khẽ chạm vào lòng bàn tay Phó Sâm.
Anh thấy không chỉ tay mà chính trái tim mình cũng đang rất ngứa ngáy.
Sao có thể nghi ngờ vẻ ngoài của Hàn Dương được, nhưng anh không chịu được cảnh người khác sẽ nhìn thấy một cậu như vậy.
Phó Sâm dán vào tai Hàn Dương, thấp giọng nói: “Nếu em mặc như thế ra ngoài thì tôi liền để lại dấu vết của mình trên từng tấc da tấc thịt của em.”
Tim đập như trống đánh, cậu nuốt một ít nước miếng.
Phó Sâm như này quá rù quến rồi, cậu thích lắm lắm lắm luôn đó.
Hàn Dương tự dưng muốn trêu chọc anh, cười nói: “Nhưng mà em muốn mặc như này, muốn chụp ảnh với anh.”
Phó Sâm khẽ thở dài: “Em ngoan nào, đừng quậy.”
Khóe miệng Hàn Dương không kiềm được cong lên, trong lòng mừng thầm.
“Anh Sâm, anh lấy thân phận gì để quản em chứ?”
Hơi ấm phía sau lập tức biến mất, cánh tay giam cầm cậu cũng thả lòng.
Hàn Dương xoay người lại: “Phó Sâm, rốt cuộc anh có ý gì hả?”
“Xin lỗi, tôi…”
“Bộ em cần anh xin lỗi hả? Nếu anh không thích em thì còn đối xử với em như thế làm gì?”
Phó Sâm chẳng dám nhìn cậu nữa.
Đêm nay nhìn Hàn Dương mặc như thế, anh mới nhất thời xúc động, không kiềm được lòng mình.
WC nháy mắt khôi phục sự tĩnh lặng.
Hàn Dương bỗng thấy hơi nhụt chí: “Phó Sâm à, rõ ràng anh có cảm giác với em mà.
Sao mãi vẫn không chịu đồng ý với em?”
“Xin lỗi…”
Trong bóng tối, Hàn Dương không thể nhìn thấy đau khổ và bi thương giấu trong mắt Phó Sâm.
Tiếng xin lỗi trầm khàn như con dao sắc nhọn cắm vào tim cậu.
Tiến lên ôm lấy anh, cậu vùi đầu trong lồng ngực người thương: “Phó Sâm à, em không biết anh có nỗi khổ gì.
Nhưng em sẽ chờ, chờ đến ngày anh đồng ý nói cho em biết.”
Phó Sâm ôm chặt lấy Hàn Dương.
Hơi ấm trong ngực làm anh chậm rãi bình tĩnh lại.
m thanh khản đặc khẽ nói: “Dương Dương…”.