Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 32


Đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ – Chương 32

“Trước kia cô đối đãi cháu không tốt, về sau sẽ đối xử với cháu tốt hơn …”
Diêu Lệ Trân nói xong, tâm tình tôi kích động như ngồi xe lao xuống núi gập ghềnh. Tôi gãi gãi đầu, “Trước kia là cháu có rất nhiều chỗ không đúng, vẫn phiền ngài cho cháu chết một cách thoải mái được không?”
Diêu Lệ Trân lại “phì” một tiếng bật cười, “Cháu sẽ ở bên lão Tam chứ?”
Tôi sửng sốt sau một lúc lâu, lắp bắp nói: “Cháu thấy… Cháu nên đi nấu cơm thôi.”
Diêu Lệ Trân hiểu ý thả người, tôi nhẹ nhàng thở ra, vội xoay người vào phòng bếp.
Tôi một bên bận rộn một bên cẩn thận suy nghĩ Diêu Lệ Trân rốt cuộc là như thế nào ? Làm sao thái độ đối với tôi có thể quay ngoắt 180 độ, tôi có khuynh hướng chịu ngược đãi có vẻ hoàn toàn không thể thích ứng nha…
******************
Buổi tối, tôi nhìn ông nội Miêu, bà nội Miêu còn có Diêu Lệ Trân ngồi cùng nhau vây quanh cái bàn, đột nhiên rất hâm mộ Miêu Tam có nhiều người thân bên mình như vậy.
Tôi lần lượt xới cơm cho họ, sau đó nói với ông nội Miêu: “Ông nội, cháu biết ngài ăn chay, nhưng hôm nay rất vội, cháu cũng chỉ có thể tùy tiện xào nấu vài món, uất ức ngài rồi, ngày mai cháu sẽ nghiên cứu kĩ sách dạy nấu ăn, cam đoan phong phú lại dinh dưỡng…”
Ông nội Miêu dường như bởi vì ngồi ăn tại nhà bà nội Miêu mà toàn thân không được tự nhiên, “Không có việc gì, đồ ăn ông không kén chọn…”
Bà nội Miêu tiếp lời nói: “Cũng sắp xuống mồ rồi, học đòi người ta ăn chay…”
Ông nội Miêu nhất thời có chút tức giận nói: “Đàn bà biết cái gì?”
Tôi nhíu nhíu mày, có lẽ đưa hai người già miễn cưỡng cùng một chỗ không phải ý tưởng gì hay.
Tôi vội gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát bà nội Miêu, “Bà nội, mau nếm thử tay nghề của cháu…”
Bà nội Miêu quả nhiên chuyển chú ý từ trên người ông nội Miêu đến chuyện chính ăn cơm. Tôi nhẹ nhàng thở ra, tháo tạp dề nói: “Cháu về xem ba cháu…”

Bà nội Miêu vội nói: “Để ba cháu lại đây ăn cùng nhau đi…”
Tôi vội nói: “Không cần không cần, cháu vẫn nên trở về làm cho ba cháu vài món đơn giản được rồi…” Tôi cũng không muốn lại nhìn thấy ba tôi phát cuồng với Diêu Lệ Trân, vậy phiền phức lớn.
Nói xong tôi nhanh chóng đi ra ngoài, không nghĩ tới Miêu Tam buông đũa, “Tôi đi cùng em…”
Tôi còn chưa kịp từ chối, Miêu Tam đã kéo tay xách tôi đi ra ngoài.
Miêu Tam tựa như tâm tình cũng không tệ lắm, đi tới cửa, cười nhìn tôi nói: “Bao nhiêu năm chưa thấy tình cảnh này.”
“Tình cảnh gì?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Miêu Tam quay đầu nhìn, “Tình cảnh ông nội và bà nội ngồi cùng một chỗ ăn cơm.”
“Hóa ra là chuyện này? Lời cảm ơn không cần nói nhiều, tốt nhất là dùng hành động bày tỏ.” Tôi vừa nói xong, Miêu Tam đột nhiên kéo tôi về bên người, dường như có ý đồ đùa giỡn lưu manh.
“Anh làm gì?” Tôi hoảng sợ hỏi.
“Em không phải bảo tôi dùng hành động bày tỏ sao?” Miêu Tam cười đến gian trá.
“Oái… Tôi kỳ thật đang muốn nói với anh chút quy củ về sau nếu biết ơn tôi …” Tôi tận lực duy trì khoảng cách cùng anh ta.
Miêu Tam buông tôi ra cười nói: “Sợ tôi như vậy?”
Tôi gục đầu xuống, “Tôi chỉ là cảm thấy hai chúng ta không phải loại quan hệ này, lại luôn làm một chút… Làm một chút… Tóm lại không thích hợp.” Nói xong tôi đi về phía trước.
Miêu Tam lại lần nữa giữ chặt tôi, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Có phải loại quan hệ này hay không, chỉ cần em gật đầu là có thể…”

Tôi nhíu mày cúi đầu. Tôi nghĩ tới Lương Sâm, nghĩ tới cảm giác mất mát đầy ngập nhiệt huyết hóa thành công dã tràng, có lẽ tôi thật sự hẳn là muốn một lần nữa lên kế hoạch cho cuộc sống của mình, cuộc sống không có Lương Sâm.
“Anh… nghiêm túc chứ?” Tôi không biết vì sao bản thân lại hỏi ra những lời này, mà đối với đáp án của Miêu Tam, tôi vậy mà còn mơ hồ có chút chờ mong.
Miêu Tam đột nhiên đưa hai tay gác lên hai vai tôi, thở dài, “Dư Thắng Nam, em nghe kĩ cho tôi, bởi vì câu này về sau có thể tôi cũng sẽ không nói lần thứ hai, cho nên, em tốt nhất cũng đừng hỏi lại.” Nói xong anh tag giọng, trịnh trọng nói: “Em hỏi tôi có nghiêm túc hay không? Tôi muốn nói cho em biết, Miêu Thuật tôi đời này đều chưa từng nghiêm túc như bây giờ. Tôi có thể không biết làm thế nào để em vui vẻ, nhưng tôi nhất định sẽ tận lực chăm nom cuộc sống của em, không để em bôn ba, không để em vất vả, không để em bị ba em đánh, đương nhiên, nếu ông ấy thật sự nói rất muốn, tôi trước tiên sẽ che canh ta cho em phía sau, tôi… Cam đoan…”
Tôi nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành tinh, nói không cảm động đó là gạt người, nhưng nói tôi hoàn toàn tin tưởng lời nói của anh ta, ấy lại càng gạt người, “Anh… Là Miêu Tam tôi biết ư? Anh… Bị quỷ nhập thân à?”
Miêu Tam nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, cúi đầu để cằm trên đỉnh đầu tôi, “Tùy em nghĩ như thế nào đi…”
Tôi nhịn không được đẩy anh ta ra, lại hỏi lần nữa, “Anh vừa rồi nói thực sự là lời thật lòng? Anh không chê tôi lùn, không chê tôi dáng người không đẹp, không chê tôi… Cái gì cũng không có…”
“Có phải trước giờ chưa từng có người đàn ông nào nói như vậy với em? Khiến em cảm động thành như vậy?”Miêu Tam cúi đầu dịu dàng quệt đi giọt lệ nơi khóe mắt tôi, “Với bộ dạng này của em đã làm cho cuộc sống của tôi hỗn loạn không chịu nổi, lại xinh đẹp nữa thì nguy rồi, cô gái, em phải thỏa mãn…”
Thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, một loại mỏi mệt sau khi dùng sức quá mức úp lại, tôi lại có thể không nhịn được dựa vào trong lòng Miêu Tam, có lẽ lồng ngực này không phải tôi ngày tư đêm tưởng, nhưng nó hiện tại với tôi mà nói cũng là ấm áp, khoan dung, thậm chí là làm cho tôi không nhịn được muốn trầm mê …
**************************
Ông nội Miêu và ba tôi đều ngủ rồi, tôi dọn dẹp ổn thỏa dụng cụ trong vườn hoa của ông nội Miêu chuẩn bị quét rác, Miêu Tam đã nhìn trông theo phía sau tôi chờ tôi đã nửa ngày.
“Anh làm sao không về đi ngủ?” Tôi vừa quét dọn vừa hỏi.
Miêu Tam nói: “Tôi muốn chờ em cùng đi…” Nói xong mỉm cười, vậy mà có chút tính trẻ con.
Tôi chưa bao giờ biết tôi cùng Miêu Tam lại có thể hài hòa thân mật như vậy, tôi cũng mỉm cười với anh ta, sau đó tiếp tục cúi đầu quét dọn, “Sắp xong rồi… Nếu không, anh về trước đi?”
Lúc này Miêu Tam lại đột nhiên đi tới lấy chổi trong tay tôi ném qua bên cạnh, “Ngày mai rồi nói sau, không còn sớm, về ngủ…”

Miêu Tam nắm tay tôi trở về, trước kia chưa từng lưu ý, hóa ra lòng bàn tay anh ta ấm áp như vậy, ấm áp bao lấy bàn tay tôi, tôi thậm chí không muốn bị buông ra.
Lúc về đến nhà bà nội Miêu, bà nội Miêu và Diêu Lệ Trân đều đã ngủ.
Tôi một mình đi toilet lầu hai dội mát sau đó về lầu ba. Miêu Tam dường như đã tắm rửa xong, tóc ướt sũng nửa tựa vào trên giường nói chuyện điện thoại, tôi có chút căng thẳng di chuyển đến sô pha ngồi xuống.
Miêu Tam nói xong điện thoại bèn gọi tên tôi, tôi căng thẳng đáp một tiếng, quay đầu nhìn anh ta, anh ta lại hướng về tôi vỗ vỗ giường bên người.
Tôi vội vàng lắc đầu, “Tôi vẫn nên ngủ trên sô pha.” Khi nói chuyện, tôi ngả mình xuống trên sô pha.
Miêu Tam xuống giường, đi đến trước mặt tôi, kéo cánh tay tôi rồi khiêng tôi lên vai sau đó đặt lên giường anh ta, “Em sợ cái gì? Tôi lại không thể ăn em?”
Tôi thở sâu, “Xin chú ý, tôi chỉ bằng lòng chúng ta đổi hình thức ở chung, nhưng chưa từng nghĩ muốn làm gì gì đó…”
Miêu Tam cười, sau đó nằm xuống bên cạnh tôi, một tay chống đầu nhìn tôi nói: “Vậy tôi hỏi em, chuyện trước lúc gì gì đó có thể làm hay không? Ví như nói…”
“Chỉ cần cùng gì gì đó có liên quan đều không thể làm.” Tôi ngắt lời trước anh ta.
Miêu Tam biến sắc, “Không được, tôi kháng nghị.”
“Kháng nghị không có hiệu quả!” Nói xong, tôi tính xuống giường.
Miêu Tam một tay kéo tôi về bên mình, “Đơn thuần ngủ thôi được chứ?” Nói xong ôm tôi bên mình, còn không quên gác chân lên người tôi, nhất thời tôi không động đậy nổi.
Tôi bị anh ta ôm thở không nổi, có chút mất kiên nhẫn nói: “Miêu Tam, anh đừng quá đáng…”
Miêu Tam như đứa trẻ cá biệt nhõng nhẽo đưa tay chân toàn bộ quấn tại trên người tôi, tôi nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Anh làm sao như tên vô lại thế?”
Miêu Tam cười nói: “Xuỵt, đừng ồn, ngủ ngon…” Hơi thở Miêu Tam ấm nóng phun lên gáy tôi, tôi không nhịn được rụt cổ.
Tư thế này duy trì đến sau nửa đêm, tôi mới có thể từ trong lòng Miêu Tam ngủ say trượt ra. Tôi nghiêng đầu nhìn người đàn ông không hề xa lạ này, dường như tỉ mỉ nhìn anh ta ở khoảng cách gần thế này thật đúng là lần đầu tiên.
Miêu Tam rất đẹp trai, lần đầu tiên tôi gặp anh ta tôi cũng có cảm giác này, chỉ là khi đó anh ta nhiều hơn một phần lạnh lùng cùng tính kế, cùng khuôn mặt ôn hòa dịu dàng hiện tại nằm ở bên cạnh tôi hoàn toàn như hai người khác nhau.

Tôi có chút không thể tin được, ngắn ngủn một ngày, quan hệ giữa tôi và anh ta sao đột nhiên tăng mạnh thành như vậy? Mà lời anh ta nói lại có mấy phần là nghiêm túc, mấy phần là vui đùa đây? Kỳ thật tôi không thể phân biệt. Nếu lão Tần ở bên mình thì tốt rồi, tôi ít nhất có thể bảo cậu ta phân tích một ít giúp tôi.
Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ xuống giường cầm di động rón ra rón rén đi tới ban công, sau khi đóng cửa kính, tôi liền gọi điện cho Tần Hương Liên.
Điện thoại tút thật lâu, giọng Tần Hương Liên rầu rĩ truyền đến: “Thuê bao quý khách vừa gọi đã sụp đổ, trong ba giây xin cúp điện thoại tự bảo vệ mình…”
“Lão Tần lão Tần, tôi có chuyện rất quan trọng nói với cậu…” Tôi vội trước lúc Tần Hương Liên cắt điện thoại mở miệng cướp lời.
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, thanh âm Tần Hương Liên vượt cao đề-xi-ben đột ngột truyền đến: “Dư Thắng Nam, hiện tại là rạng sáng ba giờ rưỡi, cậu điên rồi sao! ?”
Tôi trước khi Tần Hương Liên nổi điên, định chủ động giao nộp, “Tôi cùng Miêu Tam…”
“Lên giường rồi? !” Tần Hương Liên vội vàng hỏi. Thằng nhãi này, quả nhiên chính là một lòng con gái buôn chuyện.
“Nào có, chỉ là tôi tính cùng anh ta kết giao xem xem… Cậu cảm thấy thế nào?” Tôi nghêm túc hỏi.
Tần Hương Liên trầm ngâm một lát, giọng điệu cũng nghiêm chỉnh lên, “Cậu là vì tức Lương Sâm, hay là thật sự thích anh ta?”
Tôi cắn cắn môi, “Không liên quan Lương Sâm, tôi chỉ là cảm thấy Miêu Tam người này hình như cũng không đáng ghét lắm…”
Tần Hương Liên giọng điệu trở nên thoải mái, “Nam Nam, cậu sớm nên nghĩ thoáng mốt chút, dứt bỏ gánh nặng, vượt qua bản thân cậu nhận thức cuộc sống hạnh phúc…”
“Cám ơn cậu, lão Tần…” Tôi cầm điện thoại thâm tình nói.
Tần Hương Liên nở nụ cười, “Con bé chết tiệt kia, tôi có thể tiếp tục ngủ chưa?”
“Đương nhiên, thân ái.” Tôi ha ha nở nụ cười một tiếng cúp điện thoại.
Tôi nhắm mắt lại tựa vào ghế nằm đón gió đêm, đột nhiên cảm giác bên cạnh có một loại áp lực vô hình, tôi mở to mắt lại phát hiện Miêu Tam không biết lúc nào đã đi đến bên tôi đang mỉm cười nhìn tôi, “Sao nào? Cũng chỉ là không đáng ghét mà thôi ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.