Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 30


Đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ – Chương 30

Sau khi hạ quyết tâm, tôi đứng ở ban công gọi điện cho Lương Sâm.
“Đây là chuyện tốt, nhưng em phải nhớ đừng gây cho người ta thêm nhiều phiền toái.” Giọng nói của Lương Sâm trong điện thoại như một đôi tay dịu dàng xuyên qua thời không, xoa dịu trong lòng, phút chốc có thể khiến người yên lòng.
Tôi gật gật đầu, “Yên tâm đi, em biết làm thế nào.”
Đầu kia điện thoại bắt đầu yên lặng, sau một lúc lâu, giọng Lương Sâm truyền đến, “Tiểu Nam, có phải em đang kết giao cùng vị Miêu tiên sinh nọ hay không?”
“Á…” Trời ạ, tôi và Miêu Tam lưu lại ấn tượng này cho Lương Sâm khi nào?
Tôi vội lắc đầu, “Không có chuyện đó, thật sự không có, làm sao có thể chứ? Em và anh ta… Hoàn toàn không có khả năng mà.”
Lương Sâm dừng một chút, “Nhưng anh nhìn ra được, anh ta hẳn là thích em.”
Tôi nhịn không được nở nụ cười, “Anh rể, cái loại công tử ấy làm sao có thể thích em? Bọn họ đều thích cái loại…” Nói xong tôi so ngực, lại so đầu, sau đó tưởng tượng, Lương Sâm nhìn không thấy, vì thế bổ sung nói, “Dù sao không phải như em…”
Lương Sâm lại ngừng vài giây, “Nếu… Anh ta thích em?”
Ở trong ấn tượng của tôi, đây là lần Lương Sâm nói trên điện thoại với tôi nhiều nhất, thậm chí còn có ham muốn tiếp tục tán gẫu, chỉ là nhắc tới cũng là những lời tôi đặc biệt không muốn trao đổi .
Vì thế, tôi nghiêm túc hỏi: “Anh… Đang lo lắng cho em sao? Có phải em ở bên người khác anh cảm thấy mất mát ?”
Lương Sâm nói: “Em lại bắt đầu đùa anh kiểu này…”
Lại là như thế, mỗi lần anh đều lấy cớ tôi đùa giỡn để cự tuyệt tôi. Đột nhiên trong lúc đó cũng không biết có phải quỷ nhập thân hay không, tôi lại có thể lớn mật nói: “Được rồi, em nói cho anh, kỳ thật em thật sự đang kết giao cùng anh ta, thậm chí còn có dự định kết hôn, anh rể, anh nên yên tâm, em có chỗ dựa, anh rốt cục được giải thoát rồi…” Nói xong những lời này, tôi hận không thể tát cái miệng rộng của mình, tôi quyết định, sáng mai tôi phải nói cho Lương Sâm, kỳ thật tôi ngày hôm qua uống nhiều, rượu say nói mê, nhất quyết đừng để trong lòng.

Sau một hồi yên lặng khiến người ta nghẹt thở, giọng Lương Sâm ôn hoà hiền hậu truyền đến, “Tiểu Nam, thấy em hạnh phúc, anh rể rất vui…”
Nghe xong những lời này, tôi như nghe được thanh âm trái tim mình vỡ vụn, tôi cố nén sóng gió cuồn cuộn trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Anh thật sự… vui mừng sao? Không có cảm giác gì khác sao? Cảm giác gì cũng tốt, em chỉ là không muốn nghe anh nói ‘Vui mừng cho em’ …”
Điện thoại bên kia lại một hồi yên tĩnh như tro tàn, trước khi nước mắt tôi chảy xuống, Lương Sâm bình tĩnh nói: “Ừ… Anh rể vui mừng cho em…”
Tôi nhịn không được nhắm hai mắt, nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, trước khi tôi mất khống chế, nói vào điện thoại: “Cám ơn anh rể, cám ơn anh vui mừng cho em…”
Nói xong tôi cúp điện thoại, hung hăng lau quệt khóe mắt, thầm mắng bản thân không tiền đồ. Nhiều năm qua, kết quả như vậy, bản thân đã suy tính qua rất nhiều lần, tôi có thể chấp nhận, đây chẳng có gì ghê gớm? Lần này thất bại, còn có lần sau. Tôi không khóc, cũng không khổ sở, bởi vì đây là Lương Sâm, không phải người đàn ông khác, đây là một người đàn ông bản thân dùng hết những năm tuổi xuân mà yêu mến, chút gập ghềnh ấy thật sự không tính là cái gì.
Ngay khi tôi quay đầu tính trở về phòng, lại thoáng thấy một bóng người nhanh chóng lánh về phòng tôi.
Tôi tức khắc trút cơn giận lên người đồ vô sỉ nghe lén tôi nói chuyện điện thoại, “Miêu Tam, anh biết tôn trọng hay không? Anh là khách thuê tại sao nghe trộm tôi nói chuyện? Anh có giáo dưỡng hay không? Có tố chất hay không? Có thái độ đúng mực hay không? Anh tin tôi đuổi anh ra khỏi nhà hay không?”
Miêu Tam chậm chạp từ trong phòng di chuyển đến trong tầm mắt của tôi, nhất thời trong ánh mắt có chút kinh ngạc, “Tôi kỳ thật cái gì cũng chưa nghe được, em… Không đến mức giận đến khóc cho tôi xem chứ?”
Tôi không để ý tới anh ta, lướt qua bên người anh ta sau đó mở cửa đi ra ngoài gõ cửa nhà Tần Hương Liên.
Tần Hương Liên vẻ mặt sầu khổ nhìn tôi, “Dư Thắng Nam, gần đây cậu làm sao vậy? Cậu xem tôi đều đã cảnh cáo cậu đừng có đi gõ cửa nhà người ta, cậu làm sao dũng cảm ngược lại?”
“Đừng nhiều lời, để cho tôi vào nhà. Chẳng lẽ cậu không nhận ra hiện tại tâm tình tôi không tốt sao?”
Tần Hương Liên xem tôi không giống như nói đùa, bèn ngoan ngoãn nghiêng người thả tôi đi vào, chỉ là trong nháy mắt Tần Hương Liên đóng cửa, Tam thiếu gia da mặt đặc biệt dày cũng thành công chen vào.

Tôi không nhìn anh ta, lập tức đi mở tủ lạnh của Tần Hương Liên, “Lão Tần, nhà cậu có bia chứ?”
Tần Hương Liên nói: “Chẳng lẽ cậu qua đây cũng chỉ để tìm bia?”
Tôi quay đầu liếc nhìn Miêu Tam, “Kỳ thật là có chuyện nói với cậu, nhưng hiện tại không tiện, chuyển thành uống bia đi.” Nói xong, tôi phát hiện bia ở trong tủ lạnh, vì thế, tôi thò tay lấy ra hai chai.
Tôi tự mở một chai, lại đem một chai khác nhét vào trong tay Tần Hương Liên, sau đó vùi mình vào sô pha màu quất mềm mại vô cùng nhà Tần Hương Liên, bắt đầu nốc bia vào trong miệng.
Miêu Tam nhìn Tần Hương Liên, “Anh cứ để mặc cô ấy uống như vậy?”
Tần Hương Liên nhún nhún vai, “Đương nhiên sẽ không…” Nói xong ngồi ở bên cạnh tôi, nhìn Miêu Tam, “Tôi sẽ uống cùng cô ấy…”
Miêu Tam: “…”
Tần Hương Liên cười nói: “Anh muốn gia nhập sao?” Nói xong dừng một chút, “Đúng rồi, quên mất anh không uống được.”
Miêu Tam không lên tiếng, nhưng tầm mắt vẫn đặt ở trên người tôi.
Chờ khi tôi uống gần hết chai bia này, tôi tựa vào đầu vai Tần Hương Liên, trong lòng bắt đầu trào dâng bi phẫn, nhưng vì có cái bóng đèn ở đây, tôi lại không cách nào nói ra miệng, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm uống bia.
Trong lúc lơ mơ trông thấy trên bàn bốn năm cái vỏ chai, tôi dần dần có chút mệt mỏi, mơ hồ dựa vào trên người Tần Hương Liên mà ngủ. Sau đó, trong mơ mơ màng màng, hình như là nghe được có người nhắc tới hai chữ ‘Lương Sâm’, tôi lập tức tỉnh táo, mở to mắt, khuôn mặt Miêu Tam lại càng hiện ra rõ ràng, tôi níu vạt áo anh ta, “Được rồi, chúng ta ở bên nhau, tôi muốn tức chết anh ấy, khiến cho anh ấy hối hận, khiến cho anh ấy hối hận… Hối hận…” Nói xong, tôi đột nhiên cảm giác rất mệt rất mệt, sau đó lại dựa trở về trên người Tần Hương Liên. Không hơn chốc lát, tôi cảm giác thân thể mình nhẹ hẫng, tựa như là bị người ôm lên, quanh mũi có một cỗ mùi thản nhiên rất quen thuộc, làm cho tôi cảm giác thật an toàn, thậm chí thích ý không muốn mở hai mắt.

Đến khi tôi lại mở mắt, ánh mặt trời đã chiếu vào trên người tôi, mà tôi lại nằm ở phòng mình. Cảm giác bên tai có tiếng hít thở nhỏ vụn, vành tai của tôi theo đó có chút tê dại, tôi nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, không nhìn còn tốt, vừa thấy người bên cạnh, tôi nhất thời ở trên giường nhảy dựng lên.
Tôi không quên hung hăng đẩy người bên cạnh một phát, “Đồ khốn khiếp, sao anh lại ở trong này?” Tôi cúi đầu xem xét chính mình, vẫn là quần áo mặc ngày hôm qua, tôi tức khắc nhẹ nhõm thở ra.
Miêu Tam nhíu mày nhắc nhở nói: “Chẳng lẽ em không nhớ rõ, nơi này hiện tại là phòng của tôi.”
“Tôi làm sao lại ở chỗ này?” Tôi thét lớn.
Miêu Tam nói: “Là chính em ngày hôm qua uống say, sau đó mặt dày mày dạn ghé vào trên giường tôi, nhất định muốn ngủ ở đây đuổi thế nào cũng không đi…”
Tôi cười lạnh, “Nếu anh muốn, anh có thể không đuổi nổi tôi?”
“Tôi sợ đánh thức ba em, cho nên để em ngủ ở đây.” Miêu Tam nói đến hợp tình hợp lý.
Tôi lại cười lạnh, “Vì sao tôi không phải ngủ ở chỗ lão Tần?”
“Anh ta cũng uống say. Sao em lắm vấn đề như vậy? Còn gì nữa?” Giọng điệu Miêu Tam bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi cũng lười lại cùng anh ta vô nghĩa, xoay người mở cửa tính đi toilet rửa cái mặt trước.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, đột nhiên phát hiện ba tôi vừa khéo thấy tôi, mà khéo quá hóa vụng Miêu Tam lại cũng theo đi ra, tôi nhất thời khẩn trương dựng tóc gáy.
“Ba, sao ba dậy sớm như vậy?” Tôi gượng cười hỏi.
Ba tôi hiển nhiên không thấy hứng thú với vấn đề của tôi, trực tiếp hỏi Miêu Tam, “Các con khi nào thì kết hôn?”
Tôi và Miêu Tam đồng thời trầm mặc, nhìn nhau một cái, tôi vội đi đến bên ba tôi, cười nói: “Ba, ba hiểu lầm rồi, con chỉ vào phòng Miêu tiên sinh lấy chút đồ mà thôi, không phải như ba nghĩ đâu.”
Ba tôi nhìn tôi, tựa hồ có chút không suy nghĩ cẩn thận, có điều cũng không truy hỏi nữa, tôi thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, Miêu Tam đột nhiên mở miệng nói: “Chú, thật ra ngày hôm qua Thắng Nam đã bằng lòng xem xét kết giao với cháu, về kết hôn, chúng cháu trước ở chung suy nghĩ một đoạn thời gian nữa…”
Tôi nhất thời không uống nước cũng có cảm giác bị sặc, tôi đang muốn mở miệng, ba tôi lại mở lời trước, “Xem tên oắt cậu thật tinh mắt, Nam Nam nhà chúng tôi là cô gái tốt nhất trên thế giới này…”
Ba tôi đánh giá cao tôi khiến cho tôi thật ngượng ngùng.
Ba tôi nói xong sau đó vào toilet trước một bước, tôi vội đi đến trước mặt Miêu Tam, “Anh điên rồi sao?
Miêu Tam nhếch khóe miệng, “Đây là chính miệng em nói ngày hôm qua, không tin em có thể đi hỏi Tần Tường.”
“Không thể nào, tôi… Làm sao có thể nói những lời đó, tôi lại không điên.” Nói tới đây, trí nhớ tôi mất đi tựa như thật sự tìm về một ít. Tôi nhất thời có chút bối rối, trong ấn tượng, tôi hình như đã kéo áo người nào đó hồ đồ nói ‘đòi kết giao’.
Vì thế, tôi cúi đầu xuống phòng bếp không việc tìm việc làm.
Nhưng bị đối tượng đòi kết giao không chút ý tứ buông tha tôi, theo tới bên cạnh tôi thấp giọng hỏi: “Em đã nói nói như vậy, em phải chịu trách nhiệm.”
“Uống say không tính.” Tôi không nhịn được phản kháng.
“Em uống say, tôi không uống say, cho nên tôi nhớ ở trong lòng …” Miêu Tam bình tĩnh nói.
Tôi nghiêm túc chặn đề tài, “Đúng rồi, tôi đang muốn nói với anh, tôi và ba đến ở chỗ ông nội. Nơi này anh có thể tùy ý tự do ở.”
“Tôi đã sớm biết, không cần nói với tôi. Tôi hiện đang nói với em về chuyện quan hệ chúng ta…” Miêu Tam không thuận theo không buông tha.
Tôi coi như không nghe thấy, mở tủ lạnh ra lấy ra trứng gà chuẩn bị trứng ốp lết.
Lúc tôi đang ở bận bịu, Miêu Tam lại đột nhiên đi đến sau lưng tôi vươn tay vòng quanh eo tôi, cúi đầu để cằm lên hõm vai tôi, “Dư Thắng Nam, em đừng động…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.