Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 25


Đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ – Chương 25

“Anh có biết người dọa người hù chết người hay không?” Tôi ôm ngực tức giận nói.
Miêu Tam đối với lời của tôi mắt điếc tai ngơ, “Em có thể theo tôi trở về hay không?”
Tôi không lên tiếng, cúi đầu cầm lấy bàn chải bôi kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
Miêu Tam thực mất hứng, “Em có nghe được lời tôi nói không? Em có phép lịch sự hay không, khi người ta nói chuyện với em, em lại còn đánh răng?”
Tôi lấy bàn chải đánh răng từ trong miệng ra, hàm hồ nói: “Cũng không biết là ai bất lịch sự? Biết rõ người ta đang dùng toilet, anh còn thế nào cũng phải đứng nơi này nhìn, anh biến thái à?”
Miêu Tam lấy tay phủi phủi bọt kem đánh răng phun ra khi tôi nói chuyện, không kiên nhẫn nói: “Em có chút kiến thức vệ sinh cơ bản không hả? Em không thể súc miệng xong lại cùng tôi nói chuyện?”
Tôi cúi đầu súc miệng xong, cau mày hỏi: ” Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi là chủ cho thuê nhà, tôi muốn thế nào thì thế đó?”
Miêu Tam nghĩ nghĩ, “Nơi này của em tôi thật sự ở không quen, em theo tôi đi.”
Tôi xoa xoa miệng, “Ngài đừng chọc cười tôi, được không?”
Miêu Tam nhíu mày đi qua sau lưng tôi vài bước, sau đó lại dừng bước, nhìn tôi nói: “Nếu tôi tìm người trông nom ba em hai mươi tư giờ, cam đoan còn chăm sóc tốt hơn em, em có thể theo tôi trở về hay không?”
“Không thể nào, hiện tại tôi sẽ không lại giao ba tôi cho bất cứ kẻ nào.” Nói xong, tôi nghiêng người rời toilet.
Ba tôi đang ngồi trước tivi chăm chú xem phim truyền hình, trông thấy tôi từ toilet đi ra, vội vẫy vẫy tay với tôi, “Tiểu Tĩnh, con mau qua đây…”
Ôi, ba tôi lại bắt đầu hồ đồ.
Tôi ngồi xuống bên cạnh ba tôi, “Làm sao vậy? Ba.”
“Con xem này cô gái trong tivi dáng vẻ rất giống em gái con?” Ba tôi chỉ cô gái trên tivi cười hỏi tôi.
Tôi cười nói: “Em gái con so với cô ấy còn xinh đẹp hơn.”
Ba tôi quay đầu nhìn tôi, đột nhiên nói: “Thắng Nam, chị con tan tầm sao còn chưa về đến nhà nhỉ?”
Mắt tôi bất chợt có chút khô xót, ngày đó chị tôi xảy ra tai nạn, ba tôi chính là hỏi tôi một câu như vậy, kết quả chị tôi thật sự không trở về nhà nữa.
Tôi cố giữ ý cười nói với ba: “Ba, ba không nhớ sao? Chị con đi công tác, có lẽ phải mấy ngày nữa mới có thể trở về. Thời gian không còn sớm, con dìu ba trở về phòng ngủ nhé.”

Ba tôi chất phác gật gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng.
Sau khi ba tôi trở về phòng ngủ, tôi đứng trên ban công hóng gió. Đã bao nhiêu năm rồi? Tôi đột nhiên không nhớ rõ chị tôi đã rời đi mấy năm. Mấy năm nay lại là làm sao qua được, tôi cũng có chút không nhớ rõ.
Ngày giỗ của chị tôi sắp đến, tôi nghĩ ba tôi hẳn là có cảm giác, Lương Sâm chắc là cũng sắp trở lại rồi?
Tôi đang nghĩ đến nhập thần, không biết Miêu Tam đi tới bên cạnh từ khi nào.
Tôi có chút xấu hổ xoa xoa khóe mắt, quay đầu tính trở về phòng ngủ, Miêu Tam lại chặn đường kéo tôi lại.
“Chị của em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu Miêu Tam rất trầm thấp.
Tôi dừng bước dựa trở về trên tay vịn ban công, “Tai nạn xe cộ, đã nhiều năm …”
Thân thể Miêu Tam dường như cứng đờ, giữa chân mày chợt hiện một tầng sầu tư sâu đậm, cũng có lẽ là ảo giác của tôi.
Tôi thấy Miêu Tam im lặng, tôi nhịn không được nói: “Không nói chuyện tôi nữa, tôi trái lại muốn nghe xem rốt cuộc vì sao anh muốn đối nghịch với người trong nhà?”
Miêu Tam nhìn xa xăm, đột nhiên trầm mặc. Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không nói bất cứ gì, anh ta lại đột nhiên mở miệng, “Về sau có cơ hội, tôi có lẽ sẽ nói cho em nghe, nhưng hiện tại tôi không biết nói sao.”
Đêm nay Miêu Tam đứng đắn một chút cũng không giống Miêu Tam, vì thế, tôi và Miêu Tam cùng nhau trầm mặc, mãi đến khi có chút cảm giác hơi hơi lạnh, mỗi người chúng tôi mới tự trở về phòng đi ngủ.
Từ sau khi Miêu Tam trú ở nhà tôi, anh ta dường như bận rộn lên. Tuy rằng giường của anh ta đặt ở phòng tôi, nhưng lại thường xuyên hai ba ngày cũng không thấy bóng dáng anh ta, tôi âm thầm vui mừng, làm được tiền lại không có khách trọ, nhà này cho thuê thực là tốt nhất.
Thời gian này tôi vẫn ở trạng thái thất nghiệp, nghĩ nát óc cũng không nghĩ nổi một cách chu toàn.
Hôm nay tôi đang ở nhà làm cơm chiều, một vị khách không ngờ đến nhà tôi.
Diêu Lệ Trân đoan trang cao quý đứng trong phòng khách đơn sơ nhà tôi, thoạt nhìn có một loại cảm giác không hài hòa như nghệ thuật quay phim chọn sai cảnh nền.
Bà ấy ngồi trên tràng kỷ gỗ mộc ở phòng khách nhà tôi thắt lưng vẫn thẳng tắp, tựa như không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với đồ vật của nhà tôi, bao gồm không khí. Tôi xoa xoa tay rót cho bà ấy chén nước. Tôi nghĩ bà ấy hẳn là không thèm chạm vào, càng khỏi nói đến uống, nhưng tôi là người có lễ độ, điểm ấy là lễ nghi tối thiểu vẫn phải biết.
“Nghe nói lão Tam chuyển qua ở nơi này của cô?” Diêu Lệ Trân nhướn mày hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ nói: “Không hẳn thế, anh ấy chỉ bỏ chút đồ dùng cá nhân ở trong này, nhưng thật ra là không có ở đây.”

Diêu Lệ Trân nhìn tôi, “Về chuyện mẹ của cô, bà ấy kỳ thật là có nỗi khổ, cô nên thông cảm cho người lớn.”
Tôi mỉm cười, “Kỳ thật cháu không biết lập trường của dì là gì, lúc trước tìm đến cháu, rốt cuộc là vì con của dì, hay là vì… người phụ nữ kia?”
Diêu Lệ Trân nở nụ cười, “Cả hai…”
“Như vậy hôm nay dì vì ai đây?” Tôi hỏi.
Diêu Lệ Trân nhìn đồng hồ, sau đó thở dài, “Vì bà nội…”
“Bà nội làm sao vậy?” Tôi có chút khẩn trương hỏi.
“Hình như là thân thể không được tốt…” Tròng mắt Diêu Lệ Trân đảo quanh.
Tôi vừa thấy vẻ mặt của bà ta, bèn bình tĩnh lại, “Cháu ứng phó không nổi dì với người nhà dì, cháu muốn trải qua cuộc sống yên ổn.”
Giọng điệu Diêu Lệ Trân bắt đầu xảo quyệt, “Con bé này, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cô rõ ràng có thể trải qua cuộc sống rất tốt, vì sao không tiếp nhận trợ giúp của mẹ cô?”
Tôi nhíu nhíu mày, “Cháu không cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình không tốt ạ?”
“Tôi còn tưởng rằng cô là người thông minh, sao thời khắc mấu chốt, đầu óc không thông suốt như vậy, thật sự là thiếu tâm nhãn.” Diêu Lệ Trân tức giận cầm cốc nước lên uống một ngụm, đột nhiên lại nhíu mày bỏ cốc nước xuống, vẻ mặt ghét bỏ.
Tôi dựa lưng về phía sau, “Miêu phu nhân, ngài rốt cuộc là có ý tứ gì? Loại người như cháu đây, làm sao ngài lại luôn để cháu đến bên cạnh con trai ngài, ngài an tâm được sao?”
Sắc mặt Diêu Lệ Trân đột nhiên cứng đờ, “Soạt” đứng dậy, “Dư Thắng Nam, tính cách của cô thật đúng là kém xa so với mẹ cô, quả nhiên gia giáo thật sự rất quan trọng…”
Tôi ngậm cười, bình tĩnh nói: “Nói như vậy thì, cháu thấy Miêu Thuật cũng chẳng có chỗ nào tốt hơn đâu…”
“Dư Thắng Nam!” Bà mo Diêu tựa hồ thật sự nổi giận.
“Cháu không có gia giáo, hơn nữa quan trọng nhất là nói chuyện rất thẳng, thật sự xin lỗi!” Tôi ý cười chưa giảm.
Bà mo Diêu sửa lại vạt áo, “Cô đúng là hết hi vọng, xứng đáng cả đời chịu cảnh khốn cùng!”
Lý trí của tôi đã sắp dùng hết, tôi nghĩ, nếu tôi còn tiếp tục nói chuyện với bà mo Diêu, thực sự sẽ dưới cơn xúc động đi gọi vua cãi lộn Tần Hương Liên đến đây giúp tôi đối khẩu với bà ta.

Tôi đứng dậy vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng nói: “Dì cũng thấy được, chúng cháu sắp ăn cơm, vốn định giữ dì ở lại, nhưng loại cơm rau dưa đạm bạc này sợ người cao quý như dì không nuốt nổi, cho nên, không tiễn…” Tôi bày ra thái độ tiễn khách.
“Trước kia tôi cảm thấy cô là một con bé rất thông minh, không ngờ không biết tốt xấu như vậy.” Diêu Lệ Trân dường như có chút tức giận.
Tôi cười nói: “Cám ơn ngài khen ngợi.”
“Con bé hư hỏng, tức chết mất.”
Tôi thấy kỳ lạ, bà ta nói sắp tức chết rồi, vì sao vẫn chưa chịu rời khỏi nhà của tôi chứ?
Lúc này, ba tôi ngủ trưa tỉnh lại đột nhiên từ trong phòng đi ra, như là nhìn thấy điều gì đó, giơ gậy lên chạy về hướng tôi, tôi sợ tới mức vội nói: “Ba, bình tĩnh bình tĩnh…”
Không nghĩ tới gậy của ba tôi trực tiếp ngoặt vung một đường xông thẳng đến bà mo Diêu, tôi nhất thời bị dọa cả người toát mồ hôi, vội dùng tấm thân mình đồng da sắt của mình che chắn cho bà mo, nhận lấy công kích của ba tôi.
Đương nhiên, phải nói rõ là, cũng không phải tôi thương xót Diêu Lệ Trân, mà là tôi rất sợ ba tôi đánh hỏng mất thân thể cành vàng lá ngọc của Diêu Lệ Trân, bà ta liều chết bám tôi không buông, cuối cùng bắt tôi đền tiền vậy thật là nguy.
“Đồ đàn bà hư hỏng, đồ đàn bà hư hỏng…” Gậy của ba tôi dùng lực không nhỏ trực tiếp nện trên người tôi, tôi phản xạ nâng cánh tay lên cản, tức khắc cánh tay tê một cái, đón lấy cơn đau nhức nhối.
“Miêu phu nhân, xin ngài nhanh rời khỏi nhà tôi, mau lên…” Tôi một bên chống đỡ ba tôi, một bên thúc giục Diêu Lệ Trân.
Diêu Lệ Trân hiển nhiên là chưa từng thấy tình cảnh này, lập tức xô cửa mà chạy.
Ba tôi hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận, mặc kệ phải trái đúng sai vẫn thêm mấy gậy. Tôi vừa tránh vừa dùng kĩ thuật như thường ngày cố cướp gậy của ông ấy.
Đây là khó khăn lớn nhất, cũng quan trọng nhất, bởi vì cướp được sớm thêm bao nhiêu giây cũng là đại diện cho tôi sẽ phải chịu ít đi bấy nhiêu gậy.
Chờ khi tôi cuối cùng bắt được cây gậy, hai cánh tay của tôi đã bị đánh hằn lên mấy vệt đỏ thẫm, hơn nữa sau lưng cũng đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Tôi thở hổn hển nói: “Ba, ba bình tĩnh chút, con là Thắng Nam, Thắng Nam đây, ba nhìn rõ đi.”
Bản thân ba tôi cũng rất yếu, lúc này đã thở hổn hển, có điều nghe tôi gọi xong, ông vẫn dần dần bình tĩnh lại. Tôi nhẹ nhàng ném cái gậy trong tay qua một bên, sau đó đỡ ba tôi ánh mắt đờ đẫn trở về phòng.
Cũng không biết ba tôi có phải nguyên nhân bởi vì mẹ tôi hay không, con gái lớn tuổi này rồi vẫn còn oán hận như thế, đã lâu không động thủ sao hôm nay ông ấy chớp mắt lại phát cuồng.
Ba tôi nằm xuống giường nhắm mắt lại không đến vài phút hình như đã ngủ rồi.
Tôi thấy ông ngủ, liền ngồi trở lại bàn ăn chuẩn bị và mấy miếng cơm, nhưng lại phát hiện có thể là bị ba tôi dùng gậy đánh trúng ngón tay phải, lại có thể không cầm nổi chiếc đũa lên. Vì thế, tôi đứng dậy vào phòng bếp lấy thìa dùng tay trái ăn cơm.
Khi tôi gian nan ăn được nửa bữa cơm, Miêu Tam đã trở lại.
“Có phải mẹ tôi đến đây hay không?” Miêu Tam vào cửa liền hỏi.

Tôi vừa ăn cơm, vừa gật gật đầu, “Đúng vậy, đi rồi.”
“Bà ấy nói cái gì ?” Miêu Tam nghiêm túc hỏi.
Tôi lườm anh ta một cái, “Bảo tôi khuyên anh mau về nhà.”
Miêu Tam đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn chằm chằm cánh tay tôi hỏi: “Đây là làm sao thế?”
Tôi cười nói: “Ngài trở về hơi muộn, bỏ lỡ một màn đánh nhau kịch liệt vô cùng ngoạn mục.”
Miêu Tam nhíu mày, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Miêu Tam đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, tôi dùng thời gian năm giây để cảm thán xã hội ngày nay người thần kinh thật nhiều, rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Thật vất vả lấp đầy cái bụng, sau đó tôi chống đỡ cái lưng đau nhức tới phòng bếp rửa chén bát, đi toilet rửa mặt, muốn sớm nằm xuống nghỉ một chút. Ngay khi khom lưng rửa mặt, lập tức tôi đau đến mức xuýt xoa. Thật không biết có phải ba tôi ngửi được mùi vị mẹ tôi trên người Diêu Lệ Trân hay không, sao hôm nay xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Tôi chống thắt lưng tính trở về phòng đi nằm, Miêu Tam xuất quỷ nhập thần lại xuất hiện .
Tôi không có tâm tình để ý anh ta, vì thế xoay người tiếp tục đi về phòng của ba tôi.
Miêu Tam đột nhiên kéo tôi lại, nhưng lại nắm trúng cánh tay tôi vừa mới bị đánh, nhất thời tôi lại đau nhe răng nhếch miệng.
Miêu Tam vội vàng buông lỏng tay ra, “Em không sao chứ?”
“Không chết được…” Tôi tức giận nói.
Miêu Tam đột nhiên thật cẩn thận túm vạt áo tôi lôi kéo trở về phòng của tôi, đương nhiên, hiện tại là của anh ta.
Bởi vì thắt lưng đau, tôi căn bản ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, đã bị anh ta dắt trở về phòng.
Miêu Tam đóng sầm cửa, “Nằm sấp lên giường…”
“Anh muốn làm gì?” Tôi chống thắt lưng hoảng sợ hỏi.
Miêu Tam thở dài, “Hiện tại em cứ coi như tôi là bác sĩ…” Nói xong như ảo thuật biến hóa lấy ra một lọ dầu thuốc.
Hình ảnh này cũng thật có phần khôi hài, tam thiếu gia sao có thể cùng dầu thuốc xuất hiện trong một khung hình đây? Tôi có phải đang nằm mơ hay không? Sau lại nghĩ, người ta dù sao cũng là thế gia Trung y, cho nên tôi bèn xua tan suy nghĩ ấy.
Nửa giây sau, tôi lập tức hoảng sợ phản ứng lại, “Sẽ không phải là anh định giúp tôi…”
Miêu Tam nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.