Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 2


Đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ – Chương 2

“Dư Thắng Nam, cậu là đồ trứng thối vong ân phụ nghĩa, lúc người ta giới thiệu cho cậu việc làm ăn cậu đều quên hết rồi ha, cậu, cậu tức chết tôi.” Tôi cầm điện thoại cách xa tai một chút, Tần Hương Liên oán giận người so với đàn bà còn đàn bà hơn, so với con gái còn con gái hơn.
Nói tới đây, tôi quên nói, Tần Hương Liên kỳ thật là một người đàn ông, ừ, ít nhất đặc thù sinh lý bên ngoài.
Tần Hương Liên tên thật Tần Tường, là lão hàng xóm hơn hai mươi năm của nhà tôi, sau lại phá bỏ ngôi nhà cũ và rời đi nơi khác, xây dựng liền thành một khối với nhà chúng tôi, ban đầu là cửa đối cửa, hiện tại biến thành cửa liền cửa.
Trước đây hắn vẫn là một thiếu niên anh tuấn tươi sáng trứ danh, sau khi trải qua một cuộc tình oanh oanh liệt liệt lại chịu nỗi khổ bị vứt bỏ, tựa hồ nội tiết tố đã xảy ra nghịch chuyển động trời, từ đó về sau, liền đi trên con đường thân nam nhi tâm con gái này không về. Mà tôi thủy chung kiên định cho rằng hắn vào một đêm mưa sa gió giật nào đó bị một cô gái mười sáu tuổi xuyên không nhập vào.
Trước kia, tôi coi hắn là đại ca ca; hiện tại, tôi coi hắn là tiểu muội muội.
Tôi nghe hắn oán trách xong rồi, mới mở miệng dỗ: “Thân ái, cậu nghe tôi giải thích, mới vừa…”
“Tôi ghét cậu ghét cậu!” Tôi đây còn chưa lên tiếng đâu, không nghĩ tới hắn lại bắt đầu diễn tập tiếp theo rồi. Tôi nhấn nại nghe hắn nói hết, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi hiện đang vội, về nhà lại giải thích cho cậu, ngoan ha…”
Vừa nhìn thời gian, không sai biệt lắm Lương Sâm sắp cất cánh, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy đồng chí Lương Sâm thân ái, nhất thời những gì không vui đều theo gió bay xa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít đấy.
Nhưng lúc tôi điều khiển cái xe rởm của Tần Hương Liên đang chuẩn bị lên đường đến sân bay, cư nhiên thu được một cái tin nhắn của Lương Sâm: máy bay tối nay, có thể không bay, chớ chờ.
Lương Sâm người này nói ít đến thần kỳ, ngày thường lúc tôi dở chứng nhàm chán sẽ gửi cho anh một ít tin nhắn hỏi thăm, nội dung phản hồi của anh lại quý giá không thể quý giá hơn.
Thí dụ như, tôi hỏi: anh ăn cơm chưa?
Anh trả lời: ăn.
Tôi hỏi lại: Công việc gần đây thế nào?
Anh trả lời: hoàn hảo.
Tôi hỏi lại: gần đây thời tiết biến đổi thất thường, anh phải chú ý thân thể .
Anh trả lời: tốt.

Đợi chút, đợi chút, mọi việc như thế…
Nếu không phải tôi có kinh nghiệm sa trường, khả năng đã sớm bị hán tử Lương Sâm này từng bước từng bước lạnh lùng đánh tả tơi.
Tôi thất vọng cầm di động trả lời Lương Sâm: trước khi cất cánh nói cho em biết, trễ hơn vẫn chờ.
‘Trễ hơn vẫn chờ’, một câu nói cỡ nào cỡ nào làm người ta rung động ? Ẩn chứa cỡ nào cỡ nào tình cảm sâu đậm nha? Ngay cả chính tôi cũng bị cảm động đây. Nhưng là, Lương Sâm tiên sinh cư nhiên nửa chữ chưa hồi đáp cho tôi!
Cảm giác thất bại bùng lên, tôi quyết định lấy tiền thưởng hai ngày trước bà chủ phát cho tôi, đi mua đôi giày tôi nhớ thương thậm chí ngay cả đợt giảm giá mùa hè cũng chưa bỏ tiền mua về. Nghĩ đến đây, tôi tùy tiện lấp đầy bụng rồi thẳng tiến đến tiệm giày trong trung tâm thương mại.
Nhưng sau khi trả tiền chợt thấy đau lòng lan tràn, vì giảm bớt loại đau đớn này, tôi quyết định trực tiếp đi luôn đôi giầy mới.
Vì thế, tôi chân đạp hơn nửa tháng tiền thưởng của mình đi bộ giết thời gian ở trong trung tâm thương mại, tâm tình ngược lại cũng có chút tốt đẹp.
Chẳng qua là, qua một đoạn thời gian rất dài sau đó, nghĩ đến quyết định này đều không khỏi làm tôi hối hận khó chịu…
***************
“Là tôi nói thời gian địa điểm không đủ rõ ràng sao?” Người đàn ông đối diện khẽ cau mày, giọng điệu vừa không vui lại nghiêm túc.
Tôi đây mới nhớ tới, tựa hồ cái Trầm Hương Các chó má gì đó chính là ở tầng cao nhất của cái trung tâm thương mại này.
Như vậy tôi có thể ngăn chặn sơ hở sao? Có sao? Có sao!
Tôi nuốt nước miếng, suy tư một lát, “Ngài không biết là cách tốt nhất khiến trưởng bối lưu lại ấn tượng xấu chính là —— cho đi tàu bay giấy sao?”
Sau khi nói xong, tôi quả thực bội phục mình chết mất, nảy ra ý tưởng hết sức thông minh. Chẳng qua là không nghĩ tới người đàn ông đối diện mặt lạnh nói: “Cô không biết là kẻ lừa đảo nhiều lắm, ngu ngốc rõ ràng chưa đủ sao?”
Tôi hắng giọng, cười theo nói: “Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy… Giữa chúng ta tựa hồ có một chút… hiểu lầm nho nhỏ.”

Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên nhưng không có độ ấm, “Không muốn bị vu cáo ăn cắp, ngoan ngoãn theo tôi đi…”
“Ăn cắp?” Tôi thiếu chút nữa cười không ra tiếng, “Vị tiên sinh này, ngài nói đùa gì chứ? Tôi trộm của ngài cái gì ?” Chẳng là sau khi anh ta nói ba chữ, tôi rốt cuộc cười không ra tiếng .
“Thẻ tín dụng, số đuôi 7658, nhưng đã tiêu hao năm vạn nguyên nhân dân tệ.”
“Oái… Cái này, tôi hiện tại liền trả lại cho ngài.” Tôi vừa vươn tay vào trong túi vừa sờ loạn khắp nơi, nhưng là càng khẩn trương càng mò không ra, tôi lau mồ hôi hỏi: “Ngài có thể nghe tôi giải thích…”
Người đàn ông dường như căn bản không muốn nghe, xoay người lập tức đi đến thang máy, “Nói với cô một lần cuối cùng, đừng lãng phí thời gian của tôi, mười, chín, tám…”
Tôi mà đi theo anh ta, không phải ngu thì cũng điên rồi. Vì thế, tôi tự cho là thông minh tiến hành hành động chạy trốn về hướng ngược lại.
Vừa chạy vừa thong thả nghĩ, người nọ mặc tây trang, lại một bộ dạng áo mũ chỉnh tề, khẳng định không thể làm ra hành vi ở trong trung tâm thương mại đuổi theo một người phụ nữ chạy điên cuồng, trừ phi —— điên rồi.
Nhưng sự thật chứng minh, anh ta quả thật là người điên.
Lúc này, tây trang thẳng thớm, tên đàn ông hình người dạng chó cư nhiên thật sự ở phía sau tôi bắt đầu phát rồ điên cuồng đuổi bắt tôi.
Cuối cùng, cùng đường tôi chui đầu vào toilet nữ. Vừa nhấn tim đập cuồng loạn vừa hối hận lúc ra cửa vì sao không có lật xem hoàng lịch?
Còn chưa kịp thở đều, thì nghe được tiếng người đàn ông kia từ cửa truyền đến, “Vị tiểu thư này, phu nhân tôi mang thai, tôi rất lo lắng cho cô ấy, phiền tiểu thư giúp tôi đỡ cô ấy đi ra được không, cô ấy mặc váy hoa màu trắng xanh, chiều dài đại khái đến đầu gối, mái tóc dài thẳng, chân đi một đôi giày đế bằng màu trắng, trên tay đeo một cái vòng giấy, trên người mang một cái… Một cái túi lớn màu đen…”
Mẹ nó, cư nhiên hình dung tôi chuẩn xác như thế. Anh ta là quái vật hành tinh trí nhớ nào?
Ngoài cửa, cô gái kia nhiệt tình nói: “Được, anh yên tâm đi, tôi đi đưa cô ấy ra.”
Trước khi cô nàng xen vào việc của người khác kia tiến vào tôi từ chỗ bồn rửa tay lắc mình vào ngăn toilet.
May mắn tôi có chuẩn bị, nếu không hôm nay thật đúng là bó tay chịu trói . Nghĩ đến đây, tôi mở túi mình ra. Hôm nay là Tần Hương Liên theo như thưởng thức của hắn và đối tượng xem mắt, chuẩn bị trang phục cho tôi, bởi vì đang vội tôi đem quần bò cùng T-shirt của mình nhét vào trong túi rồi trực tiếp đi xem mắt. Không nghĩ tới a không nghĩ tới, hiện tại cũng là chúng nó đã cứu vớt tôi.

Tôi lập tức thoát váy nữ xuống thay quần áo của mình, sau đó buộc tóc thành cái đuôi ngựa, còn không quên đem giày mới cởi ra thay giày thể thao của mình, lại đem hộp giày vứt bỏ rồi đem toàn bộ gì đó đều cất cả vào trong túi lớn, kéo dài dây túi ra, tất cả sắp xếp cũng chỉ mất vài phút.
Tôi ngẩng mặt đi ra ngoài, cô nàng xen vào kia vẻ mặt sầu khổ nhìn tôi sau đó quay đầu canh một trong những ngăn toilet đóng kín cửa. Tôi ra vẻ trấn định rửa tay rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông kia đứng ở cách đó không xa, ánh mắt cũng không dừng lại trên người tôi. Tôi tâm trạng vui vẻ, xoay người chậm rãi di động theo một hướng khác.
Không nghĩ tới đúng lúc này, cô nàng kia trong toilet chạy ra, lo lắng nói: “Tiên sinh, phu nhân ngài không có trong toilet.”
Không đến một giây, người đàn ông kia liền phản ứng kịp, hướng về phía tôi nói: “Đứng lại…”
Tôi nhất thời co cẳng bỏ chạy, vì thế, một vòng hoạt động đuổi bắt mới lại hoa lệ bắt đầu.
Con bà nó, tôi chêu ai chọc ai? Sao lại gặp gỡ một tên đàn ông cố chấp như thế?
Dư Thắng Nam tôi đời này cũng không có nhiều người chú ý, lúc này bị vô số người không phận sự vây xem trần trụi. Tôi liên tục chạy xuống ba tầng lầu, người đàn ông phía sau cũng không thấy có một chút ý đồ buông tha.
Cuối cùng, tôi bất chợt dừng lại, quay đầu làm một cử chỉ tạm dừng. Lúc này tim tôi đập nhanh cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi trên trán theo hai gò má không ngừng chảy xuống.
Tôi thở hổn hển dựa vào trên lan can bên người nói: “Ngừng ngừng ngừng… Nghỉ một lát… Nghỉ một lát…”
Anh ta nhìn như mặt không đỏ tim không nhảy, trạng thái rất hoàn hảo, chỉ là sau khi nghe tôi nói xong, đột nhiên đưa tay vịn vào lan can, còn nghiêm túc nói một chữ: “Được…”
Tôi cười nhạo, nguyên lai thằng nhãi này cũng không dễ chịu hơn so với tôi, chẳng qua là hết sức khắc chế thôi.
Hai chúng tôi đều tựa người bên lan can liều mạng điều tiết hô hấp rối loạn, cũng không có mấy giây, thế nhưng anh ta lại thừa dịp tôi không hề phòng bị, đột nhiên bước nhanh đến phía trước bắt được cổ tay tôi, “Cô có biết cô lãng phí của tôi bao nhiêu thời gian không? Thời gian của tôi giá trị bao nhiêu tiền cô có biết không?”
Dù sao cũng trốn không thoát, tôi cũng không giãy dụa vô dụng, mặc cho hắn bắt cánh tay tôi, lắp bắp nói: “Thời gian của anh … Là thời gian, của tôi… thì không phải sao?”
Anh ta đang muốn biểu đạt phẫn nộ, nhưng là bởi vì vừa mới vận động kịch liệt hơi thở của anh ta hiển nhiên còn chưa có điều chỉnh tốt, hít một hơi thật sâu lại sửng sốt không thốt ra một chữ.
Tôi khoát tay chặn lại, nói: “Vậy, chúng ta giải quyết mọi chuyện trước đã.”
Vì thế, tôi mệt mỏi giãy khỏi khống chế của anh ta, khom người ngồi xuống ghế dài cách tôi không xa, sau đó kéo khóa mở túi ra, lấy từng thứ từng thứ một ra bên ngoài.
Váy một cái, giày một đôi, chìa khóa cái xe rởm của Tần Hương Liên một chiếc, tư liệu khách hàng một quyển, điện thoại rách hai bộ, đợi chút đợi chút… Cuối cùng là băng vệ sinh nửa túi…

Băng vệ sinh xuất hiện làm tôi có chút xấu hổ, tôi lập tức nhét nó về lại trong túi. Nhưng đương lúc muốn thả nó trở về, cư nhiên phát hiện tấm thẻ tín dụng kia cùng băng vệ sinh tương thân tương ái rúc vào một khối.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội lấy ra ngoài, chuyển nó trả lại cho chủ nhân của nó.
Chỉ là, chủ nhân của nó tựa hồ cảm thấy như nó bị lưu manh làm bẩn, dùng biểu tình ghét bỏ biểu lộ lập trường của mình, “Tôi sẽ không chạm vào nó…”
“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, người anh chờ không phải tôi, người tôi chờ cũng không phải anh…” Tôi trả vật nọ trở về vừa giải thích.
Anh ta nhìn tôi vài giây, lạnh mặt hỏi: “Cô nếu không phải chờ tôi, vì sao lại lấy tiền?”
“Oái… Cái đó…” Tôi xấu hổ cười trừ, “Vậy… Cho nên mới nói là hiểu lầm?”
Người đàn ông nhíu mày, nói: “Tôi mặc kệ hiểu lầm cái gì, nhận tiền nhất định phải làm việc…”
Tôi cười lạnh, “Thực xin lỗi, không rảnh, tôi là người phụ nữ của sự nghiệp…”
“Mất thu nhập tôi gánh vác…” Anh ta ngắt lời tôi sảng khoái nói.
Tôi hắng giọng, “Xin nghỉ phép thì không có tiền thưởng nha…”
“Tôi trả…”
Tôi lại ngập ngừng nói: “Hiện tại là mùa thịnh vượng, làm ăn tốt lắm, trích phần trăm là tiền lương gấp hai…”
“Không thành vấn đề…”
Tôi khó xử nói: “Kỳ thật cuối tuần tôi còn có một phần làm thêm…”
“Tính vào tôi…”
“Nhớ lầm, là hai phần…”
“…” Đối phương bắt đầu trầm mặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.