Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 16


Đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ – Chương 16

Ở trước một khắc tôi kề cận phát điên, rốt cục thì thấy được bến xe buýt đáng yêu kia.
Chờ lúc tôi quanh đi quẩn lại tới được trại an dưỡng, Tần Hương Liên đã đợi hơn một giờ đồng hồ. Tần Hương Liên đang ăn cơm trưa cùng ba tôi ở nhà ăn của trại an dưỡng, tôi đầu đầy mồ hôi bỏ túi xách xuống, tu một hơi cốc nước đá trước mặt, mới tìm trở về vài hồn phách.
Tần Hương Liên nói: “Dư Thắng Nam, cậu có phải đi bán thân hay không?”
“Á…” Tôi bị Tần Hương Liên hỏi không hiểu ra sao.
“Cậu lấy tiền đâu cho chú Dư ở nơi tốt như vậy?” Sắc mặt Tần Hương Liên có chút lo lắng.
Vì thế, tôi đem cảnh ngộ thêm kỳ ngộ mấy ngày nay đại khái nói một chút cho Tần Hương Liên, Tần Hương Liên nghiêm túc nghe xong, đột nhiên vội vàng hỏi: “Miêu Thuật kia rốt cuộc có phải gay hay không?”
Tôi vốn tưởng rằng Tần Hương Liên sẽ sâu sắc quan tâm tôi một chút, không nghĩ tới hắn lại có thể đối với Miêu Tam biến thái kia còn nhớ mãi không quên. Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không thèm để ý đến hắn. Tôi thấy ba tôi đang chăm chú ăn cơm, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Ba, hai ngày nay ở trong này đã quen chưa?”
Ba tôi nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Rất tốt, nhưng vẫn không bằng ở nhà…”
Tôi xoa trán, “Ba, hai ngày này con phải đi công tác, xong việc lập tức sẽ đưa ba về nhà.”
Ba tôi còn nói: “Em gái con sắp tan học rồi? Nhanh đi đón nó đi.”
Ba tôi lại bắt đầu hồ đồ, tôi vội gật đầu, “Được, lập tức đi ngay.”
Tôi ăn lung tung hai miếng gì đó, cùng lão Tần đem ba tôi giao cho nhân viên y tá rồi rời khỏi trại an dưỡng.
Tôi và Tần Hương Liên sóng vai tản bộ trên đường, Tần Hương Liên có chút lo lắng nghiêng đầu hỏi: “Nam Nam, cậu có tính toán gì không?”
Tôi thấy Tần Hương Liên đứng đắn như vậy, ngược lại làm cho tôi có chút không quen, vì thế, tôi cố ý nói: “Chiến đấu cùng hai mẹ con mụ phù thủy, sau đó lấy tiền chạy lấy người.”
Tần Hương Liên ngoái lại liếc tôi một cái, “Bằng vào chỉ số thông minh của cậu?”
Tôi thở dài ôm lấy cánh tay Tần Hương Liên, tựa đầu vào trên vai hắn, “Bạn yêu, tôi rất buồn phiền, tôi muốn chiếu cố ba tôi thì không có thời gian kiếm tiền, đi kiếm tiền thì không có cách nào chăm sóc ba tôi, mệnh tôi sao lại khổ như vậy chứ? Nhất là người tôi yêu còn không yêu tôi…”
Tần Hương Liên cười nói: “Loại đàn ông tính cách như Lương Sâm nhất định phải để cậu chủ động, thật sự không được, chuốc anh ấy quá chén, sau đó gạo nấu thành cơm, cho dù anh ấy không thương cậu, lấy tính cách của anh ấy mà nói, khẳng định anh ấy cũng sẽ buộc mình chịu trách nhiệm với cậu.”

Tôi tán thưởng gạt đầu khích lệ hắn: “Lão Tần, cậu thật đúng là… bỉ ổi…” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngẫm lại Tần Hương Liên nói kỳ thật rất có đạo lý.
Tần Hương Liên hếch cằm cười, “Tôi bỉ ổi, cậu cho là cậu không nói, tôi chẳng lẽ không biết loại chuyện như vậy cũng không biết cậu mưu tính bao nhiêu lần rồi. Chẳng qua nói lại, cậu bình thường cũng không có vấn đề gì, sao lại vừa đến trước mặt Lương Sâm liền cứ như quả dưa ngốc, cậu phải biểu hiện sức quyến rũ của phụ nữ, cậu biết không?”
Tôi mất hứng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, sức quyến rũ của phụ nữ… giống như cậu đây.”
“Dư Thắng Nam, tôi cảnh cáo cậu, cậu nếu còn dám nói tôi ẻo lả, người ta liền… Không thèm quan tâm cậu nữa, hứ!”
Thế này còn không ẻo lả, thử hỏi dạng gì gọi là ẻo lả?
Tần Hương Liên đột nhiên chuyển đề, “Kỳ thật cậu cũng thật sự là cố chấp, cứ bám lấy cái hũ nút Lương Sâm kia, kỳ thật cậu có nghĩ tới hay không công tử Miêu cũng không tồi nha.”
Tôi nhất thời hoảng sợ nhìn Tần Hương Liên, “Lão Tần tôi nói cậu biết, anh ta trừ bỏ chưng ra vẻ ngoài đẹp mã, người này quả thực cái gì cũng xấu…”
Tần Hương Liên đảo mắt, “Nam Nam, cậu có lầm không? Tôi sao lại nghe lão Lý nói anh ta mở một công ty đầu tư, là người trẻ tuổi đầy triển vọng hiếm thấy.”
Tôi cười nhạo, “Đó còn không phải bởi vì trong nhà có tiền, nhà của tôi nếu có tiền, tôi cũng có thể làm người trẻ tuổi đầy triển vọng.”
Tần Hương Liên mỉm cười lắc lắc đầu.
Đang nói chuyện, điện thoại của tôi vang lên, tôi cúi đầu xem xét, thật đúng là nhắc sao chổi sao chổi đến. Tôi cau mày tiếp máy…
“Dư Thắng Nam, hiện tại mấy giờ rồi?” Sao chổi mở miệng liền hỏi.
“Ba giờ bốn mươi lăm phút, làm sao vậy?” Tôi chi tiết nói.
Giọng điệu Miêu Tam không vui, “Vì sao còn chưa về?”
“Tôi không phải đã nói buổi tối mới về sao? Bây giờ vẫn là thời gian của chính tôi, thỉnh ngài đừng can thiệp thời gian cá nhân của tôi, cám ơn.” Tôi mất hứng nói.
Miêu Tam dừng một chút, “Bà nội tìm cô gấp, cô ở đâu? Tôi đi đón cô.”

“Bà nội làm sao vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.
“Tôi không biết, dù sao vẫn tìm cô…” Miêu Tam giọng điệu mềm xuống.
Tôi đại khái nói vị trí cảu mình rồi cúp điện thoại, lúc nhìn về phía Tần Hương Liên, lại có thể cảm thấy khóe miệng hắn mỉm cười có chút quỷ dị.
Tôi cùng Tần Hương Liên ngồi chờ ở một quán nước ven đường, không phải đợi lâu, xe Miêu Tam đã dừng trước cửa, tôi và Tần Hương Liên từ trong quán đi ra.
Tôi quay đầu tạm biệt Tần Hương Liên, Tần Hương Liên dường như bị quỷ nhập thân, đột nhiên kéo tôi lại hôn một cái lên trán tôi. Tôi nhịn không được nhíu mày nhìn hắn, tuy rằng nói bình thường cùng lão Tần tiếp xúc chân tay không ít, nhưng mà loại thân mật đến trình độ như này cũng chỉ có sau khi say rượu mới phát sinh. Tuy rằng nói tôi cũng thường xuyên sau khi rượu say sẽ bưng mặt Tần Hương Liên dùng sức hôn một cái thật kêu, nhưng đây là ban ngày ban mặt hắn rốt cuộc phát điên cái gì vậy?
Tần Hương Liên hôn trán tôi xong, liền liếc mắt đưa tình với tôi, tôi gãi gãi đầu vẫn là không thể lý giải Tần cô nương có gì đó không đúng.
Lúc này, Miêu Tam hạ cửa kính xe xuống nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Cô rốt cuộc có thể đi hay chưa?”
Tôi chẳng hiểu ra làm sao trừng mắt nhìn Tần Hương Liên một cái, hắn vẫn cười đến vẻ mặt gian trá. Tôi cũng lười tra hỏi hắn, liền xoay người lên xe.
Dọc theo đường đi, Miêu Tam đều không nói chuyện, tôi càng thêm không muốn chủ động tìm anh ta nói chuyện.
Vừa về nhà, thì thấy Diêu Lệ Trân đi ra đón, “Trở về thật đúng lúc, cô tới làm cơm tối đi.”
Tôi gật gật đầu rồi vào phòng. Tôi nhìn thấy bà nội đang ngồi ở đại sảnh xem tivi, nhịn không được hỏi: “Bà nội, ngài vội vã tìm cháu có chuyện gì không?”
Bà nội Miêu ngẩn ra, “Tôi? Tìm cô?”
Lúc này, Miêu Tam dừng bước lên lầu, “Lúc chiều không phải bà mấy lần hỏi cháu Dư Thắng Nam sao còn chưa trở về ư?”
“Bà có hỏi sao?” Bà nội Miêu nghi hoặc nói.
Miêu Tam cười nói: “Đương nhiên, bà ngủ trưa một giấc đã quên.”

Tôi đại khái rõ ràng đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì thế, trừng mắt lườm Miêu Tam, xoay người vào phòng bếp.
**********************
Đến buổi tối, Miêu Tam vẫn không trở về phòng, lòng tôi bắt đầu mừng thầm, nghĩ khẳng định anh ta phải ở phòng khách, đêm nay hẳn là sẽ không lên đây.
Tôi đóng cửa phòng, rất yên tâm mà vào toilet tắm rửa.
Tắm rửa xong tôi phát giác thế nhưng mình quên lấy áo ngủ, ngẫm lại dù sao bên ngoài cũng không có người, vì thế tôi quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài. Đương lúc tôi cúi người chăm chú tìm áo ngủ, đột nhiên phát giác cửa phòng bị đẩy ra…
Tôi lập tức nhanh chóng quay đầu lại, lại phát giác Miêu Tam đứng ở trước cửa, anh ta thấy cách ăn mặc của tôi, cũng có chút sửng sốt.
Tôi kéo chặt khăn tắm trước ngực, “Anh có thể gõ cửa hay không? Có biết lễ phép hay không?”
Miêu Tam đột nhiên tiện tay đóng cửa lại, đến gần tôi nói: “Cô còn không thừa nhận chính mình đang hao hết tâm tư quyến rũ tôi?”
Tôi thật đúng là dở khóc dở cười, “Phiền anh đi ra ngoài trước, chờ tôi mặc xong quần áo, chúng ta lại thảo luận vấn đề này được không?”
Miêu Tam cười tiến đến gần bên tôi, “Cô đã phí tâm như thế, tôi không có chút phản ứng, có phải sẽ khiến cô thất vọng hay không?”
Tôi lập tức lui về phía sau vài bước, “Miêu Tam, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có quá đáng.”
Miêu Tam lại áp sát vài bước, một phen giữ chặt cánh tay của tôi, túm tôi đến trước người, cúi đầu nói: “Phụ nữ như cô nhìn điên khùng ngu ngốc, tôi đúng thật không ngờ, cô có tâm kế như vậy? Còn có, trùng hợp khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cũng là một tay cô sắp xếp ư?”
Tôi hổn hển, bắt đầu nói xằng nói bậy, “Tam thiếu gia, tôi xin ngài đừng tự mình đa tình như vậy? Dư Thắng Nam tôi từ trước tới giờ chưa từng có ý nghĩ muốn quyến rũ anh. Ngược lại là anh, vì sao cứ níu lấy tôi không tha? Có hai khả năng, hoặc là chúng ta có thù sâu hận lớn, hoặc là, chính anh đang tìm cảm giác tồn tại.”
“Cô…” Nhất thời sắc mặt Miêu Tam biến đổi.
Tôi thề câu nói vừa rồi là dưới tình thế cấp bách nói bậy để chọc tức đối phương, mà Miêu Tam tựa như thật sự bị tôi chọc giận thành công.
Chỉ là, rất nhanh Miêu Tam liền bình tĩnh trở lại, mặt mang ý cười nói: “Dư Thắng Nam, cô đã yêu tiền như vậy, cô xem tôi cho cô thêm bao nhiêu, cô nguyện ý theo tôi…”
“Anh cút đi!” Tôi nhịn không được rít gào.
Miêu Tam cười nói: “Có gì đâu, không phải cô nói cô đã sớm cùng đàn ông qua đêm sao? Thêm tôi cũng không nhiều, thiếu tôi cũng không ít. Cô suy nghĩ tốt chưa? Ra giá đi…”
Mặc dù rất tức giận, tôi vẫn ở trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, kẻ địch công kích càng mạnh, tôi càng phải thêm bình tĩnh.

Miêu Tam dường như thật sự cho là tôi đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thò ngón tay giữa mơn chớn trên bờ vai trần trụi của tôi, cười hỏi: “Nghĩ xong chưa? Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”
Bởi vì chưa từng bị đàn ông sàm sỡ như vậy, tôi nhất thời lửa giận bốc lên từ trong lòng, nhấc chân liền xuất ra một chiêu cay độc nhất của thuật phòng sói.
Nháy mắt, ‘Sói’ kêu thảm thiết một tiếng liền ngồi trên sàn.
Tôi nói: “Tôi nói cho anh biết, Miêu Tam, tuy rằng chúng ta là quan hệ thỏa thuận hợp tác, nhưng bà đây không bán thân! Đồ khốn khiếp, biết bà cô này lợi hại, về sau thì anh thành thật một chút cho tôi!”
Tôi rít gào xong cũng không thấy Miêu Tam ngẩng đầu, đột nhiên có chút sợ hãi. Ngộ nhỡ nhà lão Miêu thực đoạn tử tuyệt tôn, tôi có phải chết bao nhiêu lần cũng ngại không đủ hay không?
Tôi thử dò hỏi: “Miêu Tam, anh… Anh không sao chứ? Tôi nhớ tôi hình như không dùng nhiều lực.”
Miêu Tam vẫn không hé răng.
Tôi cúi người lấy tay chọc chọc lưng anh ta, “Nói chuyện với anh đấy, đừng làm tôi sợ.”
Miêu Tam khom lưng nhổm dậy, lần mò về bên giường ngồi xuống. Lúc này tôi mới phát hiện hai bên thái dương anh ta đầm đìa mồ hôi, tôi tức khắc tự kiểm điểm mình vừa rồi có phải hay không thật sự hạ chân quá nặng .
Tôi hối lỗi đi qua, “Rất xin lỗi rất xin lỗi, ai bảo anh đột nhiên giở trò lưu manh, anh nếu không làm thế, tôi sẽ không như vậy.”
Miêu Tam khoát tay, ý bảo tôi ‘Câm miệng’.
Tôi vội dừng tiếng. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, “Dư Thắng Nam, trên đời này sao lại có người phụ nữ ác độc như cô vậy?”
Tôi vội gật đầu, “Ngài nói không sai, một chút cũng không sai.”
Miêu Tam nhíu mày còn nói: “Cút ra ban công cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!”
“Được, tôi cút tôi cút.” Tôi ngoan ngoãn lui ra ngoài ban công.
Miêu Tam đứng dậy “Sập” một tiếng nhốt tôi ở ban công.
Lúc này, tôi mới phát hiện trên người mình vẫn như cũ chỉ có một cái khăn tắm lung lay sắp rớt, tôi vội kêu: “Quần áo của tôi, quần áo…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.