Đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ – Chương 12
Quả nhiên là ước chừng lái xe hai mươi mấy phút, mới nhìn thấy một cái siêu thị loại nhỏ.
Siêu thị này tuy rằng không phải rất lớn, nhưng hàng hóa rất đầy đủ, tôi dạo qua một vòng tùy ý chọn một ít rau dưa hoa quả tươi và một chút thịt. Đi đến quầy thu ngân, tôi đối Miêu Thuật nháy mắt, Miêu Thuật nhướng mày, tựa hồ không hiểu ý đồ của tôi.
Tôi đè thấp giọng nói: “Tam thiếu gia, trả tiền thế nào…”
Miêu Thuật nghiêm túc nói: “Ra cửa quá nhanh, không mang.”
Lòng tôi đau không thôi lấy ví tiền ra thanh toán, sau đó không quên nhắc nhở anh ta nói: “Tôi sẽ ghi sổ, thời điểm kết thúc các khoản nhớ rõ chi trả cho tôi.”
Miêu Thuật nhịn không được lắc đầu, “Tôi cho tới bây giờ cũng không biết có người còn tính toán chi ly hơn cả tôi…”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi nhịn không được cười ra tiếng, hóa ra tôi với thằng nhãi này còn ngưỡng mộ lẫn nhau, đều rất bội phục năng lực tính sổ của đối phương.
Giằng co hơn nửa giờ, rốt cục thì tôi mang theo đồ ăn vào phòng bếp, bà nội Miêu sắc mặt xanh mét đứng ở cửa phòng bếp nói: “Sao lâu như vậy? Tôi còn tưởng rằng hai người các ngươi mặc kệ bà già này đây?”
Tay tôi không nhàn rỗi, giết cá rửa rau căn bản không có hơi sức quan tâm bà cụ.
Bà nội Miêu tự thấy mất hứng, nhưng lại cũng không rời đi, vẫn đứng ở nơi đó thao thao bất tuyệt quở trách tôi. Tôi cầm mấy củ hành nhét vào trong tay bà, “Dù sao bà nội nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng làm chút việc, chúng ta cũng có thể được ăn cơm nhanh hơn…”
“Cô lớn gan, dám sai tôi làm việc, tôi cả đời cũng chưa từng phải làm việc, đứa con gái xấu xí như cô cũng hơi quá đáng đó? Ngay cả Diêu Lệ Trân cũng chưa dám sai khiến tôi như vậy, ai cho cô lá gan…” Bà nội Miêu cực mất hứng coi hành như trở thành kẻ thù ném xuống đất, còn kém dẫm chân lên nữa thôi.
Tôi bất đắc dĩ nhặt hành lên một lần nữa đưa tới trước mắt bà, “Bà nội, người xem, thời gian nói chuyện này, mới vừa cũng làm xong rồi. Đây cũng không phải chuyện gì khó, bà xem, giữ chặt lớp bên ngoài, nhẹ nhàng xé một cái, giữ phần ở trong là được rồi…” Tôi vừa nói vừa làm mẫu cho bà cụ.
Bà nội Miêu tức giận một phen đoạt lấy, “Không phải tôi không biết, chính là tôi không muốn làm. Không phải là bóc hành thôi, có cái gì khó ?” Nói xong cúi đầu cẩn thận lột vỏ hành tây.
Tôi cố nén cười bắt đầu rán cá. Không nghĩ tới bà nội Miêu đang nghiêm túc lột hành đột nhiên lớn tiếng nói: “Cá rán như vậy còn có dinh dưỡng gì nữa, đương nhiên là phải hấp mới được, cô có thể nấu cơm hay không vậy?”
Tôi cầm cái xẻng không kiên nhẫn nói: “Nếu cháu nấu cơm, phải nghe cháu, bằng không ngài có thể lựa chọn không ăn…”
Bà nội Miêu vốn định nổi giận, giật giật khóe miệng cuối cùng lại không có lên tiếng.
Bà cụ này thật đúng là càng già càng giống trẻ con, mọi sự chiều theo bà, bà liền càng ngày càng tùy hứng, một khi không theo bà, bà cụ ngược lại trở nên rất phối hợp, thật là rất thú vị.
Buổi trưa thật vất vả đem vài món thức ăn bưng lên bàn, tôi tháo tạp dề lên lầu đi thỉnh cậu ba.
Cậu ba bộ dạng uể oải đi xuống lầu, sau đó chờ tôi dọn cơm bưng đến tận dưới mí mắt anh ta, anh ta lại uể oải nhận lấy rồi không mặn không nhạt cầm lên ăn.
Tôi ngồi xuống lén lút quan sát bà nội Miêu, phát giác bà đối với cá kho tàu tôi làm cảm thấy rất hứng thú, những món ăn khác dường như cũng chưa động đến. Tôi cười hỏi: “Bà nội, mùi vị thế nào? Có phải ăn ngon hơn so với hấp hay không?”
Bà nội Miêu vốn đang muốn với gắp cá lập tức rụt đũa về, “Cũng thường thôi, không ngon lắm…”
Tôi cố ý phụng phịu nói: “Ôi, thật là lãng phí tâm ý của cháu, nếu bà nội không thích, để cháu ăn vậy.” Khi nói chuyện, tôi giả bộ cố ý kéo đĩa cá đến trước mặt mình.
Ai ngờ bà nội Miêu động tác rất nhanh dùng chiếc đũa đập một phát lên mu bàn tay của tôi, “Đứa con gái xấu xí nhà cô, sao lại không lễ phép như vậy, mọi người đang ăn cơm đấy? Cô lộn xộn cái gì?”
Tôi đau đến hít một ngụm khí lạnh, mất hứng nói: “Bà nội, người ta đùa với bà một chút, làm sao bà xuống tay ác độc như vậy?”
Cậu ba nhà họ Miêu nhìn tôi cùng bà nội bất hòa như thế, ngược lại tâm tình rất tốt tựa như đang xem náo nhiệt.
Cơm xong, cậu ba đẩy bát rồi lên lầu, bà nội Miêu cũng đi lầu hai nghỉ trưa.
Tôi dọn dẹp xong phòng bếp, trở lại lầu ba rốt cục thả mình ngã xuống sô pha, thế này thật là so với ở hiện trường hôn lễ còn bận rộn hơn? Thực chúc mừng bà mo Diêu tìm được một phương thức trả thù tràn trề sảng khoái như thế.
Miêu Tam nhìn tôi, nhíu mày nói: “Cô vào phòng vì sao không gõ cửa?”
Tôi lật thân nhổm người lên khỏi sô pha, “Cửa tự mở sẵn nha…”
Miêu Tam mất hứng nói: “Cửa mở sẵn thì chẳng lẽ không cần gõ sao?”
Tôi thấy Miêu Tam không ngừng quở trách tôi, nhịn không được từ trên sô pha đứng dậy đi đến bên cạnh Miêu Thuật cố ý nói: “Anh không biết là anh đã thua sao?”
Miêu Tam nói: “Thua cái gì?”
Tôi khó xử nói: “Mục đích của anh là cho mẹ anh càng ngày càng ghét tôi, nhưng là bà ấy lại nhiệt tình như vậy đưa tôi đến nhà anh, chỉ có thể nói rõ một điều, mọi người tiếp xúc với tôi đều không thể nào ghét tôi, vậy phải làm sao bây giờ đây?”
Miêu Tam cười lạnh, “Vậy nhất định là cô làm việc sơ suất, tự cô nghĩ biện pháp giải quyết.”
Không hù dọa được anh ta, thật đúng là làm cho người ta buồn bực. Tôi lại xoay người nằm xuống sô pha, nhưng không đợi tôi nằm an ổn, đã nghe được bà cụ lại ở dưới lầu hô to, “Cô lại chạy đi đâu rồi? Làm xong việc rồi sao?”
Tôi mặt ủ mày ê xuống lầu, chỉ thấy bà nội Miêu đứng chờ tôi ở đầu cầu thang, sắc mặt không vui nói: “Tôi bảo cô làm chút việc sao đã không thấy bóng, cô lừa bịp người già như vậy à?”
Tôi cúi đầu nói: “Bà nội, ngài cho cháu nghỉ một lát không được sao?”
Bà nội Miêu nói: “Là chính cô chủ động nói muốn tới chăm sóc tôi nha, cô không phải là muốn lấy lòng tôi sao?”
“Ai nói cháu chủ… Đúng, bà nội, cháu muốn chăm sóc ngài thật tốt, nhưng cháu cũng không phải làm bằng sắt nha, lao động phải kết hợp nghỉ ngơi, ngài nói đúng chứ?”
Bà nội Miêu đang muốn nói chuyện, Miêu Tam từ trên lầu đi xuống đến bên cạnh tôi, “Đi theo tôi…”
“Thằng cháu thối, cháu mang cô ta đi đâu? Rèm cửa sổ lầu hai còn chưa giặt đâu?” Bà nội Miêu nói.
Tôi nghĩ Miêu Tam không đành lòng thấy tôi bị bà cụ tàn phá, đến giải cứu tôi khỏi nước lửa, nhất thời ấn tượng tốt tăng vọt. Không nghĩ tới Miêu Tam lại nói: “Ông nội vừa mới gọi điện thoại nói cháu mang Thắng Nam đi qua cho ông nhìn xem.”
“Không có cửa đâu, tôi không cho phép.” Bà nội Miêu nhất thời tức giận nói, “Các ngươi ai cũng đừng hòng đi gặp lão già chết tiệt kia.”
Miêu Tam tiến lên ôm bà nội Miêu vào trong ngực, “Bà nội, người xem ông nội đã gọi điện thoại đến đây, chúng cháu không đi thì không phải bất hiếu sao, ngài không phải luôn dạy dỗ cháu phải hiếu thuận phải nghe lời đó thôi.”
Bà nội Miêu quả nhiên là ăn mềm không ăn cứng, thấy cháu trai làm nũng, giọn điệu lập tức mềm xuống, “Để cho cô ta tự đi, cháu ở trong này với bà, khó được về ở hai ngày, trò chuyện cùng bà nội…” Bà nội Miêu lúc này giọng điệu còn hơn cả một cô gái làm nũng.
Miêu Tam khó xử nhìn tôi, tôi vội tháo tạp dề, “Không sao, tôi tự đi, hai người nói chuyện hai người nói chuyện…”
Bởi vì có thể tạm thời trốn tránh lao động, tôi vui vẻ chạy ra ngoài đại sảnh, còn không quên nhiệt tình vẫy tay cáo biệt với bọn họ.
Tòa nhà cách vách so với nhà bà nội bên kia nói nhỏ cũng không nhỏ, phong cách kiến trúc có chút giống tứ hợp viện Bắc Kinh cũ. Tôi vỗ vỗ cửa gỗ lớn, trong chốc lát dì Mạnh chưa bao giờ cho tôi sắc mặt hoà nhã liền mở cửa cho tôi.
Cửa lớn vừa mở ra, lập tức trong viện hương thơm xông vào mũi. Tôi phóng mắt nhìn, trong viện các thức hoa cỏ đủ mọi màu sắc nở tràn khắp một sân, đẹp đến chói mắt.
Trong viện một ông lão tóc bạc ngồi một mình ở trên xích đu phe phẩy quạt, tôi đột nhiên có một cảm giác trở lại thời thơ ấu, trở lại căn nhà cũ trước đây, dường như từng gặp cảnh tượng như vậy.
“Ông nội…” Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ông nội Miêu khẽ cười, tôi cười đi qua ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh xích đu.
Ông nội Miêu đột nhiên hỏi: “Cháu có thể ứng phó cả gia đình quái nhân kia sao?”
Ông nội Miêu trực tiếp như thế, tôi bị hỏi đến sửng sốt, không dám nói tiếp chỉ có thể cười hì hì.
“Lão Tam sao không qua đây?” Ông nội Miêu lại hỏi.
“Oái… Anh ấy tạm thời có chút việc, để cho cháu qua đây trước…” Tôi bất chấp nói.
“Có phải bà già kia không cho nó đến hay không?”
“Bà già? Hả, oái… Không phải…” Ông nội Miêu rất trực tiếp, tôi đi theo có chút lắp bắp .
“Cháu biết chơi cờ không?” Ông nội Miêu đột nhiên hỏi.
Tôi tựa như có chút ứng phó không nổi suy tính của ông nội Miêu, nửa bên đầu tôi cũng bắt đầu đau nảy lên.
Đợi khi tôi có phản ứng trở lại, vội gật đầu, “Biết.”
Ông nội Miêu tựa như rất vui vẻ, vội với tay lấy bàn cờ tướng bên cạnh bưng tới, “Vậy cùng ta chơi một ván, ta cho cháu một quân xe…”
Tôi nhìn bàn cờ ngượng ngùng cười, “Kỳ thật cháu muốn bổ sung là, cháu… Chỉ biết chơi cờ phi hành và cờ năm quân…” Nói xong tôi xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Ông nội Miêu có chút thất vọng nhìn tôi, sau đó đột nhiên nói: “Như vậy, cháu cứ ngồi ở đối diện, ta nói cho cháu đi như thế nào thì cháu đi như thế đó, chung quy có thể chứ?”
Tôi cười, “Ông nội, vậy ngài tự mình chơi với mình không được sao?”
Ông nội Miêu nói: “Vậy sao có thể giống nhau?” Nói xong ông nội Miêu liền bày bàn cờ tướng, sau đó tự mình đi từng bước chỉ huy tôi đi từng bước.
Về sau, ông nội Miêu tự mình với mình chỉ huy tôi chém giết một tiếng đồng hồ, cuối cùng cờ hoà, nhìn như tâm tình còn không tồi.
Tôi vừa thấy thời gian không còn sớm, vội đứng dậy nói với ông nội Miêu: “Thật xin lỗi, ông nội, cháu phải trở về nấu cơm, cháu có rảnh lại đến thăm ông.”
Ông nội Miêu thấy tôi muốn đi, nhất thời có chút mất mát, thở dài phất phất tay với tôi rồi trở về ngồi trên xích đu.
Sau khi trở về, bà nội Miêu vẫn không có sắc mặt hoà nhã gì, tôi cũng không lên tiếng tự do bận rộn trong phòng bếp.
Chờ tôi thu xếp xong bữa tối cho bà cụ Miêu cùng cậu ấm Miêu Tam, lại hầu hạ bọn họ ăn xong, đã xấp xỉ chín giờ .
Cũng may bà cụ ngủ có vẻ sớm, cơm nước xong không bao lâu liền trở về phòng.
Thiếu nữ bị bức khổ tôi đây bận rộn một ngày cũng rốt cục có thể được nghỉ ngơi một chút .
Trở lại lầu ba, cửa phòng cậu ba đóng chặt, tôi gõ cửa ước chừng hơn mười phút, cậu ba đầu tóc ẩm ướt mới không kiên nhẫn mở cửa cho tôi, “Có người gõ cửa như cô vậy sao? Nếu tôi không ra mở khẳng định là ở toilet, cô không thể chờ một lát sao?”
Đưa mắt nhìn lên cậu ba lại chỉ mặc một cái quần ngủ, nửa thân trên trần trụi | lõa lồ phủ một tầng bọt nước trong suốt, tôi lập tức căng thẳng trong lòng, vội chuyển tầm mắt, sau đó lớn tiếng nói: “Có người như anh vậy sao? Biết rõ tôi ở bên ngoài, anh không thể nói một tiếng anh đang tắm, tôi không phải đi rồi sao? Người ta nghĩ đến là anh cố ý không mở cửa cho tôi …”
“Tôi không nhàm chán như vậy…” Miêu Tam xoay người không hề để ý tôi.
Tôi nhìn tấm lưng trần của anh ta, nhịn không được đề nghị, “Vậy, phiền ngài… Mặc quần áo vào được không?”
Miêu Tam nhướng mày, “Tôi không phải mặc đây?”
Tôi xoa trán, “Áo, cám ơn…”
Miêu Tam đột nhiên nhếch lên một tia cười xấu xa, “Đúng rồi, về phỏng đoán ngày hôm qua, chúng ta còn chưa thảo luận xong…”
Tôi nhíu mày, “Phỏng đoán cái gì? Thảo luận cái gì?”
Miêu Tam đột nhiên ghé sát vào trước người tôi, “Về cô, cô có phải hay không vẫn là… Cô biết ?”
Trừ Tần Hương Liên, đời này tôi chưa từng cùng phái nam nói chuyện với nhau thân mật như thế. Tuy rằng bình thường thường xuyên cùng Tần Hương Liên bưng bít nhau, nhưng mà hắn cũng là một người đàn ông rất nguyên tắc, chính là dù điên khùng nháo hắn như thế nào, hắn cũng kiên quyết sẽ không ở trước mặt tôi để lộ ra hai điểm. Nhưng lúc này, người đàn ông này nửa thân trên trần trụi gần sát tôi như thế, tôi lập tức có một loại cảm giác áp bách không thở nổi. Sau một lúc lâu, tôi thấy anh ta cũng không có ý thức lui lại, rốt cục giận dữ hét: “Lúc bà đây cùng đàn ông qua đêm mi còn chưa mọc lông đâu?”
Miêu Tam : “…”