Đọc truyện Kế Hoạch Phá Hoại – Chương 13: Bảo mẫu bất đắc dĩ
Dẫu biết rằng trước đây mình cũng từng là trẻ con nhưng không hiểu sao tôi cứ bị ghét bọn nó thế quái nào ý. Ai bảo nữ chính cứ phải hiền thục nết na, ngu ngơ ngốc nghếch? Ai bảo nữ chính là người yêu quý trẻ con? Tôi đây tuy hiền thục nết na nhưng không ngu ngơ ngốc nghếch như chúng nó. Cũng chẳng yêu quý trẻ con chút nào. Xin chú thích là trẻ con ở đây với tôi thường là những đứa dưới 10 tuổi. Cũng có một số trường hợp ngoại lệ nhưng khá ít. Vì tôi không thích cái tính cợt nhả, xí xớn của đa số tụi nó. Người ta nói chẳng sai chút nào: “Ghét của nào trời trao của đấy”. Cuộc đời tôi tự dưng lại xuất hiện không những một mà tận hai đứa bé là sao? Đừng ai vội nghĩ lung tung nhé! Tôi không thích cách suy nghĩ của bạn 😉
Đang ngủ trưa lai ngủ chiều thì nghe có tiếng chuông cửa. Tôi bất đắc dĩ xuống mở cổng.
– Cháu chào dì ạ.
– Mẹ đâu Thy? – dì cười gật đầu rồi hỏi.
– Mẹ cháu trong nhà ạ. Ken, Min chào chị chưa? – tôi lườm hai thằng em họ tiểu quỷ.
– Chào chị Thy xấu xí. – chúng nó đồng thanh.
– Hai đứa này sao nói với chị thế hả? – dì út lườm tụi nó.
Tôi là tôi hơi bị muốn cho hai thằng nhóc sinh đôi này mỗi đứa ăn một cái tát rồi đấy. Trong đám trẻ con mà tôi từng gặp, hai đứa này là hai thằng nhóc cứng đầu khó bảo, khó ưa nhất luôn đấy. Lúc nãy mà không có người lớn ở đấy đảm bảo hai thằng này ăn tát thật rồi. Mới có 3 tuổi đầu mà đã không coi ai ra gì thế hả? Liệu hồn đấy, chị sẽ cho hai nhóc chúng mày biết tay.
– Thy ơi! Xuống đây mẹ bảo! – đang lười nhác nằm trên giường thưởng thức snack thì tôi nghe có tiếng mẹ gọi.
– Dạ, mẹ gọi con?
– Mẹ với dì đi có việc một chút. Con trông hai em giúp dì nhé! – what? Mẹ tôi vừa mới nói cái gì ý nhỉ? Tôi? Trông hai thằng quỷ sứ đó hả?
– Dạ vâng ạ. – tôi mỉm cười cố nén đau thương.
Thật sự là hai thằng nhóc đó đúng là quá rắc rối. Sao tôi phải trông tụi nó vậy trời? Lão Khoa thì đi đú đởn với lũ heo ở đội bóng.
– Chị Thy Min muốn đi tè.
– Ken cũng muốn đi tè.
– 3 tuổi đầu rồi chứ bé bỏng gì mà có mỗi chuyện đó cũng bảo chị? Vào nhà vệ sinh tự giải quyết. – tôi vẫn dán chặt mắt vào cái TV.
– Chị Thy! Min làm sao tự làm được?
– Thế Min nghe câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” chưa? Không nói nhiều. Tự vào nhà vệ sinh. Thằng Ken tụt quần giúp thằng Min. Thằng Min tụt quần giúp thằng Ken. Xong. Có gì khó? Buồn thì đi nhanh đi không ra hết nhà chị bây giờ.
–Một lát sau–
– Em muốn xem siêu nhân.
– Em thích xem Lý Tiểu Long cơ.
– Không thấy chị đang xem các oppa à? – mặc kệ cho thằng Min lay tay trái, thằng Ken thì lay tay phải tôi vẫn vừa ăn hoa quả vừa xem TV.
– Huhu…Ken muốn xem siêu nhân cơ. Ken không thích mấy chú này đâu.
– Thằng kia! Ai cho mày gọi oppa của chị là chú hả? – tôi lườm thằng Ken.
– Min muốn xem Lý Tiểu Long cơ. Mấy anh này xấu òm.
– Hai đứa này im hết ngay!! – tôi quát chúng nó.
– Huhu…Mẹ ơi!! huhu… – chúng nó khóc lóc ăn vạ tập thể.
Đấy mà, tôi nói đâu có sai. Chúng nó thật là rắc rối và đáng ghét. Mình mà trông chúng nó thêm lúc nữa chắc lát nữa là đá bay tụi nó ra đường mất. Ta đâu có năng khiếu trông trẻ con đâu. Biết làm thế nào bây giờ? Để chúng nó khóc thế này mãi nhức đầu lắm! Ah! Đúng rồi! Tên giẻ rách!! Chuẩn luôn!
– Alô! Sang ngay nhà tôi có việc gấp! Nhanh nhá! 5 phút. Không sang nhà ngươi chết chắc với ta.
———
– Trời ơi! Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? – tên giẻ rách vừa vào đến cửa đã bịt hai tai nhăn mặt.
– Cậu muốn làm thế nào thì làm, miễn sao làm cho hai đứa này ngậm miệng lại là được. – tôi lấy quả táo trên bàn ung dung cắn.
– Em tên gì? – hắn ta cúi người xuống cười hỏi hai thằng nhóc.
– Em là Ken.
– Em tên Min.
Hai thằng nhóc vẫn sụt sùi khóc nấc lên nhìn rất chi là khó ưa. Lại bắt đầu ăn vạ xong nói xấu chị An Thy xinh gái này đấy!
– Sao hai em khóc? – tên đó lại cười dụ dỗ trẻ em. Đúng là trẻ không tha già không thương mà. Mấy thằng nhóc bé tí xíu mà cũng bày đặt tán tỉnh. Chẹp chẹp.
– Chị…Chị Thy quát tụi em..hic… – thằng Ken vừa nấc vừa mách lẻo.
– Cậu đúng là người chị tốt mà! – tên giẻ rách nhìn tôi lắc đầu.
– Điều đấy tôi tự biết không cần cậu phải nói. – tôi vẫn thản nhiên tiếp tục gặm táo.
– Chậc chậc… Anh chơi siêu nhân với hai em nhá? – hắn tiếp tục công cuộc tán tỉnh hai thằng em họ tôi.
—Lát sau–
– Anh ơi! Anh là người yêu chị Thy à? – thằng Min ngu ngơ hỏi.
– Chị Thy xấu tính lắm! Anh bỏ chị ý đi! – thằng Ken chu mỏ.
– Hai thằng kia muốn ăn tát à? Thích nói xấu chị không? – tôi hếch mặt lườm tụi nó.
– Anh thấy chưa? Chị Thy dữ như bà chằn ý. Không dễ thương như bé Nhím ở lớp Ken.
Tôi lườm hai đứa nó như muốn phóng tia lửa điện. Còn tên Giẻ Rách thì ôm bụng cười rồi xoa đầu hai đứa chúng nó:
– Hai em còn bé mà thật biết nhìn người.
– Tên kia! Nhà ngươi nói cái gì đấy? Thấy trẻ con có những suy nghĩ sai lệch là phải uốn nắn chứ ai lại cổ vũ như thế?
Hắn ta không nói gì mà cứ cười cười lảm nhảm với hai đứa kia. Bực cả mình. Sao mình cứ như con tự kỉ bị tụi nó xa lánh thế nhỉ? Dám bơ ta à?
– Cái này chơi làm sao? – tôi cầm cái máy xúc giơ lên hỏi.
– Chị Thy ngốc lắm không biết chơi đâu. – thằng Min lè lưỡi.
– Dám bảo chị ngốc à? Mày thì khôn lắm đấy! – tôi nhéo má nó.
– Ah đau…Em mách mẹ đấy!
– Cho mày mách luôn. Chị sợ đấy? – tôi nhéo thêm cái nữa vào má bên kia cho nó chừa cái tội dám thách thức chị Thy này cơ.
– Này! Sao cậu cứ bắt nạt trẻ con thế? – tên giẻ rách xoa xoa má thằng Min.
– Min lớn rồi, không phải trẻ con.
– Đấy! Cậu thấy chưa? Nó bảo nó lớn rồi còn gì.
– Thật là bó tay với cậu luôn.
– Đưa dây đây tôi bó giúp. Bó luôn cả chân cũng được. Bác sĩ tương lai hẳn hoi nhé mà chi phí thì hoàn toàn free.
*Kính coong*
Có tiếng chuông cửa, mẹ và dì đã về. Ôi may quá! Tạ ơn Đức mẹ đồng trinh. Cuối cùng thì mình cũng đã thoát khỏi hai đứa nó.
– Mẹ! – hai đứa nó chạy ào ra cổng.
– Hai đứa ở nhà có ngoan không?
– Hai đứa nó nghịch lắm dì ạ! Cháu bảo mãi mà tụi nó chẳng nghe lời gì cả. – tôi nhanh nhảu.
– Mẹ dặn hai đứa phải ngoan rồi cơ mà? – dì út nhíu mày nhìn tụi nó.
– Mẹ! Chị Thy nhéo má con. – thằng Min mách lẻo.
– Chị véo yêu mà! Có đau đâu? – tôi lại tiếp tục nhanh nhảu ^_^
– Tôi đến bái phục cậu đấy. – tên giẻ rách thì thầm.
– Sư phụ cậu mà lại. Thôi! Về đi! Lượn đi cho nước nó trong.
– Đồ vắt chanh bỏ vỏ.
– Vắt chanh xong không bỏ vỏ thì giữ lại để ăn nốt à? Đồ dở hơi.
Hắn ta đuối lý lườm tôi rồi chào mẹ tôi xong đi về. Mặc kệ ánh mắt và nụ cười đầy ẩn ý của mẹ, tôi đi vào nhà.
T/g: Tại mình đang nuôi một ẻm nữa nên nếu có ra chap muộn thì nhớ nhắc nha! Nếu viết bị xuống tay thì cứ thẳng tay ném đá :p