Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 11: Thu phục đệ tử


Đọc truyện Kế Hoạch Phá Hoại – Chương 11: Thu phục đệ tử

Tôi mới nghiệm ra được một điều: Nếu có sự trợ giúp bởi nhan sắc của tên giẻ rách kia thì có lẽ kế hoạch của tôi sẽ thuận lợi hơn nhiều. Làm sao để thu phục hắn bây giờ nhỉ?

Tôi nghĩ muốn một người theo mình vô điều kiện thì trước tiên phải nắm được điểm yếu của kẻ đó. Điểm yếu của hắn là gì ta? Hắn có bí mật nào dấu diếm mọi người không nhỉ? Con người không ai là hoàn hảo cả, vì vậy nên chắc chắn hắn sẽ phải có điểm yếu nào đó. 

– Chị Thy! Nhà chị mới đổi pass wifi à? – tiếng thằng Bin ý éo gọi ngoài ban công.

– Ờ. Dạo này mạng lag quá. Chị nghĩ chắc đứa nào hack được pass nên đổi.

– Mật khẩu nhà chị ký tự tùm lum thế ai mà hack được. Cá mập cắn cáp quang đấy.

– Thằng dở người. Cắn cáp quang nó lại giật cho tung người. Con cá mập nào lại muốn tự tử thế? 

– Răng cá mập cách điện mà. – nó cố cãi cùn.

– Cách điện á? Mày điên vừa thôi em ạ. Pass là thy9#…. – tôi đang nói dở thì đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng nên dừng luôn.

– Chị đọc tiếp đi – thằng Bin đang nhập pass dở ngẩng mặt lên nhìn tôi.

– Tại sao chị phải đọc pass cho mày nhỉ?

– Đi mà chị! Chị em với nhau từ thời cởi truồng tắm chậu.

– Bố tát cho giờ.

– Chị! Đi mà! Bố mẹ em toàn 9 giờ tối là rút wifi rồi.

– Thì sao? Liên quan gì đến chị?

– Cho em pass đi mà chị Thy xinh gái.


– Chị đẹp chị tự biết không cần mày khen. Muốn pass á? Hơi khó đấy! Trừ khi…. – tôi cố tình ngân dài chữ cuối đầy ẩn ý.

– Trừ khi làm sao chị? 

– Tên giẻ rách kia sợ cái gì nhất?

– Giẻ rách? Ai cơ chị?

– Thì cái thằng anh họ mày chứ ai.

– À. Anh ấy á? Anh ấy sợ chuột thì phải. 

– Ra đây chị nói thầm *&%[email protected]#* ok?

– Không được đâu. Anh Jack biết là em chết chắc.

– Yên tâm chị bảo kê cho.

– Chị bảo kê xong có gì em tự chịu chứ gì? – nó nhăn mặt.

– Thế mày có muốn pass không?

– …Có…Trời ạ! Chỉ vì pass wifi mà mày nỡ bán rẻ cả anh họ mình như vậy sao? Mày càng ngày càng tha hoá rồi Bin ạ! – nó ngửa mặt lên trời lảm nhảm độc thoại.

Kiếm một con chuột quả thật đúng là cả quá trình nan giải. Nhà tôi thì không có chuột rồi. Chẳng nhẽ ra cống bắt? Èo ôi, thôi thôi, dẹp. Tôi đi mua một con chuột bạch nhưng thấy em nó trắng trẻo xinh xắn thế này làm sao hù được cái tên kia? Chuột ơi! Tha lỗi cho chị, chị cũng không muốn đâu nhưng tình thế ép buộc. Chị vô cùng xin lỗi vì đã trót nhuộm em thành cái màu đen đen bẩn bẩn như thế. Chỉ là màu nước thôi mà. Yên tâm, nếu em còn sống xót sau vụ này chị sẽ tẩy trắng cho em bằng HClO hẳn hoi. Nếu cần chị sẽ cố điều chế ozon cho em bằng tia lửa điện. 

Theo kế hoạch, tôi lẻn vào phòng cậu ta rồi chờ cậu ta về thì đặt em chuột xinh xắn lên giường. Đứng ở một góc đẹp nhất có thể chụp toàn cảnh. Tôi cầm điện thoại chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

*cạch*

– Ahhh!!!! 

*tạch*

– Hình đẹp lắm! Cảm ơn đã hợp tác. – tôi cười đắc chí cất điện thoại vào túi quần. 

– Cậu…cậu đang làm cái quái gì ở đây? – mặt hắn vẫn biến sắc.

– Không có gì. Tôi chỉ đang thực tập làm nhiếp ảnh gia thôi. Bắt trọn từng khoảnh khắc.

– Làm ơn mang cái thưa gớm ghiếc kia ra khỏi đây mau lên đi.

– Em nó dễ thương thế này mà. Cậu làm thế em nó buồn đấy! – nói rồi tôi mang theo bé chuột ra khỏi phòng, cố tình đóng cửa thật mạnh để trêu ngươi cậu ta.

————————–

– AN THY!! LÚC NÃY CẬU NÓI ẢNH GÌ ĐẸP CƠ??? – cậu ta hét oang oang ngoài ban công. Người ta đi được vài tiếng đồng hồ rồi mới ngộ ra à? Tốc độ xử lý thông tin của bộ não cậu ta đúng là chậm thật đấy.

– Ồn ào quá!! Hàng xóm người ta lại lôi cả họ ra chửi cho bây giờ. – tôi bịt tai vờ không biết gì.


– Lúc nãy cậu nói ảnh gì cơ? – hắn sốt ruột.

– Ảnh nào? Tôi làm sao biết được. 

– Ảnh cậu chụp tôi hay sao ý.

– Cậu nghĩ mình là ai mà tôi phải chụp cậu?

– Cậu chụp cái gì trong phòng tôi?

– Yên tâm tôi không chụp lịch sử web hay ảnh nude của cậu đâu.

– Làm như tôi không biết dùng tab ẩn danh không bằng ý lại để cậu chụp lịch sử web chắc? Ảnh nude á? Con gái thời nay đúng là… – cái thằng này miệng lưỡi cũng sắc bén gớm. Mẹ hắn thật có phúc vì đỡ tốn tiền mua dao.

– Mở Facebook đi! Tôi vừa gửi ảnh cho cậu đấy! – tôi cũng chẳng thèm đôi co chấp vặt với cậu ta nữa làm gì.

– Cậu…dám gài tôi hả? 

– Sao không dám? Ảnh bạn Việt kiều Hotboy nhìn thấy bé chuột đáng yêu sợ mặt cắt không còn giọt máu đu người ôm cửa hẳn là sẽ được rất nhiều like và comment trên confession.

– Con đó mà đáng yêu cái nỗi gì?

– Cậu có biết em nó đã hy sinh anh dũng trong quá trình tẩy trắng về màu lông ban đầu không? Cũng may mà nó được chết khi trên người khoác bộ lông trắng. Cầu nguyện cho em ra đi thanh thản. Amen. – tôi vờ làm động tác cầu nguyện của người theo đạo thiên chúa.

– Tẩy trắng cho chuột? So Crazy.

– Đừng có chém tiếng anh với những người…ngu anh như tôi. Tẩy trắng cho chuột thì sao? 

– Thì nó chết chứ sao.

– Ờ đấy, sao nó lại chết nhỉ?

– Cậu tẩy trắng nó kiểu gì? 

– Thả nó vào chậu nước Javel. Quần áo còn trắng được nữa là chuột.


– Nước thường còn chết được nữa là… Cậu ác vừa thôi chứ. Đến động vật cũng không tha. – cậu ta chép miệng lắc đầu.

– Ai mà biết được.

– Mà khoan. Cậu đánh trống lảng cũng giỏi lắm. Bức ảnh kia là sao? – cậu ta sực nhớ ra.

– Là thế đó. Tôi chỉ chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ mà thôi.

– Tôi với cậu không thù không oán. Sao cậu làm thế?

– Không thù không oán? Nói nghe hay nhỉ? Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau câu đầu đẩy tôi ngã dập mặt đấy! 

– Cậu thù dai vừa thôi.

– Quân tử có thù phải trả.

– Cậu có phải quân tử đâu?

– Cái gì cơ?

– Thôi được rồi. Thế bây giờ cậu muốn thế nào? 

– Chúc mừng cậu vì cuối cùng cũng ngộ ra được chân lý. Tôi muốn cậu hợp tác.

– Hợp tác vụ gì? Tôi được lợi gì?

– Tôi sẽ không đăng bức ảnh này lên. Cậu còn đòi hỏi gì nữa. Tí tôi inbox cho. Tuyệt mật quốc gia phải bí mật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.