Đọc truyện Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương – Chương 33: Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hmv
Chương 46: Đến tột cùng vì sao Tom lại hắc hóa… (thượng)
images (14)
“Có điều hiện tại không muốn giết ngươi nữa, sau này ta sẽ chậm rãi cho ngươi nếm thử càng nhiều đau khổ thú vị.”
Nghe đối phương uy hiếp, Severus Snape vẫn như cũ duy trì thái độ thờ ơ.
Đau khổ? Điều đó dường như đã trở thành thói quen của hắn, gặp phải quá nhiều cũng trở thành chết lặng. Hắn đã sớm không thèm để ý mình bị tổn thương, dù thân thể hay nội tâm. Ánh sáng trong mắt hắn dần dần ngưng đọng lại, trong cơn hoảng hốt phảng phất như cảm thấy mình trở về trước kia.Loại tâm tình này giống như lúc hắn biết được Lily đã rời đi —— hắn nghĩ mình đã mất đi trông chờ với toàn thế giới, không hề hy vọng xa vời hạnh phúc cùng không úy kỵ đau khổ. Cả người như viến thành cái xác vô hồn, dù có mất đi phần nào cũng không thấy quan trọng.
Hắn thật sự nghĩ không quan trọng… Cho dù có xuất hiện thêm một Voldemort thì có sao? Có quan hệ gì với hắn chứ?
Giao dịch với Merlin đã hoàn thành, hắn đã giúp Merlin làm đạo tiêu tu bổ thời không, Merlin đã cho phép hắn trở về du ngoạn một vòng. Như vậy thì trở nên đơn giản vô cùng, nơi này không phải thời đại hắn tồn tại.
Hắn vẫn có thể cầu khẩn Merlin một chút nói mình định rời đi —— hắn dám cam đoan cậu bé thần linh kia có thể nghe thấy tiếng cầu nguyện của hắn — sau đó hắn có thể đi lên đoàn tàu Minh Hà, bước đến chuyến hành trình mà hắn vốn nên đi.
Đều kết thúc.
Hắn chỉ cảm thấy thất vọng mà thôi.
Thấy Voldemort dáng dấp thiếu niên đổi xong quần áo bước ra khỏi cửa, nói chuyện với vị phù thủy đến thương lượng một chút về đầu tư vân vân… Hắn chỉ cảm thấy có vài thứ không thể lấy về.
Mảnh hồn xuyên việt kia có thể gây ra ảnh hưởng lớn chừng nào đối với tiểu Tom?
Hoặc xấu nhất là, kẻ chiếm thân thể của Tom Riddle này chính là linh hồn của Voldemort xuyên việt. Severus bỗng nhiên nghĩ ra tình huống tệ nhất, có thể đã dung hợp hoàn toàn. Cho nên hiện tại thiếu niên Voldemort hiện tại không có khả năng nhớ kỹ quyến luyến xưa kia của trẻ con, hắn chỉ mang vẻ mặt của thiếu niên Tom Riddle, cố ý dùng phương pháp này để kích thích hắn mà thôi.
Nhưng Severus Snape không ngờ là, sau khi làm ra những uy hiếp phô trương thanh thế này… Thiếu niên tóc đen mắt đỏ đi nhanh ra cửa chuyện làm đầu tiên là di hình đổi ảnh.
Cậu vốn không có tâm tình phản ứng những công vụ thường ngày này, dùng tốc độ nhanh nhất cấp tốc biến mất khỏi nơi này.
Mục tiêu di hình đổi ảnh không xa, ở ngay trong trang viên này, chính là… phòng rửa mặt.
Phỏng chừng không ai có thể tưởng tượng ra tình cảnh như vậy —— cư nhiên có người vội vàng rời khỏi nơi ở nhà mình, sau đó cấp tốc đến phòng rửa mặt chật hẹp có rất nhiều thần chú phòng ngự này.
Làm xong tất cả, Tom Riddle ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Đang khóc.
Cậu chỉ biết mình nắm chặt thời gian cấp tốc rời đi, để thời gian phải đối mặt với Severus càng ngắn thêm một chút một chút nữa… Cậu thật sự lo lắng mình sẽ không thể kiên trì thêm nữa.
Cậu mở vòi nước xả cho tiếng to nhất, sai đó vùi đầu thật sâu vào nước. Như vậy sẽ không có ai nhìn thấy nước mắt của cậu nữa, cách khóc thuần túy nguyên sơ nhất của trẻ con. Nếu Severus có thể nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ thiếu niên trước mắt này bị mảnh hồn Voldemort nào đó chiếm. Đây chính là Tom Riddle, cho dù có sửa lại tên cũng không thể giả Tom.
“Slytherin đều thích khóc trong phòng rửa mặt.” Một tiếng nói hiền hậu vang lên ở bên cạnh.
Cậu quay đầu, thấy cái đầu lớn của xà quái: “Đừng động ta, Heleba.” Cậu đáp bằng xà ngữ, sau đó lẩm bẩm bằng tiếng: “Như vậy… hẳn có thể lừa gạt hắn ha…”
Tom Riddle nhìn chính mình trong gương.
Mái tóc ướt sũng dán lên gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ rực đã bình tĩnh trở lại không còn vết tích yếu mềm.
Chỉ sửa cái tên là có thể dẫn Severus càng nhiều liên tưởng, như vậy, chỉ cần mình lặp lại “các chuyện mà Voldemort nguyên bản đã làm”, Severus hẳn có thể dựa vào ký ức trong đầu mình tự bổ sung ra càng nhiều vấn đề ha… Dù sao Severus có “ký ức về tương lai” của mình, chỉ cần an bài thỏa đáng các dấu hiệu, hắn càng có khả năng vì nhạy cảm mà bị ảnh hưởng bởi các dấu hiệu này… Nói như vậy… Hắn hẳn sẽ tin tưởng mình biến thành cái tên điên tự xưng mảnh hồn tương lai kia…
“Thật không rõ ngươi đang nghĩ cái gì, người thừa kế.” Xà quái Heleba rầu rĩ nghi hoặc nói, “Ta rất thích ngươi, trừ Salazar ra ngươi là người thứ nhất nguyện ý theo ta tới phòng rửa mặt nói chuyện phiếm… Ta thích phòng rửa mặt, thật không biết vì sao những người khác không tán thành thưởng thức của ta. Ta thật sự không muốn nhìn ngươi giày vò bởi những chuyện lộn xộn này, nhưng… vì sao ngươi suốt ngày nghĩ hủy diệt chính mình?”
Tom thật sự cảm tạ Heleba… Năm năm trước, khi cậu tới mật thất Slytherin cầu sự giúp đỡ thì… hoàn toàn không nghĩ tới lại triệu hồi ra một con xà quái ưa lải nhải như vậy.
“Slytherin đều thích khóc ở phòng rửa mặt.” Đây là câu nói đầu tiên xà quái Heleba nói với cậu, “Biết vì sao Salazar xây mật thất bảo vệ Hogwarts ở phòng rửa mặt nữ sinh không? Bởi vì hắn cho rằng đây là nơi an toàn nhất toàn bộ tòa thành. Từng Slytherin đều vẻ ấy, kiêu ngạo, quái gở, hận không thể chứng minh cho tất cả mọi người rằng hắn lãnh tĩnh như áo giáp sắt không hề có tình cảm… Ngay cả khi muốn khóc cũng nhất định phải đi tìm bồn rửa mặt để vùi đầu vào, khi đó nước mắt sẽ hòa vào nước không bị ai thấy nữa.”
Ngay lúc đó Tom vừa trải qua biến cố Severus đột ngột biến mất, lại vì xà quái lao thao không ngừng này mà ngây ngẩn cả người: “Ngươi nói Salazar Slytherin… cũng sẽ khóc?”
“Ừm, quả thực có, tuy rằng hắn nhiều lần công bố điều đó hoàn toàn không hề liên quan đế Gryffldor mà chỉ là bị cát vào…” Xà quái nghĩ nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Lúc đó Salazar nói rằng phòng rửa mặt nữ sinh là nơi an toàn nhất tòa thành, bởi vì ở chỗ này ngươi có thể không cần chú ý đến người khác thoải mái biểu lộ ra mặt yếu đuối của mình. Hắn còn nói nếu nhìn thấy nước mắt của con cháu hắn, ta có trách nhiệm giúp đỡ người thừa kế kia. Bởi vì một Slytherin tới nông nỗi phải đến phòng rửa mặt nữ sinh để len lén khóc giảm bớt áp lực, như vậy hắn thật sự cần giúp đỡ.”
—— cách triệu hoán xà quái trong mật thất, cư nhiên là lặp lại hành vi của tổ tiên khóc một hồi trong phòng rửa mặt của nữ sinh.
“Khi con cháu của Slytherin bị bức tới nỗi ấy nhất định là chuyện lớn, ngươi nhìn thấy sau đó phải vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của hắn.” Heleba nói đây là nguyên văn Slazar Slytherin nói với mình.
Tính cách của vị Viện trưởng này… thật đúng là một vị tổ tông.
Khi Tom Riddle mất đi Severus, chỉ còn lại xà quái hay lải nhải lẩm bẩm kể sự tích Salazar Slytherin này ở lại bên người… Cậu lợi dụng khoảng thời gian lặng lẽ này tới Đức, điều tra về chuyện người giám hộ của mình mất tích.
Rời khỏi thành Hogwarts không khó, nhất là đối với người thừa kế Slytherin biết mọi mật đạo của tòa thành.
Sau đó cậu một đường đuổi tới tòa thành ở Đức… Kết quả sau đó, cậu chứng kiến biến cố xảy ra ở tòa thành Grindelwald, nhóm Thánh Đồ vì người đứng đầu mất tích mà loạn thành một nắm, còn có mảnh hồn đến từ tương lai kia.
Mảnh hồn Voldemort công bố với Tom rằng mình là “tương lai của cậu”, nhưng Tom không có ý định chiếu theo lời hắn để làm. Cậu nhìn những hành động của mảnh hồn chiếm trên người cô bé Phirluty Thrye này, chỉ cảm thấy ngu xuẩn khôi hài.
Đúng vậy, cậu chưa bao giờ cho rằng mình sẽ vì vài câu tiên đoán tương lai mà trở nên tâm tình thất thường… Cậu vẫn có thể sử dụng lý trí đơn giản để khống chế tâm tình của mình.
Cho dù Severus đến từ tương lai thì có làm sao? Cậu không hề có hứng thú đối với mấy chuyện cũ kia, cậu chỉ muốn nhìn đến Severus người này.
Cậu kiên trì nghe đối phương nói xong, sau đó gật đầu nói rằng: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”
“Bởi vì chúng ta là một người… ngươi chính là ta, ta chính là ngươi a!”
Mảnh hồn Voldemort hiện tại vô tình bám lên người Phirluty Thrye, cô nàng có tâm tình sùng bái mạnh mẽ về “ngài Grindelwald” này thật ra không hề đi tranh đoạt quyền khống chế thân thể với hắn, nhưng một Voldemort với hình tượng một cô nhóc phẩy tay nói chuyện quả thực không có chút điểm tin cậy.
Thoạt nhìn thật tức cười.
Tom thở dài, chậm rãi đứng lên: “Đầu óc ta có teo rút mới bỏ xuống việc đang làm, để đi theo ngươi phá phách cướp bóc. Ngươi chỉ trích Severus Snape là một người xuyên việt làm thay đổi ta, thế nhưng còn ngươi? Ngươi chẳng phải cũng đến từ tương lai, hơn nữa hiện giờ cũng nghĩ cách thay đổi ta hay sao? Đừng tưởng rằng mình là “tương lai của ta” để thuyết phục ta.”
Tom Riddle hoàn toàn có thể quan sát hắn —— mảnh hồn Voldemort có khuyết điểm lớn nhất hiện giờ là chiếm thân thể một cô bé mới nhập học, cô bé Phirluty này này thân cao hay khí thế đều kẻm cỏi đến đáng thương. Vì vậy khuyết điểm về thân thể này tạo sự đối lập làm cho Tom xúc động muốn hành động —— cậu xách cổ áo Phirluty, sau đó cúi đầu lấy cái đầu nặng của mình hung hăng đập lấy đầu đối phương.
Thân thể cô bé nhất thời mềm mại ngã xuống… bao gồm mảnh hồn Voldemort xui xẻo nhập bên trong.
“Nếu ngươi là ta thật, ngươi hẳn hiểu rõ muốn thay đỏi ý nghĩ của ta khó khăn đến cỡ nào.” Lúc đó Tom Riddle chỉ có mười ba tuổi cứ như vậy lưu loát thẳng thắn từ chối đề nghị của “mình trong tương lai”.
Một lát sau, cậu quyết định căn dặn cô bé Phirluty lớp dưới đang hôn mê, “Ách… Phirluty Thrye này, lần sau đừng để mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó bám vào người nữa nhé. Kỳ thực ngươi không hề hiểu việc làm mấy chuyện kỳ cục như vậy, ngay cả trán của ngươi cũng không cứng bằng của ta.”
“… …”
Nhiều năm sau, khi Severus Snape cùng cậu hai người ngồi ở quầy bar phía sau quán caffe, Severus từng hỏi cậu: “Lúc đó vì sao ngươi nhất định phải phân liệt ra một hồn khí?”
“…” Cậu trầm lặng một lúc, không nói lời nào.
“Vì sao?” Severus lặp lại, “Ta lúc đó nghĩ ngươi bị tương lai của mình ảnh hưởng, ta nghĩ ngươi hận ta… Kết quả sau đó ta mới nhận ra, ngươi khi đó rõ ràng thanh tỉnh! Vì sao còn muốn hồ đồ?”
“Cái này a… Ta đã quên.” Ông chủ trẻ tuổi tóc đen mắt đỏ nghiêng đầu, dễ dàng đáp. Mỗi lần cậu nói ra những lời nói dối này sẽ làm cho Severus giận một thời gian, nhưng đây là cách duy nhất cậu có thể giấu diếm Severus.
Đến bây giờ, cậu vẫn như cũ hết cách giải thích mình vì sao lúc đó thay tên đổi họ thành Voldemort, đồng thời trải ra đủ loại dấu hiệu giả. Tom Riddle quả thực đã từ chối mảnh hồn kia, cậu trở về tìm Heleba, hy vọng xà quái có thể từ trong thư viện trong mật thất tìm ra phương pháp. Cậu không hề có hứng thú dã tâm chinh phục thế giới này nọ, cậu chỉ thầm nghĩ tìm Severus.
Đến tận lúc xem quyển sách nói về Hòn đá Phục Sinh, cậu mới phát hiện mình không thể không quay lại tìm “mình của tương lai” để hỗ trợ. Hơn nữa cậu phát hiện ra mình phải đi đến bước chết không thể quay đầu, thì dù lòng yếu đuối muốn khóc rống, vẫn phải biểu hiện ra vẻ kiên cường tuyệt không lùi bước.
Chương 47: Đến tột cùng vì sao Tom hắc hóa… (hạ)
images (6)
Trong chuyến hành trình tới Đức, thiếu niên mười ba tuổi Tom Riddle đã học được rất nhiều thứ.
Mảnh hồn kia những gì có thể nói đều nói cho cậu… Tỷ như hai người chính là một, là quan hệ giữa mình và “mình của tương lai”; tỷ như Voldemort là một phù thủy vô cùng lợi hại, có lực lượng chinh phục thế giới. Lại tỷ như Severus Snape người này cũng đến từ tương lai, vốn là một Tử Thần Thực Tử từng bị đại nhân Voldemort tự mình xử tử.
Nhưng thái độ của cậu vẫn là: “—— nhưng có liên quan gì đến ta?”
Cho dù Severus là người xuyên việt đến từ tương lai, cho dù Severus có rắp tâm khác, cho dù những chuyện tương lai này đều là thật… Thì có làm sao? Phản ứng của Tom lúc đó là vô cùng bình tĩnh, dùng đầu đánh choáng cô bé Phirluty sau đó nói cảm ơn: “Kỳ thực nếu Severus đến từ tương lai mới tốt, nếu hắn có thể đến đây đương nhiên có thể lại trở về đây, tìm càng tiện.”
Cậu không có bị gây xích mích cũng không bị mê hoặc, từ đầu đến cuối vẫn cố chấp giữ bình tĩnh.
Tom Riddle tuổi còn nhỏ, nhưng cậu tinh tường biết mình muốn gì. Cho dù có đột ngột hiện ra một tên tự xưng “mình của tương lai”… cũng không hề có quan hệ gì với cậu.
Sau đó chính là cuộc hành trình tìm người dài dòng mà đơn giản.
Sau khi người giám hộ mất tích, thiếu niên này dường như chỉ trong một đêm đột nhiên lớn lên.
Từ chối điều kiện mê hoặc của “mình trong tương lai”, sau đó quay về trường học tự tạo màn giả chết.
Có Heleba hỗ trợ, trên thực tế việc này không tính khó khăn. Hơn nữa nhờ có những tin tức mà Voldemort xuyên việt kia cung cấp có thể giúp cậu biết nhiều chuyện trong tương lai, có thể quyết định nhiều chuyện trước khi nó phát sinh.
Một năm sau cậu tìm được nhà cũ Gaunt, lặng lẽ trộm Hòn đá Phục Sinh từ tay tên Morfin điên điên khùng khùng.
Lại qua một đoạn thời gian, cậu phát hiện mình đã cao lớn lên từ lúc nào. Dưới sự giúp đỡ của xà quái, cậu lại len lén trở lại trường học, phát hiện tâm tình mình không còn như trước.
Nhưng mà có một việc vẫn như cũ.
Việc duy nhất cậu muốn làm là mang Severus trở về, muốn trở nên mạnh mẽ hơn đều vì mục đích này. Cậu nghĩ mình hẳn có thể mang người giám hộ trở về, dù sao người kia cũng đến từ tương lai, có thể đến thế giới này một lần cũng có thể đến lần thứ hai… Cái tên “tương lai của chính mình” bám trên người cô bé Phirluty cũng đã đến đây tìm cậu hai lần, nhưng cậu đều từ chối.
Những chuyện tương lai hay xuyên việt này, hết thảy đều không liên quan đến cậu.
Tom Riddle cứ ôm thái độ đơn giản như vậy, trộm Hòn đá Phục Sinh từ tay ông cậu Morfin. “Như vậy… hẳn có thể ha?” Cậu dùng ngón tay vuốt ve cái nhẫn, thì thào nói.
—— một trong ba Bảo bố Tử Thần, có người nói có thể gọi về linh hồn của người đã chết.
Sau đó cậu nhìn thấy những “cảnh”.
Những cảnh của Hòn đá Phục Sinh.
“Ta chỉ muốn nhờ các ngươi giúp đỡ chết trở lại… Được không?” Một đứa bé mái tóc đỏ rực từ trên cao nhìn xuống Severus nói, sau đó dùng cách thức hoàn toàn khác với thường thức của người bình thường đoạt đi tính mệnh của đối phương. Tom cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, đây là hồi tưởng cảnh tượng Severus chết.
Cái tên xuất hiện đột ngột bay loạn kia… chính là thần linh trong truyền thuyết?
Thần đã khiến Severus xuyên việt thời không?
Cậu tiếp tục xem tiếp, kết quả nhìn thấy kiếp trước của Severus Snape… Một vài cảnh tượng mờ ảo hiện ra trước mắt cậu. Thiếu niên áo chùng đen một mình giữa vườn trường Hogwarts, trở thành trò đùa dai của Nhóm Đạo Tặc bốn người, trong đó có một người tương lai là chồng của thiếu nữ mắt xanh lá, còn có tên Ma Vương điên cuồng mặt rắn trắng bệch…
Ảo giác xuất hiện cùng biến mất rất nhanh, nhưng với Tom Riddle đã từng nghe những chuyện kể từ “mình của tương lai” có thể căn cứ những tranh vẽ này để bổ sung những chuyện từ đầu đến cuối…
Tom trước đó đã nghe mảnh hồn kể chuyện Severus…
Nhưng cho tới nay, cậu nhìn thấy chuyện thực từ Hòn đá Phục Sinh càng thêm khách quan, càng thêm khủng khiếp…
Khi “cảnh” biến mất, thiếu niên không tự chủ được run rẩy… Nếu Severus Snape đến từ tương lai, vậy đến tột cùng hắn dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể bình tĩnh ở bên mình cùng nhau a…
Cậu cảm thấy tay chân đều mất lực, giơ lên Hòn đá Phục Sinh lần thứ hai triệu hồi ra các ảo cảnh. Kết quả các cảnh ngưng tụ lại nhau, một lát sau ảo giác biến mất, ngưng tụ trước mặt cậu chính là…
Một quyển sách.
Một quyển sách rất mỏng rất nhỏ, ngưng tụ thành thực thể giữa không trung. Tom Riddle vô cùng kinh ngạc nhìn quyển sách do ảo cảnh của Hòn đá Phục Sinh biến thành, sau đó thử vươn tay thăm dò mở nó ra. Vài tờ đầu tiên là chuyện cổ về Ba anh em trong tập , là câu truyện khởi nguyên cậu đã đọc để tìm Bảo bối Tử Thần. Nhưng khi lật sách, lại có những dòng chữ hoa lệ màu đen khiến người ta rùng mình sợ run ——
“Người bị Tử Thần (Thanatos) tự mình mang đi, phải lấy sinh mạng đồng dạng trao đổi nga.”
Lại lật thêm một tờ…
Hiện ra trước mặt là một trận đồ pháp thuật cực kỳ phức tạp… Không, thay vì nói nó là trận đồ pháp thuật, nó càng giống hoa văn cầu khẩn thần lưu giữ từ thời Trung Cổ sau ngàn năm được lưu truyền đến nay. Phía trên viết phương pháp có thể giúp phù thủy tận mắt thấy “Thần” đồng thời tiến hành giao dịch trao đổi —— có điều giá để trao đổi là, ngươi trong vòng một tuần phải hiến tế sinh mạng của mình làm giá.
Nếu mang Severus trở về… Mình sẽ chết…
Từ đầu đến cuối quá trình chỉ cho phép một tuần, nói cách khác, tối đa mình chỉ có thể ở bên người giám hộ một tuần mà thôi. Mà nếu người kia biết mình vì loại chuyện này mà chết, có thể sẽ cảm thấy bứt rứt ha? Dù sao tính cách người kia như vậy, biểu hiện vẻ ngoài lạnh như tảng đá đứng bất động mặc người ngoài đâm, thế nhưng trên thực tế lại nhẹ dạ cùng bao che khuyết điểm hơn bất kỳ kẻ nào…
Sau đó cậu làm ra quyết định —— đi tìm “mình của tương lai”.
Nếu vì giao dịch với thần mà mình chết, như vậy thì thà bày ra vẻ mình chính là Voldemort “của tương lai”. Nói như vậy, người giám hộ của mình sẽ không vì chia tay đột ngột mà đau khổ nữa. Tại ảo cảnh về kiếp trước, Severus Snape của tương lai bị chính mình tàn nhẫn sát hại… Đã như thế, thì hoàn hắn một cái mạng có làm sao đâu?
Cậu không muốn làm Tom Riddle, cậu muốn mình biến thành Voldemort.
Cho dù tiếp thu ý kiến của mảnh hồn xuyên việt kia dung hợp lại cũng chẳng sao, dù sao hiện giờ việc cậu muốn làm là tự mình hủy diệt mình. Thiếu niên Riddle trong một khoảng khắc ấy làm ra quyết định, cậu trở lại tìm mảnh hồn Voldemort, dựa theo quỹ tích nhân sinh của đối phương để ngụy trang chính mình. Cậu phải đợi lần thứ hai gặp lại Severus, mình sẽ triệt để biến thành tên ác ôn.
Làm mình trở nên gắt gỏng một chút, điên cuồng một chút.
Severus sẽ bị cậu giấu diếm, hiểu biết tương lai là ưu thế đồng thời là ngược điểm. Chỉ cần cậu hơi lộ vẻ dấu hiệu “Tom Riddle bằng Voldemort”, có thể kích phát Severus liên tưởng cao độ.
“Severus…”
Lần thứ hai gặp lại, chỉ mong ngươi có thể tin tưởng Tom Riddle đã mất.
Cậu còn có một tuần còn lại… để Severus tin rằng mình hoàn toàn là mảnh hồn Ma Vương xuyên việt kia. Thiếu niên tóc đen mắt đỏ thở ra một hơi thật nhẹ không ra tiếng, quay mặt đối diện cái gương trong phòng rửa mặt lẩm bẩm: “Hành động của mình cũng không tệ lắm đúng không…”
Trời biết cậu có bao nhiêu nỗ lực khống chế chính mình, để mình có thể bày ra vẻ lừa dối lãnh tĩnh trấn định.
Ở sâu trong nội tâm, cậu vẫn nghĩ mình là đứa bé của Severus, cậu chỉ muốn xông lên nói chán ghét hắn không nói một lời từ biệt đã đi, lại mong chờ nhớ hắn đến cỡ nào… Nhưng cậu biết mình không thể làm vậy.
Còn có một tuần.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới ngày đó cậu từng đứng trước đại sảnh Hogwarts, tuyên bố mình thích Severus, còn mua một đống sách tiểu thuyết ngôn tình của Muggle để tham khảo. Cảm giác trái tim tựa như bị một đôi móng vuốt thật lớn sắc nhọn nắm lấy, đau đớn co rút, thế nhưng cậu biết mình vẫn phải tiếp tục ngụy trang. Chỉ có như vậy mới có thể lừa Severus về chuyện Hòn đá Phục Sinh cùng quyển sách ảo cảnh, chỉ có vậy mới có thể không xúc phạm một lần nữa tới người giám hộ của mình…
Cậu đã thiếu hắn nhiều lắm, không phải sao?
“Lúc đó chẳng phải ta cũng bắt chước sách? Nói chuyện yêu đương với ngươi, Severus, cho nên giờ muốn giả làm một Hắc Ma Vương che dấu ngươi hẳn không có vấn đề gì ha?” Cậu híp mắt, thì thào nói trong phòng rửa mặt không có bóng người, “Ngươi xem, ta từ nhỏ đã am hiểu diễn kịch.”
… Đăng bởi: admin