Đọc truyện Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn – Chương 69
Nguyên Tự vẫn bình tĩnh như cũ: “Sao lại có thể tùy tiện chứ? Anh nhất định phải chọn lựa kỹ càng.”
Lâm Liên nhìn quà cáp đầy xung quanh, nhẹ nhõm thở một hơi.
Nói thật thì quà gặp mặt có đắt hay không không quan trọng, quan trọng là tấm lòng. Lần đầu tiên Lưu Xương Nghĩa tới, quà cũng chỉ có thuốc lá và rượu, và cho Tạ Hãn Dịch và Tạ Manh mỗi người một bao lì xì 500 tệ. Thật lòng mà nói thì quà không lớn, nhưng rất có thành ý.
Chỉ cần có tâm như vậy là Lâm Liên cảm thấy hài lòng.
Lần này, Nguyên Tự hỏi thăm khắp nơi, tận tâm chuẩn bị, quà của anh nhiều và long trọng.
Có thành ý như vậy chứng tỏ anh cực kỳ coi trọng Tạ Manh, mà đã coi trọng thì sau này tự nhiên sẽ đối xử với con gái bà thật tốt.
Như thế là tốt nhất.
Sau khi nghĩ thông suốt những việc trên, Lâm Liên liền vào nhà chuẩn bị một bao lì xì đem ra, bà và Tạ Hưng Chí mỗi người tặng cho Nguyên Tự một cái bao lì xì xem như quà gặp mặt. Nếu con rể muốn hoàn thành nốt những tập tục truyền thống, người làm mẹ vợ như bà cũng không có lí do gì để từ chối cả.
Lâm Liên không có nhiều tiền như Nguyên Tự, vậy nên bà và Tạ Hưng Chí chỉ có thể tặng hai bao lì xì 10.000 tệ làm quà
Lúc Nguyên Tự tiếp nhận được xấp tiền 100 tệ dày cộp kia, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Lâm Liên: “???” Gì vậy?
Nguyên Tự kiêu ngạo mà đem hai bao lì xì cất vào trong túi, sau đó liếc mắt nhìn Tạ Manh một cái.
Tạ Manh thấy Nguyên Tự có một chấp niệm to lớn đối với bao lì xì như vậy, rốt cuộc cảm thấy chịu thua. Nhưng nhìn Nguyên Tự chỉ vì hai bao lì xì mà vui vẻ, Tạ Manh cũng vui vẻ theo.
Bữa cơm hôm đó, cả nhà đều ăn xong trong vui vẻ.
Lúc Lâm Liên tiễn bọn họ ra về, vẫn là nhịn không được hỏi Nguyên Tự: “Sau này con còn định đến Bằng Á làm không?”
Nguyên Tự biết Lâm Liên lo lắng điều gì, anh cười nói: “Mẹ yên tâm, tuy là con từ bỏ cổ phần của ông nội, nhưng mà con vẫn còn có cổ phần của mình.”
Lâm Liên: “???”
Tạ Manh: “???”
Lâm Liên và Tạ Manh lúc này đều ngây người, sau đó, trong lúc đang mơ hồ bọn họ lại nghe được Nguyên Tự nói: “Vốn con rất thích chơi xe, sau khi từ chức ở Bằng Á, con liền tập trung vào mảng kinh doanh này. Con có một công ty nhỏ, doanh thu cũng không tệ lắm, hồi đó con mở ra chơi chơi thôi, giờ quả thật mới có thời gian để tự tay quản lý.”
Công ty?
Lâm Liên: “…” Người có tiền biến thành kẻ nghèo hèn so với người nghèo biến thành kẻ nghèo hèn, hóa ra vẫn khác nhau nhiều như vậy.
Lâm Liên rất ngạc nhiên, chỉ nói: “Nếu đã như vậy thì con phải cố gắng lên nhé.”
Nguyên Tự gật gật đầu, sau đó lái xe đưa Tạ Manh về nhà.
***
Nếu đã định cầu hôn, hiển nhiên không thể tùy tiện.
Nguyên Tự mang theo hai bao lì xì lớn đến gặp Kim Phi Kỳ, bản thân Kim Phi Kỳ cũng là một đại soái ca, từ sau khi Nguyên Tự tiếp nhận chức vụ ở Bằng Á, số lần anh và Nguyên Tự gặp nhau còn ít hơn lúc Nguyên Tự ở nước ngoài.
Dạo gần đây Nguyên Tự lại thường xuyên liên lạc với anh ta, Kim Phi Kỳ nghe nói hôm nay có chuyện rất quan trọng nên tới tìm mình, anh nghĩ người anh em này của mình hóa ra cũng không phải là thiếu gia nhà giàu không dính khói lửa trần gian, chuyện này hẳn là rất quan trọng.
Kim Phi Kỳ chải chuốt bảnh bảo, tóc tai vuốt vuốt, tự cảm thấy bản thân đã đẹp trai 360o không góc chết rồi mới vội vàng đến chỗ hẹn với Nguyên Tự.
Anh vừa đi vào liền thấy trên bàn có hai bao lì xì lớn thì cực kỳ vui mừng, nghĩ thầm chẳng lẽ người anh em này muốn hối lộ mình sao ta? Sau đó vui vẻ đưa tay ra cầm lấy, Nguyên Tự hất tay anh ra, hỏi: “Ông làm gì đấy?”
Kim Phi Kỳ nhìn bao lì xì trước mặt, sau đó hỏi: “Không phải cho tôi sao?”
Nguyên Tự giơ tay cầm lấy bao lì xì, cảnh giác nhìn anh ta, bất mãn nói: “Ông đang mơ à? Đây là của ba mẹ vợ cho tôi, là quà gặp mặt của tôi đấy!”
Kim Phi Kỳ sửng sốt: “Vậy ông để tơ hơ trên bàn làm gì chứ?”
Nguyên Tự nhìn bao lì xì, trong giọng nói không giấu được sự khoe khoang: “Bao lì xì quá dày, nhét vào túi không vừa.”
Kim Phi Kỳ: “…” Tôi mù rồi, được chưa? Tôi không nhìn thấy cái gì hết!
“Tìm tôi có chuyện gì?” Kim Phi Kỳ cũng lười tiếp tục so đo đến chuyện hai bao lì xì trước mặt nên hỏi thẳng.
“Là như thế này, tôi chuẩn bị đi cầu hôn người ta. Xét thấy ông có vẻ rất có kinh nghiệm tình trường, ông nói tôi nên làm thế nào mới tốt đây?” Nếu như muốn cầu hôn, loại người ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt như Kim Phi Kỳ này hẳn là sẽ có rất nhiều sáng kiến hay.
Kim Phi Kỳ lại ngẩn ngơ lần nữa, sau đó kinh hỉ¹ nói: “Cậu muốn cầu hôn vợ cũ?”
Nguyên Tự nghĩ đến Tạ Manh, liền mỉm cười gật đầu. Kim Phi Kỳ tấm tắc bảo lạ: “Loại chuyện cầu hôn này, mỗi người phụ nữ cũng chỉ trải qua một lần trong đời, đương nhiên phải làm sao cho thật là lãng mạn.”
Nguyên Tự gật gật đầu, lấy ra một cuốn sổ và một cây bút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kim Phi Kỳ, vào tư thế sẵn sàng ghi lại bất cứ lúc nào.
Kim Phi Kỳ: “…” Đột nhiên anh ta cảm thấy cực kỳ áp lực!
Kim Phi Kỳ khụ khụ hai tiếng, ra dáng một giáo viên nghiêm nghị nói: “Mấy chuyện giống cầu hôn quan trọng nhất chính là tính thần bí, không được để cho đối phương biết…”
Nguyên Tự nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, trong nghiêm túc còn mang theo chút bất mãn mà nói: “Cô ấy biết rồi, cô ấy biết hai ngày tới tôi sẽ cầu hôn. Không phải ngày mốt là ngày 20 tháng 5² sao? Tôi định sẽ cầu hôn vào hôm đó.”
Kim Phi Kỳ: “…” Ơ kìa?
***
Thời điểm Nguyên Tự hẹn Tạ Manh ra ngoài, Tạ Manh đã biết hôm nay chắc chắn là Nguyên Tự muốn cầu hôn với cô.
Từ lúc Nguyên Tự nói về chuyện muốn cầu hôn đã một tuần trôi qua, hôm nay lại là một ngày đặc biệt. Dựa theo tính cách của anh ấy, hôm nay ra ngoài hẹn hò chỉ có thể là vì cầu hôn.
Tạ Manh nghĩ, mình là người sắp được cầu hôn, không thể ăn mặc quá tùy tiện được. Cho nên cô thay một chiếc váy dài màu tím lấp lánh, còn làm tóc xoăn sóng bồng bềnh. Trong nháy mắt liền tỏa ra thần thái xinh đẹp mỹ lệ của cô gái thành thục, Tạ Manh vừa lòng đứng trước gương ngắm nghía một lúc lâu, sau đó mới xuống lầu cùng Nguyên Tự ra ngoài.
Nguyên Tự đứng ở chân cầu thang thấy Tạ Manh đi xuống, không phải bị kinh diễm, mà là cúi đầu gửi tin nhắn.
Trên WeChat, Kim Phi Kỳ đột nhiên nhận được tin nhắn của Nguyên Tự tin nhắn: “Hôm nay vợ tôi thật xinh đẹp!!! Suýt chút nữa tôi đã không kìm lòng được.”
Kim Phi Kỳ: “…”
Kim Phi Kỳ trả lời anh một dấu ba chấm, sau đó lại nhắn thêm: “Cô ấy biết hôm nay ông muốn cầu hôn, đảm bảo 100% đã biết.”
Lúc này, Nguyên Tự lại phản hồi anh: “…”
Bên này, Tạ Manh xuống lầu cùng Nguyên Tự liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương. Trên mặt Tạ Manh mang theo nụ cười khéo léo, trên mặt Nguyên Tự lại mang theo nụ cười dịu dàng.
Tạ Manh nghĩ, cứ coi như mình không biết gì cả, đến lúc đó giả vờ kinh hỉ một chút, xem như cho anh ấy mặt mũi có được không?
Trong suy nghĩ của Nguyên Tự lại là: tuy là em đã biết, nhưng anh vẫn muốn làm em kinh hỉ.
Hai người nắm tay ra cửa, dọc theo đường đi, Tạ Manh đều rất nghiêm túc nhìn ngó khắp nơi, quả nhiên cô phát hiện được một vài bóng dáng quen thuộc.
Tạ Manh cười thầm, cảm thấy Nguyên Tự dùng cách thức quá cũ kỹ. Nhưng mà cô không thể biểu hiện ra ngoài được, nếu không quá không nể mặt Nguyên Tự mà.
Sau đó, Nguyên Tự đưa cô đi ăn cơm, xem phim, đi dạo công viên trò chơi…
Lúc ăn cơm có âm nhạc và hoa tươi, lúc xem phim có tiếng vỗ tay chúc phúc của toàn khán phòng, lúc ngồi ở vị trí cao nhất trên đu quay ở công viên trò chơi, thậm chí cô còn thấy được 20, 30 chiếc khinh khí cầu bay lên.
Khinh khí cầu có đủ loại màu sắc, trên mỗi khinh khí cầu có một chữ, ghép lại tạo thành —— Tạ Manh, anh yêu em.
Thành thật mà nói thì rất lãng mạn, Tạ Manh thật sự cảm động muốn chết. Nhưng mà đến lúc này rồi, sao anh ấy vẫn chưa chịu cầu hôn? Nhóm bạn bè người thân đi theo cô sao còn chưa chịu lên sân khấu?
Lúc đầu cô cho rằng lúc ăn cơm bọn họ sẽ đến, trong đồ ăn có lẽ sẽ có nhẫn, cô ăn vô cùng cẩn thận.
Sau đó cô lại cảm thấy lúc xem phim chắc chắn bọn họ sẽ đóng giả người xem, trên màn hình sẽ đột nhiên thay thế bằng video cầu hôn, kết quả cô xem suốt 2 tiếng đồng hồ cũng không hiểu phim nói cái gì.
Hiện tại nhìn một bầu trời đầy khinh khí cầu, Tạ Manh nghĩ: Chẳng lẽ mấy chuyện kia còn chưa đủ kinh hỉ? Những người thân bạn bè của cô sẽ ngồi trên khinh khí cầu, vẫy tay chào cô, như vậy không phải rất lãng mạn sao? Cô chỉ nghĩ thôi đã thấy lãng mạn muốn xỉu.
Đáng tiếc, khinh khí cầu không có bạn bè cũng không có người thân, chỉ có nhân viên điều khiển khinh khí cầu.
Tạ Manh cùng Nguyên Tự ra khỏi công viên giải trí, lại đi ăn cơm chiều, Nguyên Tự rốt cuộc thỏa mãn mà nói: “Manh Manh, chúng ta đi dạo cho tiêu cơm đi!”
Tạ Manh:???
Cái gì, đừng nói là trong lúc tiêu cơm thì cầu hôn đấy nhé? Như vậy thật sự… không được lãng mạn lắm đâu.
Chẳng lẽ nhóm bạn bè người thân kia định nhảy ở quảng trường?
Tạ Manh chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh đó thôi cũng muốn lập tức từ chối lời cầu hôn này. Thảm! Quá thảm!!!
Sau đó, Nguyên Tự thật sự dẫn Tạ Manh đi đến công viên tản bộ, hơn nữa tản bộ nửa giờ đồng hồ.
Tạ Manh: “…”
Cứ trầm mặt như vậy đi thêm 10 phút, cuối cùng Tạ Manh cũng thừa nhận, Nguyên Tự thật sự là dẫn cô đến công viên này chỉ để tản bộ.
Đây là một công viên rừng rậm ở Phụ Thành, nói là rừng rậm thật ra chỉ là nơi để người dân đi dạo, trò chuyện và vui chơi. Ví dụ như lúc này, ở trung tâm đầy ắp một nhóm người nhảy quảng trường.
Hôm nay Tạ Manh chơi suốt một ngày, lại đi một đoạn đường lâu như vậy, lúc này đã có chút mệt mỏi. Cô chờ tới bây giờ, Nguyên Tự còn chưa có động thái gì, nói trong lòng cô không thất vọng chút nào là giả. Cô vốn còn tưởng rằng, hôm nay chắc chắn là anh sẽ cầu hôn, dù sao hôm nay cũng là ngày 20 tháng 5 mà…
Tạ Manh dừng bước, nhìn mọi người đang nhảy quảng trường, trong lòng một mảnh yên lặng. Là do cô nóng nảy thôi, đâu có ai bắt buộc ngày 20 tháng 5 là phải cầu hôn chứ.
Đột nhiên, Tạ Manh cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, cô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự đang đứng bên cạnh, chỉ thấy anh hơi mỉm cười với cô, sau đó nắm chặt tay Tạ Manh.
“OK.” Nguyên Tự nói.
Cùng lúc đó, toàn bộ tiếng nhạc trên quảng trường đột nhiên thay đổi.
Tạ Manh bị anh kéo đi về phía trước, lập tức liền nghe được, đây là bài hát《 Điều lãng mạn nhất 》.
Cũng vào lúc này, hình ảnh trên màn hình lớn phía trước quảng trường bỗng nhiên thay đổi, là hình ảnh hôm nay Nguyên Tự dẫn Tạ Manh đi chơi khắp nơi. Ảnh chụp từng tấm, từng tấm thay đổi, mỗi lần đổi sang ảnh khác, trên màn hình đều hiện một câu —— cảm ơn em, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
Cả người Tạ Manh đều ngây dại, chỉ có thể dựa vào lực kéo của Nguyên Tự mà đi về phía trước.
Tạ Manh nhìn vào màn hình kia, tầm mắt lại di chuyển sang hướng khác, phát hiện tất cả màn hình lớn cho dù ở xa hay gần đều đang không ngừng chiếu những hình ảnh giống nhau, lặp lại cùng một câu nói.
Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
Trên quảng trường, khúc dạo đầu của bài nhạc đã kết thúc, câu đầu tiên “Dựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm” vang lên, người đang hát là một giọng nam trầm thấp, khi hát lên lại rất ôn nhu và thâm tình.
Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ đến
Chính là cùng em chậm rãi già đi
Dọc theo đường đời góp nhặt từng chút vui vẻ
Giữ lại để sau này ngồi trên xích đu chậm rãi chuyện trò
Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ đến
Chính là cùng em chậm rãi già đi
Đến tận khi chúng ta già cả nơi đâu cũng không thể đi được nữa
Anh vẫn như cũ xem em như bảo bối trong lòng bàn tay
Tạ Manh nghe xong bài hát này, rốt cuộc trừng lớn mắt, chậm rãi nhìn về bóng dáng phía trước đang kéo mình đi. Lúc này cô mới hiểu được, anh đang cầu hôn.
Nguyên Tự quay đầu lại nhìn cô, dưới ánh đèn buổi tối, hai mắt anh âm trầm sâu thẳm, như có một lực hấp dẫn làm người khác muốn trầm luân trong đó.
“Manh Manh, kinh hỉ không?”
Nguyên Tự vừa dứt lời, Tạ Manh đã bị đưa đến chỗ màn hình lớn giữa quảng trường, ở đó có một sân khấu, trên sân khấu Lâm Công Ninh chính là người cầm microphone đang nhắm mắt hát ca khúc thâm tình đó.
Tạ Manh che miệng lại, suýt chút nữa là thét chói tai.
Tất cả khán giả bên dưới đài đều xoay người nhìn qua, đúng vậy, nhóm bạn bè thân thích đi theo cô cả một ngày hiện tại đang ở nơi này. Nguyên lão phu nhân, Lâm Liên còn có Nguyên Tư Lập đều ở trong đó.
Nguyên Tự nắm chặt tay cô, thì thầm nói nhỏ vào tai: “Bất ngờ không? Anh thật sự không thể nghĩ ra được cách nào khác nữa hết.”
Tạ Manh nhìn thần tượng Lâm Công Ninh của mình trên sân khấu, nhanh chóng gật đầu. Ca khúc kết thúc, Lâm Công Ninh cầm micro nhìn Tạ Manh cười ôn nhu nói: “Nghe nói hôm nay có một fan của tôi được cầu hôn, cho nên tôi mới đến đây, chúc bạn hạnh phúc trọn đời.”
Tạ Manh cực kỳ kích động, Lâm Công Ninh đột nhiên lại nói: “Ừm, có phải tôi nên tặng bạn một đoạn nhảy chúc phúc không?”
Tạ Manh lại ngẩn ngơ, Lâm Công Ninh đâu có biết nhảy?
Sau đó, lại có thêm một thân ảnh quen thuộc đang bước lên sân khấu.
“Sư Sâm?!” Tạ Manh lại bị dọa sợ rồi
Nguyên Tự bất đắc dĩ nói: “Anh biết đây là hai nghệ sĩ em thích nhất, anh nghĩ anh không thể làm cho em kinh hỉ, nhưng bọn họ chắc là có thể.”
Nguyên lão phu nhân nhìn người trên sân khấu vũ đạo vô cùng có lực, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Manh, cười hiền từ nói: “Bà nội sẽ cùng cháu đu thần tượng! Manh Manh, trở về đi!”
Nguyên lão phu nhân nói xong, Nguyên Tự đã quỳ một gối.
Tạ Manh rốt cuộc cũng rời mắt khỏi nam thần của mình, nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn anh lấy nhẫn ra, Tạ Manh nở một nụ cười thật tươi với anh, sau đó gật gật đầu.
Trong không trung vang lên tiếng “bùm bùm bùm bùm”, ngay lúc Tạ Mạnh cúi đầu xuống, pháo hoa phía xa giống như trăm bông hoa trong vườn xuân, từng đóa từng đóa nở rộ trên bầu trời.
Kinh hỉ như vậy, Tạ Manh cảm thấy rất vừa lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Viết mấy quyển, hơn nữa còn có một quyển xuyên nhanh, tôi cảm thấy nếu cứ nghĩ đến ý tưởng cho cảnh cầu hôn như vậy thì rất nhanh thôi tôi sẽ suy nghĩ đến trọc đầu mất.
Mời chính thần tượng của mình tới chúc phúc, kinh hỉ không?
Chú thích:
(1) Kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa vui mừng (ở mấy chương trước t đều cố thay thành từ thuần Việt, nhưng ở chương này t muốn dùng Hán Việt để nó sát nghĩa hơn)
(2) Ngày 20/5: ở Trung Quốc thường đọc tháng trước ngày (tháng 5 ngày 20), mà 520 phát âm là “Wǔ’èr líng”, gần giống với âm “wǒ ài nǐ” – “我爱你” có nghĩa là “anh yêu em” hoặc “em yêu anh” cho nên vào ngày này, mọi người thường sẽ tỏ tình với người mình thích.