Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn

Chương 2


Đọc truyện Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn – Chương 2

Nguyên gia có ba người con trai, con cả là Nguyên Trạch Hạo, con thứ là Nguyên Trạch Vũ, con út là Nguyên Trạch Tường.

Trong đó, Nguyên Trạch Hạo và Nguyên Trạch Vũ cũng đã qua tuổi tứ tuần, đều thành gia lập nghiệp rồi. Duy chỉ có Nguyên Trạch Tường ra đời khi ông Nguyên đã trung niên, bây giờ vừa mới tròn 30, chính là thời kỳ hoàng kim của đàn ông.

Nguyên Trạch Tường lại không giống ai trong nhà, anh không thích thừa kế công ty, năm 20 tuổi đã tự mình đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Tính cách nhã nhặn, anh là kiểu người ôn hoà, khi cười rộ lên sẽ mang theo tia ấm áp.

Tạ Manh lựa chọn Nguyên Trạch Tường làm đối tượng “ngoại tình” là có lý do.

Đầu tiên, Nguyên Trạch Tường tính tình tốt, kể cả nếu bị mình quyến rũ, chắc hẳn cũng sẽ không đánh nhau với mình. Nếu là bác cả thì đảm bảo cô sẽ bị đánh cho một trận!

Tiếp theo, một người đàn ông khi biết mình bị cắm sừng thì chắc chắn sẽ không thể nào nhịn xuống được, huống chi người cắm sừng Nguyên Tự lại là chú ruột của mình.

Cuối cùng, lý do lớn nhất khiến Tạ Manh lựa chọn Nguyên Trạch Tường là vì anh là nhân vật nam thứ trong 《Tổng tài bá đạo chạy trốn kiều thê》. Vị nam thứ này cũng bắt nạt cô không ít lần, chính vì thế cô muốn trả thù.

Nguyên Trạch Tường nới lỏng cà vạt, mở cửa vào phòng ngủ, anh nhìn thoáng vào trong phòng. Sau đó mặt không biểu cảm mà vội đóng sầm cửa lại, anh đứng ở trước cửa phòng ngủ một lúc lâu, đầu tiên là nghệt mặt ra, sau đó là vẻ mặt mơ màng, cuối cùng hít một hơi thật mạnh.

ĐM ĐM ĐM!!! Ông đây vẫn còn muốn ăn bám cháu trai của mình đó!!!

Nguyên Trạch Tường lại mở cửa ra, cô gái nằm trên giường kia quả thật là Tạ Manh.

“Cô đang làm cái trò gì vậy?” Nguyên Trạch Tường tức giận đi vội vào trong phòng, nhỏ giọng quát cô.

Hai bàn tay Tạ Manh đan vào nhau, yên phận để ở trên bụng, cả người thành một chữ nằm (躺). Cô mặc một chiếc áo lông dài màu đỏ, chân váy bút chì màu đen, đi với một đôi giày đang thịnh hành năm nay.

Bộ dáng lúc này của cô trông giống chuẩn bị anh dũng hy sinh, nhưng miệng lại nói: “Chú nhỏ à, cháu đang câu dẫn chú đó!”

Nguyên Trạch Tường: “…” Chú rất cảm ơn cháu đấy!

Nguyên Trạch Tường một lời khó nói nhìn bộ dạng kín cổng cao tường1 kia của cô, khó khăn mở lời: “Cái kia… ít ra cũng không nhất thiết phải… ừm.. trùm kín mít như vậy đâu?”

Cái bộ quần áo đó, lại còn quoàng cả khăn trên cổ nữa… thiếu chút nữa là chỉ còn lộ ra hai con mắt. Cô mẹ nó lần đầu tiên đi câu dẫn người khác đấy hả? Cô có tí năng lực gì không thế?

Tạ Manh run rẩy nhìn Nguyên Trạch Tường: “Nếu không thì… cháu cởi bớt một cái ra nhé?”

Nguyên Trạch Tường lại hít một hơi thật sâu: “Xem ra cô rất nghiêm túc đấy nhỉ? Tạ Manh à! Cô có thử nghĩ một chút xem lát nữa khi Nguyên Tự trở về, cô nên nói thế nào với nó chưa?”


Tạ Manh đứng dậy, cảm thấy có chút bực bội: “Anh ta dữ vậy, cháu dĩ nhiên sẽ không nói gì rồi! Nhưng mà cháu cảm thấy, rất có khả năng Nguyên Tự sẽ đi tìm chú nói chuyện trước đó!”

Nguyên Trạch Tường: “…” Ông đây vậy mà cũng cảm thấy có chút đúng đúng.

Tạ Manh lại hỏi tiếp: “Chú nhỏ à, chúng ta cũng đã là loại quan hệ này, không bằng…”

Nguyên Trạch Tường phát điên mà nhìn cô mắng: “Ai quan hệ gì với cô chứ? Tôi con mẹ nó lần này trở về mới gặp cô lần đầu tiên có được không? Chúng ta còn chưa biết nhau quá một tháng đâu!!!”

Vậy sao chú không khách sáo với Giang Nhã Tuyên như vậy đi!

Tạ Manh lẩm bẩm ngồi dậy, vừa cắn móng tay vừa hỏi: “Vậy thì… chúng ta làm tới luôn đi?”

“Ôi mẹ ơi, tôi thua cô rồi.” Nguyên Trạch Tường tóm lấy cô, nói: “Cô vẫn nên cút ra ngoài cho tôi!”

“Đau! Đau!” Sức Tạ Manh làm sao mà so được với Nguyên Trạch Tường, cô bị lôi kéo ra tới cửa, la lối om sòm: “Chú thả cháu ra mau, chú muốn làm gì?”

Nguyên Trạch Tường thật sự hạn hán lời rồi: “… Tôi là đang ném cô ra ngoài, cô đừng có mà la lên giống như tôi đang kéo cô vào như vậy.”

Tạ Manh: “… Cháu không muốn đi đâu, lúc này mà bị đuổi ra thì mất mặt lắm.”

“Cô cút nhanh!” Nguyên Trạch Tường thấy Tạ Manh đang làm trò như vậy liền hung hăng đóng sầm cửa.

Tạ Manh đứng ở cửa phòng Nguyên Trạch Tường, dậm dậm chân, nói: “Đồ đầu gỗ chết tiệt không hiểu phong tình. Hừ!”

Mẹ chồng Tạ Manh mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Tạ Manh trừng mắt giận dữ trước cửa phòng Nguyên Trạch Tường rồi mới hầm hừ rời đi.

Lâm Văn Văn lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ngây ngốc lấy ra di động gọi cho Nguyên Tự.

“Con trai à! Hôm nay con kêu Manh Manh đến phòng của Trạch Tường làm gì vậy?”

***

Sau khi Tạ Manh trở về phòng, mang một chiếc ghế dài ra ban công ngồi phơi nắng, vuốt cằm suy nghĩ: Xem ra, cắm sừng người ta cũng không dễ như vậy!

Nhưng mà cô cũng không phải là kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Cùng lắm thì cô bỏ tiền ra thuê người cắm sừng Nguyên Tự là được.


Tạ Manh cứ nghĩ tới việc Nguyên Trạch Tường không mắc mưu là buồn bực, chẳng lẽ cô so với Giang Nhã Tuyên thật sự kém nhiều đến như vậy?

Tạ Manh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Giang Nhã Tuyên trong mơ, nói thật, Giang Nhã Tuyên cũng chỉ là lớn lên trông thanh tú mà thôi. Tạ Manh tự nhận thấy mình cũng là một mỹ nữ được mọi người công nhận, ông nội Nguyên vẫn luôn nói cô là mỹ nhân hiếm thấy đó.

Một Giang Nhã Tuyên chỉ cần mặc áo lông nằm ngủ trên sô pha cũng có thể khiến Nguyên Trạch Tường mê mẩn đến mức không nhịn được, còn có thể làm Nguyên Tự hóa thân thành mãnh thú. Chẳng lẽ mình phải cởi áo lông ra sao? Mặc áo lông ít lộ đường cong nhất à? Sao Nguyên Trạch Tường lại ném mình ra ngoài không chút suy nghĩ chứ?

Cứ ngẩn ngơ như vậy, Tạ Manh lại không thể tìm ra câu trả lời, cô đưa tay sờ mặt mình, nói thầm: “Đều nói mỹ nhân tại cốt bất tại bì2, chẳng lẽ Giang Nhã Tuyên chính là loại người xinh đẹp từ trong xương? Bạch Cốt Tinh?”

Không rõ Tạ Manh đang có ý định gì, Nguyên Tự mấy ngày nay không về nhà, hôm nay đã thấy xuất hiện với chiếc Maybach của mình trong sân.

Tạ Manh đứng dậy nheo mắt nhìn xuống, cô cận thị nhẹ, nhưng vì số độ không cao nên ngày thường không đeo kính.

Nhưng mỗi khi trời sẩm tối, tầm nhìn sẽ mơ hồ đi một chút.

Xe dừng lại ở cửa, Nguyên Tự xuống xe, liếc mắt một cái là thấy Tạ Manh vẫn còn đang ngồi ở trên ban công tầng hai.

Tạ Manh lớn lên thật sự rất xinh đẹp, tuy rằng bị cận thị, nhưng lại có đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa sáng. Đường nét khuôn mặt cũng cực kỳ tinh tế, trong giới giải trí mỹ nữ như mây, Tạ Manh cũng không hề thua kém ai.

Chỉ là bộ dạng đang giương mắt nhìn xuống của cô bây giờ khiến cho Nguyên Tự vô cùng bất mãn. Ông nội của anh mới mất được 7 ngày thôi đấy! Cô đây là muốn làm phản sao?

Anh khẽ nhíu mày, hỏi cô: “Cô đang làm gì vậy?”

Tạ Manh lập tức ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó trầm ngâm đáp lại: “Nhấm nháp nỗi buồn.”

Nguyên Tự: “… Là nỗi buồn khi bị đuổi ra khỏi cửa à?”

Tạ Manh liền cúi đầu nhìn anh: “… Anh đoán xem?”

Nguyên Tự: “Lăn xuống đây.”

Tạ Manh ừ một tiếng, nhanh chóng xoay người vào trong thay đồ. Nếu còn mặc quần áo dùng đề câu dẫn chú nhỏ đi gặp anh ta, không phải là tìm đường chết sao?

Thật ra Nguyên Tự lớn lên bộ dạng trông cũng rất được, nếu không phải bởi vì mọi người cảm thấy bọn họ không môn đăng hộ đối, khách quan mà nói, hai người bọn họ cũng coi như là trai tài gái sắc.


Mắt Nguyên Tự là mắt một mí, điều này làm cho đôi mắt của anh bình thường trông có vẻ sắc bén. Trái ngược với khí chất lạnh lùng của anh là, Nguyên Tự lớn lên rất xinh đẹp, đúng, chính là xinh đẹp.

Cũng không phải kiểu xinh đẹp giống con gái, mà là một loại xinh đẹp làm người ta nhìn một cái liền thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhưng kỳ lạ chính là, diện mạo này khi đi cùng với khí chất trên người anh ngược lại càng thêm mạnh mẽ.

Đặc biệt là khi mặc vest, Nguyên Tự như đang toả ra khí phách của một bá vương.

Tạ Manh bĩu môi lầm bầm đi vào phòng, thay thành một chiếc váy cao cổ màu trắng rồi đi xuống lầu, Nguyên Tự lúc này đang ngồi ở trong phòng khách chờ cô.

Thấy Tạ Manh xuống, Nguyên Tự hơi bất ngờ. Tạ Manh vốn rất xinh đẹp, nhưng khi cô mặc áo lông lại có cảm giác vẫn còn đang là thanh thiếu niên vậy. Tạ Manh hoàn toàn trái ngược với gu của Nguyên Tự, cho nên hai người có thể vừa gặp mặt đã cãi nhau, bọn họ thật sự là tam quan3 không hợp.

Những người khác tạm thời đều không ở trong nhà, không có ở nhà chủ yếu là bởi vì mọi người đều biết chuyện hôm nay của Tạ Manh. Cho nên, bọn họ vừa thấy Nguyên Tự trở về, chạy còn không kịp, làm gì có chuyện ngu ngốc mà lòi mặt ra tìm chửi chứ?

Nguyên Tự nhân lúc những người thức thời này không có ở đây, đứng dậy nói với Tạ Manh: “Đến thư phòng.”

Tạ Manh cả kinh: “Lại đến thư phòng!!!”

Nguyên Tự nghiêm mặt lại, nhìn cô thấp giọng cảnh cáo: “Tôi bảo cô đến thư phòng, không phải bắt cô ra chiến trường.”

“Có gì khác nhau đâu?” Tạ Manh lùi về phía sau một bước.

Nguyên Tự xem như đã nhìn ra, cô chắc hẳn đã chịu không ít đau khổ trong thư phòng rồi!

Tạ Manh giật nhẹ cổ tay áo, không vui lắm trả lời lại: “Có chuyện thì nói thẳng ở đây đi! Tôi với thư phòng chính là kẻ thù không đội trời chung, xin tha thứ cho kẻ bất tài này.”

Nguyên Tự nghiến răng, trừng mắt nhìn cô một cái nói: “Làm như tôi thích? Đi mau.”

Tạ Manh sửng sốt, không khỏi nghĩ đến giấc mơ điềm báo trước kia, sau đó hoài nghi nhìn Nguyên Tự từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ngập ngừng mở miệng nói: “Nguyên Tự à! Anh có phải hay không…”

Trực giác nói với Nguyên Tự rằng đây chắc chắn không phải là lời nói tốt đẹp gì, nhưng anh vẫn không kìm được mà vểnh tai nghe.

“Đã gặp Bạch Cốt Tinh rồi?” Tạ Manh chớp chớp đôi mắt đen láy.

Nguyên Tự: “…”

Thấy Nguyên Tự không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, Tạ Manh nuốt nước bọt, sau đó mới sợ hãi nói: “Vậy… Chúng ta đến thư phòng đi!”

Nguyên gia có đến vài phòng làm việc, thư phòng hai ngày trước Tạ Manh bị bà nội Nguyên bắt đến nghe giảng là của ông nội Nguyên. Nguyên Tự dẫn cô đi hôm nay là phòng làm việc riêng của anh. Ở Nguyên gia, thư phòng là nơi vô cùng quan trọng, Dù Tạ Manh đã kết hôn với Nguyên Tự hai năm nhưng vẫn chưa bước chân vào đây lần nào.


Thư phòng của Nguyên Tự và ông nội Nguyên có khác nhau một chút. Tư tưởng của ông Nguyên tương đối bảo thủ, thư phòng cũng toát ra đủ loại khí chất cổ xưa. Thậm chí có một Đa Bảo Các4 chuyên dụng, dùng để trưng bày các món đồ cổ mà ông yêu thích. Tạ Manh thường xuyên đến thư phòng của ông, nhưng cũng không biết những món đồ cổ đó rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền.

Còn căn phòng của Nguyên Tự thì thiên về hiện đại hơn, cảm giác sự xuất hiện của khoa học kỹ thuật khá rõ, hai màu đen trắng tương phản và có một bàn làm việc của giám đốc được thiết kế mang hơi hướng hiện đại, hoàn toàn khác biệt với thư phòng của ông nội Nguyên.

Nguyên Tự thấy Tạ Manh nhìn ngó khắp nơi cũng không ngăn cản, chờ đến khi Tạ Manh ngoan ngoãn ngồi xuống, Nguyên Tự mới ra vẻ nghiêm túc hỏi cô: “Tạ Manh, cô muốn ly hôn sao?”

Tạ Manh lập tức bắt đầu cắn móng tay, tròng mắt xoay tròn.

Trả lời kiểu gì đây?

Nguyên Tự nhắm mắt, kìm nén một lúc mới mở miệng nói: “Bỏ tay xuống.”

Tạ Manh ngoan ngoãn cho tay xuống, đổi sang dáng ngồi đoan chính, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn anh: “Muốn nha!”

Nguyên Tự gật gật đầu nói: “Mấy hôm trước tôi đã nói với cô rồi đúng không? Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, chúng ta tạm thời không thể ly hôn.”

Tạ Manh liền nói thầm: “Chiếm hầm cầu không ị phân.”

(*)Chiếm hầm cầu không ị phân: chiếm lấy một thứ gì đó nhưng không có nhu cầu sử dụng

Nguyên Tự: “…”

Một người khéo mồm khéo miệng như Nguyên Tự, vậy mà bị Tạ Manh nói một câu là đã chặn được họng, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tạ Manh có thể khiến Nguyên lão gia tử vui vẻ, hiển nhiên cũng là một người phi phàm. Câu trước vừa mới nói xong, câu sau lập tức không nhận, ánh mắt vô tội nhìn Nguyên Tự hỏi: “Làm sao vậy? Sao anh lại không nói câu nào?”

Nguyên Tự giáo dục cô: “Cô tự ví mình là hầm cầu?”

Tạ Manh hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi cũng không có ví mình thành phân nha, nhìn dáng vẻ giật mình của anh xem.”

Nguyên Tự: “…” Tô[email protected]#¥%…

Chú thích:

(1) Kín cổng cao tường: ý chỉ ăn mặc kín đáo.

(2) Mỹ nhân tại cốt bất tại bì: người đẹp thật sự là người có khung xương đẹp chứ không chỉ có vẻ ngoài.

(3) Tam quan: được tạm hiểu là: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Trên thực tế, sự đồng nhất về tam quan không phải là ở việc có cùng niềm hứng thú, sở thích, cách suy nghĩ với nhau hay không, mà là cả hai có thể tìm thấy điểm chung trong sự khác biệt, hiểu thế nào là bao dung, thấu hiểu và tán dương lẫn nhau hay không. 

(4) Đa bảo các: được dành riêng để trưng bày các cổ vật. Đó là một loạt các đồ nội thất phổ biến chỉ xuất hiện trong triều đại nhà Thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.