Bạn đang đọc Kế hoạch làm bố – Chương 56
Một ngày, Trình Can về nhà sớm hơn Phương Dung nhưng không ghé đón cô. Công việc của hai người cũng khá bận rộn, Trình Can thì đang chờ cô em cố hoàn thành khóa học cuối cùng để trở về phụ giúp anh. Nghĩ ngợi lung tung, Trình Can trông thấy laptop của Phương Dung vẫn còn mở. Anh định dọn dẹp giúp cô nhưng cũng vì hơi tò mò mà Trình Can đã vô tình chạm phải chuột. Những hình ảnh khá lạ xuất hiện, đó chính là toàn bộ mấy tấm ảnh của Kỳ Tuấn và Phương My đêm hôm nọ. Trình Can lại càng tò mò hơn, nhưng đúng lúc đó, anh nghe tiếng xả nước trong toilet, thì ra Phương Dung đã về trước anh. Trình Can vội vàng di chuyển nhanh lại tủ áo khi thấy Phương Dung đẩy cửa ra. Trình Can mỉm cười:
– Em …
– Ủa anh về sớm vậy?
– Ừ. Hôm nay định tạo bất ngờ cho em. Không ngờ em lại là người tạo cho anh bất ngờ.
– Hôm nay em về sớm chuẩn bị, tối nay em mời ba đến nhà mới của chúng ta dùng bữa.
– Thế à? Em biết làm thức ăn sao?
– Cũng biết chút chút.
– Thôi anh phụ em nhé.
– Có anh phụ chắc thức ăn sẽ ngon hơn.
– Có lẽ vậy.
Phương Dung kéo tay Trình Can đi, anh còn nhìn nán lại luyến tiếc vì chưa kịp xem kỹ.
Minh Thư sau một giấc ngủ trưa, cô thức dậy và ra khỏi phòng. Căn nhà tươm tất hơn rất nhiều khi bà Trầm vào ở đây. Bà hỏi:
– Con có muốn ăn gì không?
– Có gì ăn không mẹ?
– Con đói chưa? Thức ăn trong tủ lạnh gần hết rồi. Để mẹ đi mua.
– Mẹ nhớ đường tới siêu thị không ạ?
– Ừ. Nhớ rồi. Ở nhà có đói thì ăn bánh qui đỡ nhé. Hay để mẹ pha sữa?
– Con không uống sữa nữa đâu. Ngán quá!
– Ừ. Mẹ đi chợ đây.
Kỳ Tuấn đang ngồi một mình ở tòa soạn, anh đang xoay bút và suy nghĩ. Tuấn không muốn về nhà để rồi phải cảm thấy như sự xuất hiện của anh làm Minh Thư khó chịu. Nghĩ ngợi một lát, anh lái xe đến một tiệm chơi bida lớn. Tuấn cũng chơi rất khá bi 3 lỗ. Bắn được vài ván thì đã có vài ba cô chân dài tiến lại:
– Anh bắn tuyệt quá! Thách đấu với người bắn giỏi nhất ở đây đi!
– Là ai?
– Em.
Nói rồi một cô cầm lấy cây cơ và bắn một cách đầy kỹ thuật. Kỳ Tuấn bị khích và dĩ nhiên là đồng ý chấp nhận…
Phương Dung và Trình Can đang làm thức ăn, chợt cô nàng la toáng lên:
– Thôi rồi …
– Chuyện gì thế?
– Chúng ta đã không có đủ rượu vang để em làm món này.
– Ừ anh sẽ đi mua.
– Nhanh nhé!
Trình Can tức tốc lái xe đi, lái xe ngang một vài siêu thị nhưng lại không thuận đường nên anh đành chạy tiếp. Đi khá xa nhà thì Can gặp được một siêu thị thuận đường, anh liền đỗ tạt vào rồi đi nhanh. Đang lúc lựa rượu, Trình Can tình cờ gặp một người trông rất quen., nhất là ở khuôn mặt có nét gì đó rất giống người phụ nữ luôn luôn có mặt trong trái tim anh. Trình Can mạnh dạn tiến tới gần:
– Chào bác…
– Chào cháu. Cháu là …
– Bác có phải là mẹ của Minh Thư không ạ? Cháu thấy bác trong lễ cưới của cô ấy.
– Ừ. Chào cháu.
– Gọi cháu là Can được rồi. Thế bác mua gì đấy ạ?
– Đồ ăn dự trữ thôi. Bác cũng muốn làm vài món cho Thư nó ăn. Mấy ngày nay vợ chồng nó làm sao ấy… Con bác không được vui cháu à.
– Chồng cô ấy không lo lắng cho cô ấy à?
– Có đấy chứ. Nhưng …
– Thật là quá đáng.
– Sao cháu kích động thế?
– Dạ … không có gì. Thôi bác lựa xong chưa. Cháu tiễn bác về một đoạn. Giờ này khó đón xe lắm.
– Cũng gần mà cháu.
– Bác xách đồ nhiều, thôi để chất lên xe cháu cho nhanh.
– Vậy thì phiền cháu quá.
Minh Thư nghe tiếng chuông cửa, cô mở cửa ra nhưng không thấy ai, chỉ có một gói bưu phẩm đặt ở dưới đất. Thư nhặt lên, một cái mặt cười trên bìa bưu thiếp. Thư cảm thấy lạ, rồi cô mở ra xem. Không còn tin vào mắt mình, những xấp ảnh còn nóng hổi, đó là ảnh Kỳ Tuấn đắm đuối hôn Phương My. Thư thậm chí đứng còn không vững, cô thực sự sock, xấp ảnh rơi tứ tung còn Minh Thư thì lùi lại vài bước, trời đất như tối sầm lại. Cô đã va lưng vào cạnh bàn, Thư ngồi bệt xuống sàn và bụng cảm thấy đau nhói. Cô nhìn thấy phía dưới, ở giữa hai chân, có một chất nhầy trong suốt có một chút vàng đục. Thư rất sợ, không có ai ở nhà lúc này. Cô bấm điện thoại cho Kỳ Tuấn…
– Alô …
Một giọng nữ cất lên, Minh Thư vội vã tắt máy. Trong lòng cô lúc này đã không còn nghĩ đến việc Kỳ Tuấn như thế nào nữa rồi. Cô đành ngồi đó chịu trận:
– Con ơi cố lên … Đừng làm mẹ sợ mà …
Kỳ Tuấn bước ra từ toilet, anh nói:
– Sao đây cô em? Phục anh không?
– Phục thì có phục. Muốn em thưởng gì đây?
– Tự để em xuống hạng nhì đi. Anh là nhất.
Rồi Kỳ Tuấn kiểm tra điện thoại, anh thấy số của Minh Thư. Kỳ Tuấn vội vã gọi lại, Minh Thư đang ngồi chịu trận nhưng nhất quyết không chịu nghe. Tuấn không biết là cô đang sắp sửa lâm bồn nên cũng chỉ gọi có một lần.
– Cháu đã đưa bác về rồi lại còn xách lên tận nhà.
– Thôi mà bác. Dù sao cháu cũng chào Minh Thư một tiếng chứ ạ.
– Để bác mở cửa.
Cả hai vẫn còn cười nói vui vẻ thì chợt hoảng hốt khi thấy Minh Thư ngồi bệt ở đó, mặt tái nhợt và ra rất nhiều mồ hôi. Trình Can vội chạy lại:
– Minh Thư, em làm sao thế?
– Em đau bụng quá.
– Nguy rồi, đưa nó tới bệnh viện mau. Con bé sắp sinh rồi.
– Trời, sao lại như vậy? Em bị ngã hả?
– Cứu con của em. Xin anh đấy.
– Có anh ở đây. Sẽ không sao hết.
Rồi bà Trầm vào trong và chuẩn bị quần áo cho Minh Thư. Xe cấp cứu đã đến và chờ dưới đường. Trình Can ẵm Minh Thư vào xe, cùng bà Trầm đưa cô tới bệnh viện. Kỳ Tuấn thì vẫn không hay biết gì và vẫn tiếp tục cuộc chơi bời của mình.
Minh Thư chuẩn bị vào phòng sinh, cô nắm lấy tay bà Trầm:
– Mẹ ơi, có đau không ạ?
– Con rất giỏi. Sẽ không sao đâu.
– Con của con sẽ không sao phải không?
– Bây giờ con phải dũng cảm. Con chỉ còn một vài khoảnh khắc nữa, con sẽ thấy được thiên thần nhỏ tuyệt vời của con.
Rồi cô quay sang nhìn Trình Can, anh vẫn nắm chặt tay cô và nở nụ cười quen thuộc:
– It’s okay. Em đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Thư chảy nước mắt nhìn Trình Can:
– Em đã đối xử với anh như vậy. Tại sao người bên cạnh em ngay giờ phút này vẫn lại là anh?
– Anh cũng không biết. Nhưng dù có là ai, thì tất cả đều muốn em mẹ tròn con vuông.
– Cảm ơn anh.
– Anh chờ em ở đây.
5 phút, 10 phút, 30 phút, một giờ đồng hồ, hai giờ, rồi lại ba giờ. Trời đã tối mịt, Trình Can thì để điện thoại trên xe. Anh cũng quên mất rằng mình đang làm việc gì.
Kỳ Tuấn trở về nhà khi đã thấm mệt vì rượu.Anh thấy đèn trong nhà không ai mở, nghĩ rằng Thư đã đưa mẹ vợ đi đâu đó nên Tuấn cũng không lấy làm lạ. Anh vừa mở đèn lên và đi vào phòng. Bước qua phòng khác, thấy vài thứ là lạ rơi khắp sàn nhà. Tuấn tá hỏa khi nhận ra số ảnh đó, anh lấy điện thoại ra và bấm nhưng chợt nhớ bà Trầm không có điện thoại riêng. Kỳ Tuấn lại bấm số của Minh Thư, lúc này Âu Trình Can là người nghe máy:
– Giờ này mới gọi lại hả? Làm chồng kiểu gì vậy thằng kia?
– Vợ tôi đâu?
– Tôi hỏi cậu tại sao lại bỏ mặc cô ấy ?
– Tôi hỏi anh vợ tôi đâu rồi. Trả lời đi!
– Cô ấy nhập viện. Đang trong phòng sinh. Bệnh viện Từ Dũ.
Kỳ Tuấn tức tốc chạy đến bệnh viện, giữa đường chiếc xe lại bị gì mà không lái tiếp được. Tuấn đành chạy bộ vì anh biết anh sẽ không thể kiên nhẫn chờ được chiếc Taxi nào. Tuấn thở hổn hển khi đến nơi. Anh vừa lê bước đến phòng cấp cứu, thấy bóng dáng Âu Trình Can và bà Trầm ở đó. Một tiếng khóc vang lên, cô y tá bước ra:
– Chúc mừng anh, chị nhà sinh cháu trai, nặng 3,5 kg.
– Ơ xin lỗi, tôi không phải là cha cháu bé.
Minh Thư được chuyển về phòng bệnh để nghỉ ngơi. Bà Trầm ẵm đứa cháu cưng đang khóc òa, Tuấn chưa kịp chạy lại thì thấy Minh Thư trông cô rất mệt, Minh Thư bật khóc khi nhìn thấy con trai chào đời. Cô đỡ lấy đứa con từ tay bà Trầm. Cô nhìn Trình Can, nước mắt rơi liên tục:
– Em được làm mẹ rồi. Em được làm mẹ rồi.
– Chúc mừng em.
– Cảm ơn anh.
– Em bé tuyệt vời quá.
– Thằng bé giống em đấy.
Rồi Trình Can trông thấy Kỳ Tuấn, anh cố gắng lê từng bước nặng nề đến bên Minh Thư và đứa con bé bỏng. Minh Thư lập tức tắt nụ cười tươi đang nở rộ trên gương mặt hạnh phúc của cô. Kỳ Tuấn quay sang nhìn Trình Can, lập tức Trình Can vung tay đấm vào mặt Kỳ Tuấn. Máu mũi từ từ chảy ra, Kỳ Tuấn vẫn không đáp trả. Trình Can còn đấm Kỳ Tuấn thêm một cái thật đau, đến nỗi rách cả môi. Kỳ Tuấn vẫn mỉm cười nhìn Trình Can:
– Cảm ơn anh. Không có anh thì tôi cũng không biết vợ con cô ấy ra sao nữa.
– Học cách làm chồng, làm cha người khác cho đúng đi. Tôi không nhận lời cảm ơn đó đâu.
Rồi Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư đang nằm trên băng ca, cô đã trao đứa bé lại cho bà Trầm rồi nằm xuống, Kỳ Tuấn nhìn bà Trầm rồi lại nhìn đứa con trai đang khóc ầm ĩ:
– Con …ẵm em bé được không ạ?
– Dĩ nhiên. Con trai của con mà.
Kỳ Tuấn đỡ lấy cục cưng nhỏ, cảm giác lần đầu làm bố thật tuyệt vời. Đỡ lấy con trai rồi tự nhiên nước mắt Kỳ Tuấn trào ra, anh nhìn bà Trầm rồi nói:
– Mẹ ơi, đây là con của con đấy. Nó tuyệt vời quá mẹ ơi.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, dù đang rất giận anh nhưng cô vẫn không thể cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh đó. Cảnh bố con lần đầu tiên gặp nhau.
Thế đó. Vậy là sau 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau, Minh Thư cuối cùng cũng cho ra đời một cậu bé đáng yêu. Kết quả không mong muốn của cô và Kỳ Tuấn giờ đây lại được đón nhận.
Cậu bé đã đến với thế giới này, cậu là kết quả không mong muốn giữa hai người vốn không phải là hai trái tim đong đầy tình cảm cho nhau.
Cậu bé là một sự miễn cưỡng của mẹ cậu nhưng bây giờ cậu lại khiến mẹ mình bật khóc và phát điên vì sung sướng, hạnh phúc khi được nhìn thấy cậu.
Cậu bé cũng là một phần trong kế hoạch trả thù dành ột người mà bố cậu rất quý trọng.
Nhưng …
Họ đã có tình cảm cho nhau sau biết bao nhiêu sóng gió đấy.
Liệu, sau tất cả mọi chuyện. Cậu bé này có thể là liên kết đem ba mẹ cậu gắn chặt nhau mãi mãi????