Kế hoạch làm bố

Chương 54


Bạn đang đọc Kế hoạch làm bố – Chương 54

Đàm Phúc hỏi được địa chỉ nơi Ánh Tuyết làm việc, anh ngồi chờ cô suốt. Cô đã chuyển sang làm PR ột công ty quảng cáo. Anh ngồi chờ hơn 40 phút, khi bắt đầu sốt ruột thì cô quay trở về:
– Mai Ánh Tuyết, cô đi đâu vậy hả?
– Sao anh lại tới đây?
– Tìm cô.
– Được rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện. Đừng cố gây chú ý.
Đàm Phúc theo Ánh Tuyết vào phòng, cô ngồi xuống và hỏi:
– Có chuyện gì?
– Cô … có cần tôi không?
– Hả?
– Ý tôi là … À không… Tại sao tôi lại làm cái chuyện vớ vẩn này vậy?
– Biết là vớ vẩn thì nói làm gì? Rõ là người dở hơi.
– Cô có biết là cô đang nói chuyện với đại luật sư không đấy?
-Nhưng tôi chẳng cần một đại luật sư ở đây lên lớp tôi làm gì.
– Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với cô à?
– Chuyện gì là chuyện gì? Anh thì lúc nào mà chả muốn lên lớp tôi. Khoe khoang mình.
– Cô nghĩ tôi đến đây là vì điều đó hả?
– Tôi chẳng có tí suy nghĩ gì về anh. Anh đến đây hay không thì tùy.
– Thật là quá đáng! Tôi đã ngu ngốc khi đến đây. Cô chờ ngày bị đá ra đường mà không biết lý do đi.
Rồi Đàm Phúc bỏ đi, anh thậm chí đóng cửa rất mạnh làm mọi người phải giật mình. Ánh Tuyết nhăn nhó không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô cũng cảm thấy mình hơi quá đáng nhưng do áp lực từ phía cấp trên, dạo này Ánh Tuyết cũng cảm thấy không được thoải mái khi cuộc sống vợ chồng ngày càng lạnh nhạt. Cộng thêm Đàm Phúc không bao giờ nói chuyện tử tế với cô làm sự xuất hiện của anh khiến Ánh Tuyết khó chịu mặc dù cô không muốn như thế.
Nhã Trúc phải về lại HongKong, Vương Khang là người tiễn cô ra sân bay. Nhã Trúc mặt buồn rười rượi, cô đột ngột ôm lấy Vương Khang. Anh mỉm cười:
– Sẽ nhanh thôi mà em.
– Anh nhớ ngày nào cũng online với em nhé.
– Anh sẽ không quên đâu. Nhanh thôi mà em. Lấy bằng nhanh rồi về với anh. Chúng ta sẽ bắt đầu tình yêu mới.
– Anh nghĩ những gì em đã gây ra cho anh là anh có thể bỏ qua hết sao?
– Miễn là anh có em.
Vương Khang im lặng, kéo Nhã Trúc vào lòng rồi hôn nhẹ lên tóc cô. Trúc nói:
– Chờ em nhé!
– Ừ. Anh chờ em.
– Tạm biệt anh.
Nhã Trúc hôn Vương Khang nữa rồi chạy vào. Vương Khang bỏ về…
Sau một tuần trăng mật, Can và Dung cũng trở về lại Sài Gòn. Cả hai như thường lệ vẫn cùng gia đình dự một bữa cơm thân mật và làm những thủ tục đầu tiên khi Dung trở thành cô dâu của gia đình họ Âu danh giá. Bà Kim cũng có mặt và đi cùng là Kỳ Tuấn và Minh Thư. Cả ba cùng đi chung xe, bà Kim hỏi:
– Mẹ sẽ thu xếp, phải thực hiện trách nhiệm của mẹ chồng khi con sinh cháu cưng cho nhà họ Thái chứ.
– Đã có mẹ con vào lo rồi ạ. Mẹ vẫn còn bận việc, con không dám phiền mẹ.
– Sao? Mẹ con vào khi nào?
– Dạ cũng vài hôm.
– Thằng Tuấn này, sao không nói gì với mẹ hết?

Bà Kim đặt tay lên bụng Minh Thư:
– Con mang thai có mệt không?
– Dạ không ạ. Cũng khỏe lắm. Mà con thấy mẹ bận rộn thế nào thì cũng ít khi vắng mặt những sự kiện của nhà họ Âu.
– Ừ. Bà con thân thích thì cũng không có nhiều. Mẹ và anh Minh như anh em rồi. Thân thiết lắm. Mẹ coi họ là người thân duy nhất. Rất tiếc là thằng con trai của mẹ không hoàn toàn như vậy.
Kỳ Tuấn ngồi ở phía trên, anh chỉ im lặng thi thoảng quay lại nhìn Minh Thư một chút. Bữa ăn linh đình và thịnh soạn, cả gia đình ba người bước xuống xe. Và người đứng ngoài với một ly rượu. Bà Kim trao cho Trình Can một cái ôm:
– Chào chàng trai vừa kết hôn.
– Quý hóa quá! Bác cũng đến được.
– Chứ sao. Cháu cưng của bác mà.
– Ba con đang ở trong nhà.
Bà Kim bước vào trước, Minh Thư bước theo sau. Cô nhìn Trình Can, anh cũng nhìn cô. Cả hai chỉ im lặng nhìn nhau mà không nói gì cả. Trình Can phá vỡ bầu không gian im lặng ấy cho đỡ ngột ngạt:
– Chừng nào em sinh con?
– Cũng sắp rồi.
– Em hạnh phúc chứ.
Minh Thư chỉ gật đầu, Trình Can nói:
– Anh cũng hạnh phúc. Rất hạnh phúc.
– Vợ anh đâu?
– Cô ấy ở trong nhà, đang làm thức ăn cùng vợ của ba anh.
– Phương Dung là một cô gái tài giỏi, xinh đẹp.
– Anh biết. Nên anh mới chọn cô ấy làm vợ. Và em cũng như thế phải không?
Kỳ Tuấn đứng ở gần đó nhưng anh nép vào phía sau gốc cây to. Anh im lặng và gần như muốn bỏ về. Trình Can đã thấy Kỳ Tuấn, sau khi Minh Thư đi vào trong, Kỳ Tuấn cũng bước vào. Trình Can tựa lưng vào tường và hỏi:
– Tại sao lại nghe lén?
– Tôi không hiểu anh nói gì.
– Thật không?
– Đang cố tìm bằng chứng để đấm vào mặt tôi hả? Kém cỏi quá vậy? Ngay cả khi tôi đã kết hôn mà cũng sợ mất vợ à? Cho đến bây giờ vẫn chưa có được trái tim cô ấy hoàn toàn sao?
Kỳ Tuấn nhìn Trình Can, ánh mắt vẫn còn chút ngang ngược nhưng sắc mặt thì không còn như thế. Kỳ Tuấn xoạc tay vào túi quần và bình thản:
– Ừ. Thì đã sao? Tôi không có được trái tim cô ấy đó. Thì đã sao? Chẳng cần đánh nhau vì bất cứ lý do gì nữa.
– Tôi không hiểu vì sao cậu lại có đủ may mắn để có được Minh Thư trong đời? Và tôi không muốn cô ấy đau khổ. Cậu nghe rõ chưa?
– Anh làm được thì cứ làm. Làm cho cô ấy hạnh phúc hơn tôi.
– Nếu như ngày đó cậu đừng như con chó điên mà lao vào cướp lấy điều vô giá mà tôi sắp có được.
– Vẫn hối tiếc à?
– Tôi là người tôn trọng hôn nhân. Vợ tôi là Phương Dung. Đừng hiểu lầm vợ của cậu. Chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao thôi.
– Tôi không quan tâm.
Trong suốt buổi ăn, thái độ của Trình Can, Kỳ Tuấn và Minh Thư đều không được bình thường cho lắm. Kỳ Tuấn thì câm như hến suốt cả buổi, Minh Thư thì tỏ ra khó chịu khi Trình Can cứ liên tục đưa mắt nhìn hai vợ chồng cô. Bà Kim nói:
– Cháu dâu khi nào mới đi làm trở lại?
– Chắc là ngày mai ạ. Con biết tòa soạn cần cháu mà.
Rồi Phương Dung nhìn Minh Thư và nở nụ cười:

– Cho dù con chỉ là người thay thế.
Ông Minh nhìn sang Minh Thư, cô biết cô cũng hơi khó xử nhưng chỉ trả lời tế nhị:
– Nếu chị đảm nhiệm tốt, chủ tịch sẽ xem xét lại mà.
– Cô là do đích thân chủ tịch mời. Phải được trọng dụng hơn tôi chứ.
– Nếu như tôi không mang thai thì có lẽ tôi sẽ như thế.
Bữa ăn khá ngột ngạt, bà Kim cho xe đưa cả hai về nhà sớm. Ngồi chung xe mà thấy cả Kỳ Tuấn lạnh lùng, Minh Thư hỏi:
– Anh mệt hả? Sao em thấy anh ít nói quá!
– Em thấy vậy chứ anh có vậy đâu.
– Vẫn còn sớm, mình đi đâu một chút rồi hãy về anh nhé.
Kỳ Tuấn vẫn im lặng. Một lúc sau, anh nhìn Minh Thư, anh nói:
– Có phải em hối hận lắm không?
– Ý anh là sao?
– Về tất cả mọi thứ. Hôn nhân với anh, em bé và cuộc sống trước kia em buộc phải từ bỏ?
– Sao anh lại hỏi em như thế? Có phải tại vì em đã nói tới vấn đề đó lúc trên bàn ăn không?
Kỳ Tuấn không còn chịu nỗi nữa, anh hét lên:
– Tài xế, dừng lại đi! Tôi muốn xuống xe.
– Thưa cậu chủ, chưa tới nhà cậu mà.
– Anh không dừng lại ngày mai mẹ tôi đuổi việc anh đó.
– Nhưng đường này dừng không được.
– Dừng lại cho tôi. Dừng ngay!
Minh Thư kéo Kỳ Tuấn lại:
– Anh đi đâu vậy?
– Em về nhà trước đi.
– Anh đi đâu vậy?
Kỳ Tuấn không trả lời mà bắt Taxi đi ngược lại. Minh Thư cũng không biết nên làm thế nào. Kỳ Tuấn biết mình có thể sẽ mất bình tĩnh nếu ở cạnh Minh Thư. Một là phải chứng kiến cảnh cô lại gọi tên Trình Can hoặc là anh sẽ khiến cái tổ ấm của mình nổ tung để cơn giận có thể nguôi ngoai. Anh lại vùi mình vào âm thanh dập chát chúa ở vũ trường, dìm mình vào rượu mạnh để đầu óc có thể quên hết sự đời. Rồi Kỳ Tuấn nhìn loanh quanh, anh cũng nhận được một vài lời mời mọc từ các cô gái bốc lửa nhưng trong mắt Tuấn giờ đây, nếu nói anh đang hận đàn bà thì cũng không có gì là quá sai…
– Anh uống với em nhé.
– Không.
– Anh có vợ chưa?
– Chưa.
– Sao anh buồn vậy?
– Không muốn nói. Em đi ra đi trước khi anh nổi giận.
– Không thể mời em một ly nào sao?
– Cô đừng làm bạn trai tôi nổi nóng.

Kỳ Tuấn và cô gái kia ngước lên nhìn, Phương My đứng trước mặt Kỳ Tuấn. Rồi cô gái kia bỏ đi, Phương My đỡ anh dậy:
– Sao anh uống nhiều thế?
– Không liên quan tới cô.
– Buồn chuyện gia đình sao?
– Cô đi đâu vậy?
– Đi chơi bời. Tôi độc thân mà.
– Có ai cấm chỗ này không dành cho người đã kết hôn.
– Nhưng tôi nghĩ anh cần ở nhà vào giờ này. Tôi đoán không lầm thì ngày sinh nở của vợ anh cũng không còn xa đâu.
– Đừng nhắc nữa.
Kỳ Tuấn quát to lên. Rồi như sợ mọi người chú ý, anh dịu giọng lại:
– Xin đừng nhắc những thứ không thuộc về tôi vào lúc này. Tôi sẽ nổi điên nếu tiếp tục nghe đấy.
– OK! Sẽ không nhắc nữa.
– Vậy thì cô có thể tiếp tục ngồi đây.
Ngồi một hồi lâu, Phương My hỏi:
– Anh có thể cho tôi biết những thứ gì không thuộc về anh không?
– Không nhiều lắm.
– Nhưng có thể những thứ không thuộc về anh đang làm anh buồn.
– Có thể.
– Để trong lòng hoài sẽ ủ bệnh đấy. Nói ra hết sẽ thấy khỏe hơn.
Phương My thấy mắt Kỳ Tuấn bắt đầu đỏ lên, cô nói:
– Kỳ Tuấn, đừng khóc mà.
– Tại sao người bên tôi không phải là cô ấy mà lại là em?
– Vì một lý do nào đó. Nhưng em có thể giúp anh … làm mọi chuyện khá hơn chẳng hạn. Nói ra đi! Sẽ khá hơn. Tin em đi, thật đấy! Những thứ không thuộc về anh là gì?
Kỳ Tuấn ngước lên nhìn Phương My, nước mắt anh rưng rưng:
– Ngày xưa là tình yêu của em. Bây giờ là trái tim của vợ tôi. Những thứ tưởng chừng như đã là của tôi nhưng nó chưa bao giờ là của tôi cả.
Minh Thư thì liên tục gọi điện thoại nhưng Kỳ Tuấn thì không muốn nghe nên anh đã tắt máy. Cô gọi điện thoại cho Đàm Phúc:
– Chào anh!
– Vợ Kỳ Tuấn đó à?
– Có phiền anh khi gọi giờ này không ạ?
– Không sao. Chuyện gì thế?
– Em nghĩ anh biết. Em gọi không phải để nhờ anh tìm Kỳ Tuấn về. Chỉ là em mong anh ấy không sao. Anh ấy đang có tâm trạng.
– Nó làm sao thế?
– Anh ấy không vui. Anh ấy không nghe điện thoại của em.
– Thôi được rồi. Anh sẽ đi tìm. Thức khuya không tốt cho thai nhi.
– Cảm ơn anh quan tâm.
Cô khá bối rối. Chưa bao giờ cô lo cho Kỳ Tuấn như vậy. Lần đầu tiên cô đã cảm nhận được Kỳ Tuấn rất quan trọng trong suy nghĩ của cô. Từ lúc nào mà việc anh không về nhà đã làm Thư cảm thấy trống vắng trong lòng. Cô nằm trên giường mà không cứ băn khoăn trằn trọc…
Phương My đỡ Kỳ Tuấn ra khỏi vũ trường đầy tiếng nhạc dập đau cả lòng ngực. Anh đã ói rất nhiều. Phương My đưa cho Kỳ Tuấn một ít nước súc miệng rồi sau đó lại lau mặt cho anh. Kỳ Tuấn mơ màng nhìn Phương My, lúc thì biết rằng đó là người tình cũ, lúc thì cứ nhận ra đó là vợ mình. Anh nói:
– Anh nhớ em.
– Kỳ Tuấn, em không phải vợ anh. Em là Phương My! Có một điều em nghĩ anh nên biết…
Kỳ Tuấn quay sang nhìn Phương My, thật ra anh không còn xác định rõ mình nghe gì và thấy gì vì đã quá say. Phương My thì thầm vào tai Kỳ Tuấn:
– Thật ra, năm xưa, Tuấn đã từng có vị trí quan trọng trong trái tim tôi.

Kỳ Tuấn quay sang nhìn, anh đặt hai tay lên má Phương My, từ từ tiếng gần cô hơn:
– Anh hôn nhé!
Phương My vừa gật đầu rồi chấp nhận nụ hôn không rõ định hướng từ Kỳ Tuấn. Đàm Phúc lái xe tới, chưa kịp gì hết đã lao tới kéo Kỳ Tuấn ra rồi đấm vào mặt anh. Kỳ Tuấn cố mở to mắt xem còn nhìn được không:
– Cậu điên hả? Muốn đánh nhau à?
– Cậu mất hết lí trí rồi à?
– Mất trí gì đây? Rồi ở đâu ra vậy?
– Cậu say rồi. Về nhà ngủ đi.
Rồi Đàm Phúc quay sang Phương My:
– Đó đã là quá khứ rồi. Có rất nhiều cách để dỗ nó thôi khóc. Nhưng cô không cần phải làm những cách như ngày xưa. Cô cần phải tôn trọng những học trò của cô, trong đó có vợ của Kỳ Tuấn.
– Tôi chỉ muốn bù đắp.
– Tình yêu không phải người này làm đau người kia, bù đắp thế là xong.
– Tôi sẽ không như thế nữa. Nhưng tôi sẽ không để anh ta làm như vậy nếu anh ta không nói rằng anh ta không hạnh phúc.
– Cái gì?
– Cô ấy nói không sai đâu.
Kỳ Tuấn đứng dậy, lau vệt máu từ mũi chảy ra. Anh nói:
– Tớ biết những gì vừa diễn ra. Nhưng những gì cô ấy nói cũng là thật.
– Cậu điên hả? Cậu và Minh Thư sắp có con. Không phải là hạnh phúc ngập tràn kia à?
– Chỉ là cái vỏ bề ngoài thôi.
– Đừng có điên. Thôi lên xe tớ đưa cậu về nhà. Đi nào! Đi!
Kỳ Tuấn quay lại nhìn Phương My, anh nói:
– Cảm ơn em!
Đàm Phúc lái xe đưa Kỳ Tuấn đến một nơi khá trống trãi, rồi lôi anh ra mà đập túi bụi. Kỳ Tuấn nói:
– Đủ rồi.
– Đánh cho cậu tỉnh. Cậu làm sao ăn nói với Minh Thư đây? Chính vợ cậu đã gọi nhờ tớ đi tìm cậu đấy.
– Thì đã sao chứ? Vì cái gì đây ? Tớ không muốn tiếp tục làm khổ người ta, tớ cũng muốn tớ cảm thấy được bình yên. Tớ không thể quay trở về nhà bởi vì người ấy vẫn ám ảnh đã bị tớ cưỡng bức. Tớ không thể tiếp tục hi vọng gì ở một người trước nay chưa hề có tình cảm với tớ. Cậu biết rõ thất bại đối với một thằng đàn ông là khó chịu như thế nào mà. Cậu cũng biết rõ tớ là người đã có rất nhiều chiến thắng dù chơi không đẹp nhưng cũng đã có những trận thua rất đau.
– Sao cậu lại phẫn nộ như vậy? Cậu vẫn từng tự hào vỗ ngực sắp lên chức mà.
– Ừ thì tớ đã từng hi vọng rất nhiều và bây giờ tớ phải chấp nhận thất bại kiểu như thế đó.
– Cậu còn đứa bé mà. Nó là con của cậu. Không thuộc về ai cả. Cậu là cha của nó.
– Phải. Nhưng tớ không xác định được đối với cô ấy, đứa nhỏ là niềm vui hay là thảm họa nữa. Tớ đã thực sự yêu rất nhiều. Tớ yêu Minh Thư rất nhiều. Nhưng Minh Thư thì không. Cậu biết điều đó khó chịu như thế nào không? Tớ không nghĩ cô ấy biết tớ đã biết được điều này.
– Về nhà đi! Cậu không thể ở đây cả đêm đâu.
Kỳ Tuấn theo Đàm Phúc trở về nhà, chiếc xe đỗ xịch trước tòa chung cư quen thuộc. Kỳ Tuấn nói:
– Sau khi cô ấy sinh con, tớ sẽ là người đề nghị chia tay.
– Cậu định làm ông bố tồi trong mắt đứa nhỏ à?
– Thà tớ là thằng tồi bại còn hơn là nỗi ánh ảnh cho người phụ nữ tớ yêu suốt đời.
Trong khi đó, một giọng nói từ một nơi không xa là mấy cất lên:
– Số ảnh đó không cần phải đăng lên tạp chí rình rang. Hãy giao đến ngay người nhận là Hoàng Ngọc Minh Thư.
Phương Dung tự thưởng ình một nụ cười tự đắc:
– Sắp có trò hay để xem rồi! Hoàng Ngọc Minh Thư, tôi không để cô sống trong hạnh phúc lâu thêm đâu.
Nhưng vẫn có một người nghe lén tất cả các cuộc gọi từ Phương Dung. Trình Can ngồi ở phòng bên cạnh nhưng vẫn nghe hết. Anh thở dài:
– Vợ tôi đang làm gì vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.