Bạn đang đọc Kế hoạch làm bố – Chương 48
Minh Thư và Kỳ Tuấn trở về nhà, lần đầu tiên cô không cảm thấy mệt mỏi và không mang bộ mặt khó chịu khi trở về nơi này. Cô đã bắt đầu chấp nhận nhận thức của mình, nơi đây, giờ chỉ còn nơi đây mới có thể là tổ ấm bình yên của cô mà thôi.
Nhã Trúc trở về, lần này cô thay đổi hẳn, tóc cắt ngắn, nhuộm vàng óng và ăn mặc sexy hơn rất nhiều so với Nhã Trúc ngày trước. Trông thấy cả nhà đang trang trí lộng lẫy cho tiệc cưới của Dung và Can, Nhã Trúc kéo vali vào:
– Hi, everybody!
– Chào cô em xinh đẹp!
Trình Can mỉm cười nhìn Nhã Trúc, hai anh em ôm nhau rất thân mật. Ông Minh hỏi:
– Con về sao không báo trước thế?
– Con có nói với anh hai. Chị Nhi, lâu quá không gặp chị!
– Chào em.
– Em nghĩ sao về lời đề nghị của anh?
– Con không thấy điều đó lạ sao? Không lẽ nó không tìm ra một cô bạn thân hay bà con nào. Nó là người kiểu gì thế?
– Ba ơi,… sao mọi người cứ có ác cảm với Dung thế ạ? Mọi người không tin lời cảnh sát phân tích, rằng vụ bắt cóc Minh Thư chỉ đơn giản là tống tiền không liên quan gì tới Phương Dung mà.
– Con sắp cưới nó, dù có biết sự thật thì con cũng bênh nó mà thôi.
– Hay là mọi người muốn con tự tổ chức đám cưới, tự cưới vợ rồi không nhìn mặt ai hết?
– Thôi được rồi! Em sẽ đồng ý.
Nhã Trúc can ngăn cơn thịnh nộ của ông Minh cũng như vẻ sốc nổi của Trình Can làm bữa ăn của gia đình mất vui. Nhã Trúc về phòng mình, Thanh Nhi cũng bước vào và nói:
– Em ở bên đó về đây chắc mệt lắm hả?
– Cũng không nhiều đâu chị. Hong Kong không xa Việt Nam là mấy. Chợp mắt một giấc là tới rồi.
– Chị biết em không mệt về khoảng cách địa lý. Mà là về khoảng cách trái tim.
Nhã Trúc mở to mắt nhìn Thanh Nhi, cô nói tiếp:
– Lần này, Đỗ Vương Khang là phù rể đó.
– Cái gì? Sao anh hai lại chọn Đỗ Khang? Họ quen thân gì nhau chứ?
– Chị không biết. Như một sự thỏa thuận giữa anh Minh và Trình Can.
– Sao chị không nói sớm? Biết vậy em không thèm nhận lời đâu.
– Lần này em về luôn chưa?
– Em còn năm cuối. Em mới là sinh viên năm ba thôi mà.
– Thế lần này em về được bao lâu?
– Em cũng không biết. Em chỉ nghỉ ngắn thôi. Em cố gắng lấy bằng tốt nghiệp chỉ sau nửa năm nữa rồi về hẳn bên đây. Ở bên đó buồn quá chị ạ! Xung quanh nhà đâu đâu cũng có ký ức của mẹ.
– Chị hiểu mà.
Nhã Trúc chợt nghĩ lại, ai là người đưa cô ra từ bóng tối chìm sâu trong nỗi đau mất mẹ. Đã những lúc cô đau khổ đến nỗi chỉ muốn gieo mình xuống dòng sông. Bàn tay ấy đã kéo cô lên khỏi dòng nước lạnh, con người ấy đã ôm cô vượt qua mọi đau khổ của tình yêu. Làm cách nào mà Trúc có thể phũ phàng những gì người ta đã trao cho cô.Trúc phải làm gì? Cô thực sự không bao giờ nghĩ mình sẽ dành tình cảm ột thứ gì đó quá lâu. Bởi nếu thời gian càng dài, cô sẽ càng tin yêu hơn. Rồi sau đó là sẽ bị phản bội. Tim sẽ bị đau thêm lần nữa. Bao nhiêu lần đó đã quá đủ rồi. Trái tim cô không thể chịu thêm vết thương nào khác. Nhưng tại sao Trúc lại ngại ngùng mở cửa con tim cho Vương Khang, người luôn âm thầm ở bên cô, khao khát có được trái tim cô.
Buổi tối muộn, Kỳ Tuấn đi vào phòng tắm. Anh cởi áo ra và nhìn vết thương, thật khó chịu biết bao. Vết thương này như một điểm nhấn ối quan hệ của anh và Thư. Tuấn xả nước, miếng băng dán cũng bắt đầu thấm nước và cảm giác đau lại chạy dọc thân thể. Vết thương nhỏ lại gây ra một rắc rối không nhỏ tí nào. Giờ Tuấn muốn làm gì cũng bị vướng bận. Đúng là không nên làm đau người khác khi chính mình còn khó chấp nhận được nỗi đau ấy. Tuấn đang suy nghĩ thì Minh Thư đột ngột bước vào, Kỳ Tuấn ngạc nhiên:
– Là em đó à?
– Xin lỗi về sự đường đột.
– Anh có thể tự tắm mà.
– Cần em giúp gì không?
– Chắc lát nữa phải cần em thay băng. Ở đây trơn trợt, em ở đây không khéo lại trượt té.
– Được rồi! Em sẽ ra ngoài. Đừng ngâm nước lâu đó nhé!
Kỳ Tuấn mỉm cười nhìn Minh Thư, cô cũng nhoẻn cười lại. Một lát sau, lúc anh trở ra thì Minh Thư đã ngồi chờ sẵn ở trên giường với những dụng cụ y tế. Kỳ Tuấn ngồi xuống và xoay lưng lại để cô làm việc, Thư nói:
– Nếu đau anh nói nhé!
– Ừ.
Minh Thư dù chỉ làm một cách bất đắc dĩ nhưng cô cũng cố gắng làm thật tỉ mỉ không để Kỳ Tuấn đau. Kỳ Tuấn dù rất đau nhưng anh cũng cắn răng chịu đựng, Minh Thư hiểu ý bèn đặt nhẹ lên vết thương một nụ hôn. Kỳ Tuấn không ngờ cô nàng mà anh gặp lần đầu tiên lạnh như một tảng băng giờ đây càng ngày càng nóng bỏng. Cô biết mọi cách để làm đối phương tê liệt với sự ngọt ngào và quyến rũ từ cô. Sau khi vết thương được băng bó kỹ lưỡng, Kỳ Tuấn đứng dậy và nói:
– Cảm ơn em.
– Anh đã cứu em. Đó là điều em phải làm mà.
– Anh … ra ngoài. Chúc em ngủ ngon. Nhớ uống hết ly sữa nhé!
Minh Thư gật đầu. Không hiểu vì sao cô đã chấp nhận Kỳ Tuấn mà vẫn còn ngại ngủ chung với anh. Biết rằng Kỳ Tuấn đang bị thương và cần một cái giường êm ấm để ngủ nhưng sao Thư vẫn cứ im lặng nhìn theo anh đi ra ngoài. Tuấn vừa đi lại mong một tiếng gọi kéo anh trở lại nhưng chẳng có âm thanh nào cho đến khi anh bước ra ngoài. Tuấn thở dài nằm xuống sofa và mở nhạc hòa tấu, cố tìm một cách gì đó dễ nhắm mắt hơn. Minh Thư cũng đi thay quần áo và lên giường ngủ, không hiểu sao cô vẫn cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại mà không hề nhắm mắt được. Rồi cô lại mở đèn, bước ra ngoài, lấy cớ đi dẹp ly nhưng cô muốn xem Kỳ Tuấn ngủ ra sao. Anh đã nhắm mắt, nhưng Thư vẫn tiến lại gần và hỏi khẽ:
– Anh Tuấn, anh ngủ chưa?
– Hả?
Kỳ Tuấn mở mắt, Minh Thư ấp úng:
– Trong phòng vẫn còn một chỗ… trên giường. Em không biết… Nhưng em tin anh.
Nói rồi, Minh Thư đi nhanh vào trong phòng. Kỳ Tuấn thì dù giọng nói của Minh Thư có nhỏ và ấp úng tới đâu anh cũng mừng quýnh và nhanh chóng bước vào phòng. Lần đầu tiên sau mấy tháng kết hôn, anh đã được ngủ chiếc giường uyên ương. Minh Thư nằm sát vào trong vừa chừa hẳn cho Tuấn một nửa chiếc giường. Anh dù thế nào cũng rất ý tứ, Tuấn rón rén leo nhẹ lên giường rồi nằm xuống. Anh kéo bàn tay của Thư, xiết nhẹ một cái rồi nói:
– Cảm ơn em, với anh như thế này là quá đủ rồi.
– Không có chi.
Thư nhắm mắt ngủ, dù sao, có cảm giác, việc làm như thế này có thể làm cô dễ ngủ hơn, đỡ phải trằn trọc không ngủ được nữa.
Nhã Trúc đi chơi đêm, cô rủ Thanh Nhi đi cùng mà nói lén với ông Minh là cả hai đi shopping. Thanh Nhi nói:
– Trước khi kết hôn, chị là khách quen ở đây đấy.
– Sau kết hôn chị làm gì vào buổi tối?
– Ở nhà, tâm sự với ba em, làm những việc của một người vợ phải làm.
– Nhà em giúp việc quản gia có đầy, chị có phải làm gì?
– Không. Còn những việc … nói chung lập gia đình đi rồi em biết. Chị ít lui tới nơi này lắm. Nhưng trước kia thì vô tư.
– Chị đẹp, lại giỏi giang. Sao chị lại chọn ba em?
– Em nghĩ ba em thấp kém hay như thế nào?
– Ba em già hơn chị. Ba em đã nhiều tuổi, làm sao hai người có thể dung hòa, nói chung là, về mặt sinh lý, ba em chỉ thích du lịch, bên bãi cát trắng biển xanh, đi đây đi đó an hưởng tuổi già còn chị thì lại là một cô gái nhiệt huyết, sôi động ở đất Sài thành này.
– Không hẳn em ạ. Nói chung ba em cho chị tự do, nhưng chị muốn dẹp hết những thói quen lúc độc thân để làm tròn bổn phận thôi.
– Không chán hả chị?
– Nếu chán thì ai cũng muốn sống độc thân mãi mãi không chịu kết hôn. Có vui có buồn mà em. Cách về tuổi tác tất nhiên là…
Thanh Nhi đột nhiên ngừng lại và nhìn chăm chú vào ai đó ở đằng xa. Nhã Trúc cũng nhìn theo và nhận ra anh chàng Vương Khang đang quậy tưng bừng trên sàn nhảy. Thanh Nhi nói:
– Đây có phải là nguyên nhân của thất tình không nhỉ?
– Em không biết. Chỉ biết là anh ta bây giờ nếu giết em mà không ở tù thì anh ta giết rồi.
– Bậy nào! Sao lại như thế chứ? Vương Khang hiền như cục bột mà.
– Ừ. Cục bột kia kìa. Uốn ** dữ dội nhỉ?
– Tại em chứ ai.
– Thôi mà chị. Mình về thôi! Mất hứng rồi.
Nhưng Vương Khang đã kịp nhìn thấy và lao lại chào hỏi:
– Chào 2 người đẹp.
– Cậu đến vui chơi à?
– Xả stress thôi. Còn chị? Trốn chồng à?
– Có thể nói vậy. Lâu lâu cũng phải vượt rào một chút.
– Còn người này là ai vậy? Em gái chị hả? Có thể giới thiệu cho tôi không?
– Cậu có chắc là không biết cô này không?
Nhã Trúc quay lại nhìn Vương Khang, anh chàng mở to mắt nhìn rồi lại nhìn Thanh Nhi, Vương Khang cười khanh khách:
– Ồ, tất nhiên là … tôi không biết người này.
– Anh nói cái gì? … À … được thôi. Là anh nói đó nha!
– Chào em! Nhảy với anh một bản được chứ!
Nhã Trúc cười khá khinh bỉ rồi nắm tay kéo Vương Khang ra sàn trong sự tán dương của nhiều người. Cả hai nhảy rất nghề, Thanh Nhi cũng vỗ tay tán thưởng. Điệu nhảy sexy, cả hai cứ cố tỏa hết vẻ quyến rũ của mình bằng những động tác nhạy cảm. Kết thúc bản nhạc bằng việc Nhã Trúc chạm môi Vương Khang đầy khiêu khích. Vương Khang nói:
– Trông cô rất sexy!
– Thì đã sao? Yêu tôi rồi à?
– Không. Tôi không yêu. Sẽ không bao giờ yêu nữa cả.
Rồi Vương Khang kéo tay Nhã Trúc ra, như một cách từ bỏ hay chia tay người yêu và thẳng thừng mặc áo khoác rời khỏi đó trong những ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người. Nhã Trúc và Thanh Nhi cũng rời khỏi quán không lâu sau đó. Thanh Nhi hỏi:
– Cậu ta nói gì với em thế?
– Không gì cả.
– Sao trông em lạ vậy?
Trong một đêm không ngủ được, Đàm Phúc thức dậy và online. Anh tìm được một số thông tin ở các trang web nước ngoài và vào đọc hồ sơ những vụ án bí ẩn của Interpool. Đọc mãi cũng chán, Phúc tìm đến những vụ án ly hôn nổi tiếng của ngôi sao để mong tìm được kinh nghiệm cho công việc. Anh lang thang trên mạng và tình cờ gặp được một cái nickname khá lạ lẫm: cochongcungnhuko ở một diễn đàn 18+
– Hi
– Ai thế?
– Kẻ lang thang trên mạng.
– Chào cô!
– Sao biết tôi là phụ nữ?
– Nickname như thế mà.
– Thì ra anh cũng có chú ý tôi.
– Bây giờ không phải là lúc những người đã có chồng online.
– Có chứ. Ít ra với những người như tôi. Có chồng cũng như không.
– Thế à?
Đàm Phúc cố tìm những hồ sơ bên Mỹ còn lưu lại của cái chết Trương Gia Hòa nhưng anh luôn bị cách nói chuyện của cô gái này cuốn hút. Lại một mối tình mới chăng? Với anh chàng luật sư láu cá và cô nàng bí ẩn?
Những mối tình đến rồi lại đi, tan vỡ rồi lại hình thành. Thế thái nhân tình luôn là một dòng chảy không bao giờ dừng lại ở bến sông nào. Tuy nhiên, cái cách mà người ta thả mình vào dòng chảy ấy thì còn tùy thuộc vào bản lĩnh của chính mình, sự may mắn và một chút gì đó của duyên số để có thể tìm ra ánh sáng và nụ cười nơi cuối con đường.
Được không?