Kế hoạch làm bố

Chương 41


Bạn đang đọc Kế hoạch làm bố – Chương 41

– Chào!
– Còn ngái ngủ hả bạn?
– Ừ.
– Để tớ qua, tớ và cậu đi ăn sáng.
– Sao hôm nay lại có hứng thú rủ tớ đi ăn vậy?
– Thì tớ đang qua đó. Thay quần áo nhanh lên đi!
Minh Thư vệ sinh cá nhân nhanh gọn rồi mở tủ chọn bộ đầm ưng ý mặc. Cô thấy cái túi hơi lạ đặt phía dưới, Thư nhớ đây chính là tên shop trong siêu thị cô đã chọn mấy kiểu đầm bầu. Rõ ràng hôm ấy cô chưa lấy về. Thư ngẫm nghĩ một chút rồi cô lại tình cờ đi ngang phòng đối diện, có vài thùng sơn và trên tường thì có vài vết sơn qua loa. Đây là phòng dành cho bé yêu sau khi lớn lên. Thư trông thấy chiếc xe đẩy mà Kỳ Tuấn đã chọn, lẽ nào anh đã quay lại đó?
Nhưng chuyện hôm qua vẫn còn đọng lại, Minh Thư đem túi đồ ra và quăng vào người Kỳ Tuấn:
– Anh giở trò gì thế?
– Cái gì nữa ?
Kỳ Tuấn gãi đầu ngồi bật dậy, anh dụi mắt giọng vẫn còn ngái ngủ:
– Mới sáng sớm cô lên cơn điên gì vậy?
– Tôi không có mượn anh chơi trò bao đồng này nhé. Ai đặt thứ đó vào tủ quần áo của tôi?
Kỳ Tuấn nhìn thấy túi đầm bầu, anh chàng bĩu môi:
– Ra là thế! Không đẹp, không vừa hay là không thích?
– Tôi sẽ không mặc đồ không phải tôi mua.
– Cũng vậy thôi mà. Sao cũng được. Đối với tôi chả là cái gì hết, cô quăng lại đây thì tôi cũng chẳng mặc được đâu. Sẵn tiện xuống quăng dưới sọt rác dưới tầng trệt đi.
– Lần sau đừng có làm mấy chuyện điên rồ này nữa.
– Cô cho làm vậy là hay thì cứ việc. Hôn nhân không tình yêu thì tốt hơn hết cũng giữ thái độ với đứa nhỏ. Nó nghe hết, biết hết đó.
– Anh tỏ ra am hiểu bao giờ vậy? Qua cô giáo Phương My, người tình cũ của anh à? Cô ta có vẻ quan tâm đến học trò như anh nhiều đấy.
– Cô thích nói gì thì tùy cô. Đứa trẻ đang ở trong bụng cô không có nghĩa là tôi không có phần. Tôi đang nhường nhịn cô, tất cả là vì con của tôi thôi.
– Anh muốn làm thì anh làm. Tôi cản được anh sao? Anh thích cái trò dọa nạt người khác quá hả?
– Cô …
Minh Thư ra khỏi nhà khi đồng hồ chỉ mới chỉ kim ngắn số 7. Kỳ Tuấn thì vẫn tiếp tục ngủ. Thư đùng đùng đem xuống định bỏ vào thùng rác, nhưng khi nắp thùng rác mở ra thì cô lại phân vân. Không phải vì cô tiếc những vật dụng hàng hiệu Kỳ Tuấn đã mua nhưng vẫn là như vậy, Thư không có thói quen rũ bỏ những thành ý từ người khác mà không có lý do. Nếu không muốn nói là từ chối một cách vô duyên như vậy. Ánh Tuyết vỗ vai cô:
– Nghĩ cái gì vậy? Tớ đứng bên kia đường ngoắc cậu nãy giờ.
– Cậu lái ôtô được chứ?
– Được.
– Đi xe của tớ đi.
– Thôi đi cô ơi, đi xe hơi thì chẳng thể vào được cái chỗ tớ vừa mới khám phá đâu.
– Thức ăn lề đường à?
– Thôi, nhanh đi. Mình đón Taxi đi cho nhanh.
Ánh Tuyết dắt Minh Thư đến một tiệm ăn của người Hoa, trông thật tấp nập và đông đúc. Cả hai chọn lấy menu và xem thử, Ánh Tuyết nói:
– Cho tôi 2 phần cháo Quảng đặc biệt.

– Còn gì nữa không thưa cô?
– À, vậy là được rồi. Tôi muốn giới thiệu cho bạn tôi món ăn nổi tiếng nhất ở đây.
Minh Thư nhíu mày nhìn Ánh Tuyết:
– Chỉ là cháo Quảng thôi mà. Dắt đi đâu cho xa vậy!
– Nếu chỉ là cháo Quảng bình thường thì tớ chẳng rủ cậu đi đâu. Ngon lắm.
– Tớ chỉ có đúng 30 phút để ăn thôi đấy. Tớ không được đến tòa soạn muộn đâu.
Minh Thư nhìn sang bàn kế bên cạnh, mùi chè thơm lừng, ngọt lịm từ mấy chén chè mà anh phục vụ đặt xuống bàn. Minh Thư chợt thấy thèm vô cùng, cô hỏi:
– Ở đây có bán chè nữa hả?
– Dĩ nhiên, đủ thứ chè luôn. Menu kìa, sao không lật ra.
Minh Thư nhìn những loại chè đủ màu sắc rồi tự nhiên cô thèm đến không thể tả nỗi. Cô nói:
– Anh phục vụ ơi, làm ơn cho tôi 2 chén chè thái.
– Sao sáng sớm lại đi ăn chè? Tớ rủ cậu ăn cháo mà.
– Thì tớ sẽ ăn sau. Bây giờ tớ thích ăn chè hơn.
Và thế là cứ mặc cho tô cháo Quảng bốc khói bay đi, Minh Thư ăn chè một cách ngon lành. Cứ như là cô mới ăn lần đầu vậy. Ánh Tuyết vừa nhìn cô bạn ăn vừa ái ngại với những người ngồi xung quanh khi Minh Thư cứ khoác tay gọi thêm ngay cả khi chén đang ăn còn chưa cạn. Và bây giờ đã là chén thứ 10, cô vẫn chưa có dấu hiệu là ngán ngẩm. Ánh Tuyết nói:
– Thư à, sắp tới giờ rồi. Nếu không sẽ về muộn đấy.
– Vậy hả? Ôi trời, tớ vừa gọi thêm 5 chén nữa.
– Cậu ăn như thể chưa từng được ăn vậy.
– Tớ biết là tớ ăn nhiều nhưng không hiểu sao hôm nay tớ cứ muốn ăn và ăn món này. Ngon tuyệt!
Ánh Tuyết thanh toán tiền xong, cả hai lên Taxi và đi về, tay Thư vẫn còn túi chè mang theo đem về. Ánh Tuyết nói:
– Lần sau ai mà dám rủ cậu đi ăn nữa.
– Bất quá thì lần sau tớ sẽ khao. Cảm ơn cậu đã cho tớ một địa chỉ tuyệt vời.
– Cậu cứ ăn thế này, nhà họ Thái chắc sẽ mừng điên lên mất.
– Vì sao?
– Cậu không nghe nói thèm ngọt sẽ sinh con trai à?
– Thôi đi Ánh Tuyết, thế kỷ 21 rồi. Cho tớ xin! Mà mẹ chồng tớ đã nói bà không đặt nặng em bé là trai hay gái đâu nhé.
Minh Thư xuống xe, cô thấy Kỳ Tuấn cũng vừa đến tòa soạn, trông vẻ mặt thì vẫn hầm hầm, không nói không cười nhưng hễ gặp gái thì đểu số 1. Cô đang nghĩ tới chuyện lúc nãy Ánh Tuyết nói, nếu đó là một bé trai thì sao nhỉ? Thư cũng thích nhưng bà mẹ nào chẳng mong sinh ra được một cô con gái giống mình. Con trai thì thường giống ba, thích được thừa hưởng những gì mà người đàn ông đầu tiên chúng thần tượng dạy bảo. Ba của con cô à? Chẳng ra gì. Chẳng có gì để con của cô sau này noi theo. Nhưng nếu đã cùng sống chung dưới một ngôi nhà, chả làm cách nào có thể tách đứa nhỏ ra khỏi Kỳ Tuấn.
Nhưng nếu giống Thư thì sao kia chứ? Lúc nào cũng phải trĩu nặng với công việc và chất đống tâm sự lên thật cao, đến một lúc nào đó thì phải cố mà dìm xuống để chất chứa những nỗi niềm khác ư? Kỳ Tuấn có muôn vàn điều xấu, có lẽ đúng. Nhưng không phải anh không có những điểm đáng ghi nhận là một ông bố tròn vai. Ít nhất là cách anh chàng học hỏi cách thay tã và tự xoay sở khi không có Thư ở lớp học. Điều đó Thư cảm nhận được. Chỉ có điều, cô vẫn không muốn ghép cô và Tuấn vào cùng một công việc. Đó là một công việc lớn của cuộc đời: làm cha mẹ của con nít.
– Vào đi!
Dòng suy nghĩ khựng lại khi có tiếng gõ cửa phòng, Phương Dung hỏi:
– Tôi có thể nói chuyện với sếp được không?
– Mời ngồi.
Phương Dung ngồi xuống, Minh Thư nhìn đảo quanh một vòng rồi hỏi:

– Cô có thắc mắc gì về lương bổng sao?
– Không phải.
– Thế là chuyện gì?
– Tại sao tôi vẫn chưa thể là nhân viên chính thức? Khả năng làm việc của tôi có vấn đề gì sao? Tôi cần nó và tôi muốn dùng năng lực của mình đảm nhận chiếc ghế của cô trong thời gian cô đi vắng.Tôi tự tin với khả năng làm việc của mình.
– Không phải tự nhiên mà tôi để Vương Khang trở thành nhân viên chính thức của tòa soạn trước chị.
– Cô nói là cô cần biết lí do đích thực tôi làm việc ở đây. Đơn giản chỉ vì tôi muốn quay về Việt Nam mà thôi.
– Thứ nhất, việc tôi chọn người thay thế thì ông chủ đã toàn quyền giao cho tôi quyết định. Thứ hai, năng lực làm việc của chị là không có gì phải bàn cãi, nếu chị ngồi ở đây thì ở dưới kia, tờ tạp chí sẽ mất đi cây bút chủ lực.
– Hôm nay tôi đến đây là để đòi quyền lợi ình.
– Tòa soạn này có hẹp hòi gì với cô đâu.
– Nhưng tôi mãi là một nhân viên thử việc thế này sao?
– OK. Tôi sẽ suy nghĩ lại. Cho tôi vài ngày đi.
– Tôi cần ngay ngày mai. Nếu không, tôi sẽ nghỉ việc.
– Cái này là ra lệnh chứ đâu phải có một lời đề nghị công bằng.
– Tôi không biết. Tôi chỉ muốn nói với cô vậy thôi.
– Tùy chị.
Phương Dung tức tối lên thẳng sân thượng để khuây khỏa, cô gọi cho Âu Trình Can nhưng anh chàng đang họp trong văn phòng nên đã không nghe máy, Dung càng tức giận hơn. Nhưng Kỳ Tuấn đã đứng ở sau lưng Phương Dung tự lúc nào, anh đưa cho Phương Dung một tách trà và nói:
– Cô ta dễ khiến người khác phát điên nhỉ?
– Tôi thực sự muốn chiếm chiếc ghế này rồi đó.
– Mình càng tỏ ra muốn chiếm thứ cô ta đang sở hữu, thì cô ta càng để chúng ta thêm tức tối vì không bao giờ cho chúng ta sở hữu thứ đó. Với cô là quyền lực của cô ta. Còn với tôi là trái tim của cô ta.
– Chúng ta sẽ giúp nhau để lấy những thứ chúng ta muốn có từ Minh Thư.
– Như thế nào?
– Hãy làm như thế nào để cô nàng anh muốn chiếm đoạt trái tim kia yêu thích việc ở nhà chăm con cái hơn là công việc.
– Cô thừa nhận là mình bất lực trong việc chinh phục cô ta.
– Vì mối thù anh cần phải trả. Không được chùn bước. Phụ nữ dù có cứng rắn tới đâu thì cũng sẽ mềm mỏng một ngày nào đó, Thái Kỳ Tuấn, anh sẽ làm được. Anh đã làm ột Hoàng Ngọc Minh Thư từ chỗ là một đấng bất khả xâm phạm ở cái tòa soạn này phải mang thai với anh, buộc cô ta phải hủy hôn ước mà tưởng chừng như đã 99% trở thành con dâu nhà họ Âu. Chuyện này tôi tin là nằm trong tầm tay của anh. Hãy giúp tôi, vì chúng ta đều yêu quý Gia Hòa và không muốn anh ta phải biết được thực sự cô ta có phải là nguyên nhân gây ra cái chết của anh ấy hay không.
– Tôi biết. Tôi sẽ cố gắng moi hết thông tin khi tôi đã chiếm được trái tim của cô ta.
Kỳ Tuấn quay lưng lại và định đi xuống làm việc tiếp. Phương Dung đã gọi lại:
– Anh muốn chiếm trái tim cô ta để thực hiện mục đích hay anh chiếm trái tim cô ta bởi vì anh yêu cô ta mất rồi?
Anh chàng đứng lặng hẳn một hồi rồi cố quay lại nhìn Phương Dung và cười mỉm:
– Tôi được lập trình sẵn cho việc này, dĩ nhiên là vì mục đích công việc.
– Anh chắc chứ?

– Tôi làm gì trao tình yêu cho duy nhất một người con gái bao giờ. Cô thật khéo đùa.
– Tôi mong là vậy.
Kỳ Tuấn đã bỏ đi khá lâu nhưng Phương Dung vẫn còn đứng nán lại ở đó, đôi mắt nhìn đau đáu vào trời xanh, tách café đã uống cạn. Phương Dung thầm nghĩ:
– Thái độ của anh ta đã thay đổi khi mình hỏi câu đó. Mình cần phải xem xét lại có nên giao nhiệm vụ trả thù cho anh chàng này không. Chẳng lẽ cô ta có ma lực quyến rũ đến như vậy, những anh chàng sát gái và ma mãnh như Kỳ Tuấn hay Gia Hòa đều phải gục chết dưới chân cô ta?
Trời tối muộn, Thư nhìn lên đồng hồ rồi bước ra cửa phòng nhìn xuống, đèn đã tắt hết, nhân viên thì về không còn một ai. Cũng phải thôi, Thư đã ở lại làm việc dù đã tan giờ làm việc cách đây 3 tiếng đồng hồ. Bụng thì đói meo mà giờ này về trễ còn lại đống công việc. Thư chọn cách nhanh nhất, vài cái hamburger và một ly Pepsi, bước vào thang máy, Thư thở dài đặt tay lên bụng:
– Sorry con nha, nhưng hôm nay mẹ bận quá. Mẹ hứa sẽ tẩm bổ cho con sau. Nhìn mấy món này mẹ phát ngán nhưng mẹ chỉ có nửa tiếng để ăn uống tắm rửa, công việc của mẹ nhiều lắm.
Tựa đầu vào thành thang máy, Thư ước gì cuộc hôn nhân của cô thực sự là một cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Lúc ấy chỉ cần bấm số cho chồng thì chắc có lẽ đã có bữa ăn ngon, nhưng cô đã không chọn ình cách sống như vậy. Buồng thang máy mở cửa, Thư trở về căn hộ của mình. Vừa mở cửa đã nghe mùi thơm sực nức từ thịt bò beefsteak, còn có cả những món ăn trên cả tuyệt vời. Kỳ Tuấn nhìn thấy Thư, anh chàng đang rót một ly rượu vang và chuẩn bị ngồi thưởng thức. Kỳ Tuấn hỏi:
– Về muộn thế!
– Mặc kệ tôi.
Cô thực sự không muốn những âm thanh từ trong bụng mình phát ra để Kỳ Tuấn nghe thấy. Thư đặt phần thức ăn nhanh của mình trên bàn rồi đi vào phòng. Kỳ Tuấn bước lại nhìn phần thức ăn của Minh Thư rồi lại nhìn phần thức ăn của mình trên bàn. Quả là một trời một vực. Anh chàng mở ra và nhìn những cái hamburger trông ngán vô cùng. Nhưng Minh Thư sẽ mặc cho những lời mời gọi và không bao giờ chịu ăn chung với Kỳ Tuấn. Anh chàng mỉm cười:
– Nếu những thứ này không biến mất thì có lẽ con cưng của mình sẽ phải chịu những phần thức ăn chả có chút chất dinh dưỡng như thế này. Nhưng, bỏ thức ăn thì như thế cũng không phải. Chịu thôi! Tao sẽ làm chúng mày biến mất mà không phải áy náy gì.
Rồi Kỳ Tuấn bỏ vào miệng và ăn từng cái một vừa ăn vừa uống Pepsi. Hơi ngán một chút nhưng dù sao hi sinh cho con cái thì cũng chẳng mất mát bao nhiêu. Anh chàng mỉm cười với suy nghĩ ấy của mình. Minh Thư vừa tắm xong, cô nhìn thân thể phản chiếu qua gương. Bụng đã nhô ra trông thấy, có vẻ như đây sẽ là một em bé bụ bẫm và tinh nghịch, em bé đạp vào bụng Thư ngày một nhiều hơn. Cô thay quần áo và ra khỏi phòng, mặt mũi chẳng có vẻ gì là muốn lao vào bàn ăn bởi những thứ cô mua về. Nhưng vừa bước ra, Thư thấy mấy món ăn kia của cô biến mất hết, còn lại mấy món ăn trên bàn. Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, đang khoan khoái uống ly Pepsi và ngồi bấm remote liên tục. Minh Thư quát:
– Sao ăn phần thức ăn của tôi? Anh vô duyên vừa phải thôi nhé!
– Cũng ngon lắm chứ. Lâu rồi không ăn mấy thứ đó, xin lỗi nhé, tôi ăn hết sạch rồi.
– Anh … Anh muốn gây sự à?
– Ồ không. Nhưng mà cô biết đấy, lúc đói con người khó mà cưỡng nổi thứ gì hấp dẫn được con mắt.
– Anh … Anh có biết là tôi đang đói lắm không vậy? Tôi còn núi công việc phải làm, giờ thời gian đâu mà đi mua lại món khác.
– Vậy thì tôi có thể đền cho cô mấy thứ trên bàn. Hoặc là cô đợi đi, tôi sẽ mua về cho cô cái khác. Nhưng nếu như thế thì cô phải đợi, mất thời gian lắm.
Nói rồi Kỳ Tuấn vào phòng lấy một cái áo khoác và nói:
– Thôi được rồi, tôi sẽ đi mua. Có chờ được thì chờ!
Kỳ Tuấn mở cửa bước ra ngoài, Minh Thư không còn cách nào khác, cô phải chịu ngồi trên bàn và ăn. Dĩ nhiên sức ăn của bà bầu thì mấy món ăn này còn gì bằng. Thư ăn ngon miệng lắm. Sau khi dọn dẹp xong, Thư vào phòng và làm việc. Chợt, cô suy nghĩ, Kỳ Tuấn làm vậy phải chăng là có lý do. Một công tử giàu có như thế biết ăn được KFC là đã khá rồi chứ huống chi lại ngốn hết mấy cái Hamburger. Cả đêm cô vừa làm việc vừa chờ Kỳ Tuấn về cố để muốn nói một lời cảm ơn. Nhưng công việc thì chất chồng đống còn Kỳ Tuấn thì vẫn không thấy tăm hơi. Thư gục lại xuống bàn làm việc…
Kỳ Tuấn lái xe một vòng quanh thành phố rồi lại trở về nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn đã được dọn, Tuấn vội đi lục tủ chén rồi lại tủ lạnh và tới thùng rác cũng không tha. Tuấn thực sự cảm thấy hạnh phúc, Minh Thư đã ăn hết trọn vẹn. Anh rón rén mở cửa vào phòng, nhìn Minh Thư ngủ trông thật tội nghiệp, Tuấn nhẹ nhàng bế cô qua giường và đắp chăn cẩn thận cho Thư. Cô vẫn không hay biết vì ngủ quá say, chắc có lẽ vì được ăn no và làm việc cả ngày mệt mỏi. Tuấn lén lút hôn lên má Minh Thư và nói:
– Như thế là quá đủ rồi, hôm nay anh vui lắm, em có biết không? Anh thèm thuồng cảm giác hạnh phúc này cùng với em. Trái tim anh đã đi quá giới hạn anh cho phép rồi, bà xã ạ! Chúc em ngủ ngon!
Rồi Kỳ Tuấn vặn lại đồng hồ, để Minh Thư có thể ngủ thêm một chút. Anh đem tất cả các phần công việc còn lại ra phòng khách và làm hết cả đêm hôm đó. Sáng muộn hôm sau, Thư tỉnh giấc. Cô nhìn thấy mình đang ngủ yên trên giường, chưa bao giờ Thư ngủ ngon như hôm nay. Rồi cô lại nhìn sang bàn làm việc và hoảng hốt:
– Nguy to, mình vẫn chưa làm xong. Trời đất tại sao mình lại có thể bị cơn buồn ngủ xui khiến thế này. Không xong rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa, làm sao mà được đây.
Minh Thư cảm thấy lạ, xấp hồ sơ cô làm xong hôm qua vẫn còn đây nhưng phần chưa làm xong đã biến mất. Thư lục tung bàn làm việc rồi chạy ra khỏi phòng, laptop của Kỳ Tuấn vẫn còn mở và đống hồ sơ thì đã được hoàn thành xong. Minh Thư cũng không biết làm gì, cô thu xếp mọi thứ xong xuôi rồi lại đến tòa soạn. Trông thấy Kỳ Tuấn đang đứng tán dốc với mấy cô nàng ở canteen như một thói quen, Minh Thư dù rất muốn cảm ơn nhưng cô vẫn không thích hình ảnh này của Tuấn. Trông thấy Minh Thư đi ngang, mấy cô nàng có vẻ ý tứ hơn:
– Vợ anh tới kìa.
– Có gì đâu. Em cứ tự nhiên.
– Anh không sợ sếp à?
– Ơ… Sao lại phải sợ?
– Mà chừng nào anh mới phải đến lớp học đó nữa?
– Tại vì lúc Thư và anh đến lớp học Thư đã mang thai tháng thứ 5, và bọn anh cũng đã học hết của tháng thứ 6. Qua tháng thứ 7 và thứ 8 thì mỗi lần chỉ cần đến một buổi nữa thôi được rồi. Chưa tới đâu.
Minh Thư vừa định vào phòng đã thấy Phương Dung nhìn mình, cô cũng nhún vai rồi bỏ đi lại uống một chút nước. Kỳ Tuấn xuất hiện sau lưng cô:
– Chào!
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, cô quay lại và không thấy ai chú ý nên cũng gật đầu chào lại. Kỳ Tuấn nói:
– Hôm nay trông cô tươi tắn lắm. Chắc là hôm qua ngủ đủ giấc!
– Anh cũng biết nói đùa quá hả?

– Tôi… không bị trách khứ gì về chuyện hôm qua chứ?
Minh Thư im lặng. Cô lẳng lặng đi lên sân thượng, Kỳ Tuấn cũng hí hửng chạy theo. Đứng bên cạnh Minh Thư, Minh Thư hỏi:
– Hôm qua anh cố tình phải không?
– Cố tình chuyện gì?
– Chuyện bữa ăn tối chứ còn gì nữa.
– Thì sao? Muốn nói gì? Muốn trả sòng phẳng à?
– Nếu anh muốn.
– Cô thừa biết thứ tôi cần từ cô không phải là tiền.
– Tôi không nghĩ anh lại có hứng thú với thân xác một bà bầu, thay vì những em xinh đẹp của anh có số đo 3 vòng hoàn hảo.
Kỳ Tuấn đột ngột choàng tay ngang hông Minh Thư và kéo cô sát vào người anh. Mỉm cười nhìn Minh Thư, cô cảm nhận lúc đó tim mình đập mạnh vô cùng. Lần đầu tiên cô cảm thấy Kỳ Tuấn thực sự là một sát thủ tình trường đích thực, anh luôn có cách làm mọi phụ nữ đối diện với anh phải nao núng. Minh Thư cố giữ ý tứ:
– Làm gì vậy?
– Em đang mang thai con của tôi, em là vợ hợp pháp của tôi cả về hình thức lẫn pháp luật. Với tôi em luôn hoàn hảo dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, phương diện nào. Thân xác của em tôi muốn làm gì mà chả được? Chỉ có duy nhất một thứ em chưa trao cho tôi, đó là tình cảm từ con tim em. Thứ tôi muôn luốn lấy được chính là thứ đó. Tôi không muốn cưỡng ép em làm những chuyện em không muốn nữa. Điều đó có thể làm em đau đớn và cũng làm tôi không vui. Nên tôi sẽ không để nó xảy ra nữa đâu. Chỉ cần em cho tôi cơ hội cùng em chào đón đứa con ra đời đúng tư cách một người chồng, người cha là được.
Rồi Kỳ Tuấn lại bỏ tay xuống và bỏ khoan thai sải bước đi xuống. Anh đã đi được vài bước rồi mà Minh Thư vẫn còn cảm nhận tim cô đập liên hồi. Minh Thư cố lấy lại bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu và nói to:
– Cảm ơn!
Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, cô nói:
– Về tất cả những chuyện tối qua, tôi nên nói một lời cảm ơn.
Kỳ Tuấn chỉ nhếch mép cười rồi ra cử chỉ yêu thương bằng cánh “mi gió” Minh Thư. Những hành động đó lẽ ra là một tín hiệu đáng mừng nhưng lại có một ánh mắt căm ghét âm thầm đứng ở lối ra vào lấm lét nhìn bấu chặt lấy cánh cửa vì tức giận.
Trình Can lái xe đến trước cửa tòa soạn và đón người yêu đi ăn trưa, trông thấy Phương Dung căng thẳng, Trình Can hỏi:
– Công việc căng thẳng hả?
– Không phải… Chỉ có một chút vấn đề với sếp thôi.
– Chuyện gì thế? Sếp em gây áp lực cho em hả?
– Em vẫn chưa là thành viên chính thức của “người thời thượng”
– Sao thế? Quá thời hạn thử việc lâu rồi mà.
– Nhưng cô ấy cứ trì trệ, không giải thích rõ ràng muốn nhận em hay là không muốn nhận. Đỗ Vương Khang thì đã được nhận hơn tháng nay, anh nghĩ thế có tức không.
– Thế thì bất công cho em. Nhưng em có hỏi lý do không?
– Cô ấy nói cần thời gian. Nhưng em thì không muốn chờ nữa…
– Anh không rành lắm về lĩnh vực này, không biết làm sao để làm bạn gái anh vui lên đây.
– Anh có thể hỏi ba anh về việc này không?
– Ba của anh. Không phải là không được. Nhưng xưa nay cha con anh không nói với nhau nhiều lắm về việc này.
– Nhưng lần này là vì em được không? Em muốn được thể hiện mình, tạo dấu ấn gì đó với bác trai. Hơn nữa, em muốn mình xứng với anh hơn, không phải anh muốn khi giới thiệu với mọi người, bạn gái anh chỉ là một ký giả thực tập thôi chứ?
– Anh biết em là người có tham vọng phấn đấu. Nhưng mà …
– Tất cả là vì tình yêu của chúng ta. Em muốn nó tiến xa hơn…
– Được rồi. Chỉ cần em vui, anh sẽ bàn với ba ngay khi có thể. Còn bây giờ thì phải vui vẻ lên và ăn hết những thứ anh gọi, coi như đó là điều kiện. Được không?
– Em sẽ chiều ý anh, anh yêu!
Trình Can có vẻ như đã ngất ngây với cái miệng ngọt như mật ong của Phương Dung mất rồi. Vương Khang thì vẫn cô đơn và đang muốn tìm mọi cách quên đi Nhã Trúc. Người đã tạt vào lòng tự trọng của anh một gáo nước lạnh vô tình không chút xót xa. Nhưng, người ta vẫn thường nói, tình đầu thì rất khó quên, cả hai vẫn chưa chính thức là một mối tình nhưng đối với Khang, anh đã xem đó như là một tình yêu thất bại của mình. Tấm ảnh cả hai dưới làn nước xanh vẫn nằm im trong ví của Khang, anh thường lấy ra xem mỗi khi muốn tập trung suy nghĩ.
Đêm nay, vẫn là một tâm trạng cô đơn buồn lãng mạn như một nghệ sĩ, Khang lấy cây guitar đã đóng bụi ở dưới sàn, lau lại cho kỹ lưỡng. Anh ngồi bên cửa sổ và đánh du dương bản nhạc Phượng Hồng, buồn một cách sâu lắng. Nhưng, đáp lại anh chỉ là một không gian vắng lặng của màn đêm. Khang mở laptop ra, tạo nhanh một tài khoảng rồi lập một trang Blog. Và bài viết đầu tiên, anh chàng đã sử dụng hết tài văn hoa của mình để viết lên nỗi buồn cô đơn. “Em còn nhớ, hay em đã quên,…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.