Kế hoạch làm bố

Chương 39


Bạn đang đọc Kế hoạch làm bố – Chương 39

Một ngày đẹp trời, Thư được xuất viện. Suýt mất đứa con làm cô phải cẩn thận với mọi thứ, Thư kỹ lưỡng hơn trong mọi bước đi. Cô hiểu rằng, giờ đây đứa trẻ đã chiếm gần như tất cả suy nghĩ của cô. Thư không còn bận tâm tình yêu hay sự trả thù nào có thể làm cô khuây khỏa, điều làm Thư quan tâm nhất bây giờ chính là bao giờ đứa trẻ sẽ đến thế giới này. Kỳ Tuấn đến khá sớm để đón Thư về, cô không mỉm cười với Kỳ Tuấn nhưng cũng không còn khó chịu với cô như trước kia. Kỳ Tuấn đưa Thư ra xe, anh nói:
– Nằm ở bệnh viện đã mấy ngày, em có muốn đổi khác không?
– Về nhà đã là sự đổi khác.
– Thật ra, ngoài bài tập thực hành hôm nọ, chúng ta chưa có lần mua sắm nào dành cho con hết.
– Vẫn chưa tới tháng lãnh lương mà.
Kỳ Tuấn mỉm cười:
– Anh đã làm việc mấy năm nay rồi, giờ đã đến lúc sử dụng những thành quả anh có được. Hôm nay anh sẽ cho em thấy anh là người cha tốt.
– Tiền bạc à? Không phải từ bà mẹ giàu có của anh sao?
– Bà mẹ giàu có là khái niệm như thế nào nhỉ? Ngoài việc mẹ là người sinh ra anh, anh gọi bà là mẹ. Có lẽ bà chỉ là người giám hộ tài sản cho anh thôi. Anh là người thừa kế duy nhất của mớ tài sản ba anh để lại.
– Anh nói mà không nghĩ đến chút tình mẫu tử nào thì làm sao có thể tin được anh là người cha tốt?
– Anh thương mẹ anh theo cách của anh. Ngay cả anh thương em theo cách nào em còn chưa biết thì làm sao em có thể khẳng định được anh là đứa con không biết đến tình mẫu tử?… Và em sẽ không bật cười nếu anh nói anh chưa hề sử dụng mớ tài sản đó chứ?
– Lương của một nhân viên làm báo, có làm một tuổi xuân, thậm chí là cả một đời chưa chắc gì đủ tiền sắm đủ chiếc ô tô đi lại. Huống gì đó là một chiếc Lamborghini Gallardo sành điệu
– Quà sinh nhật thôi. Nếu không nhận thì anh đúng là đứa con bất hiếu đấy.
– Anh không có lối sống của một đồng lương nhà báo. Anh có lối sống của một thiếu gia phá của.
– Rồi anh sẽ cho em thấy, anh sẽ là người đàn ông tuyệt vời bên cạnh em, phải để con chúng ta tự hào khi gọi anh là ba.
– Anh sẽ chết vì cái thói nửa vời này.
– Được rồi. Hôm nay như thế với anh đã là quá hạnh phúc. Em đã nói chuyện với anh giống chúng ta là người cùng một thế giới rồi. Shopping thôi!
– Tôi không có hứng.
– Nhưng con của anh thì cần. Em xem, có gia đình nào, vợ mang thai sắp qua tháng thứ 6 rồi mà trong nhà vẫn còn bề bộn y như mới cưới sao? Đi thôi!
Kỳ Tuấn nắm tay Minh Thư và kéo vào siêu thị. Kỳ Tuấn đưa Minh Thư đứng trước các kiểu đầm bầu thời trang và nói:
– Cho em nửa tiếng để chọn, có những thứ chỉ có ông bố lựa chọn mới tốt thôi.
Thư biết mình phải tạm thời xếp gọn những chiếc quần jean, những đôi giày cao gót và những chiếc áo phong phanh đầy vẻ sexy sang một bên, Thư biết rằng chơi Kỳ Tuấn bằng cách xài bớt tiền của anh là một trò ngu ngốc bởi Kỳ Tuấn không có khái niệm keo kiệt với chuyện mua sắm. Huống chi lại là anh đề nghị đi, chắc hẳn Tuấn đã có kế hoạch gì đó. Nhưng cô không nghĩ thêm nhiều.
– Tôi nghe đây, ông chủ!
– Cô chắc là mình vẫn đảm nhiệm tốt chứ?
– Ông đang phàn nàn tôi vắng mặt quá nhiều đó sao?
– Dĩ nhiên là không phải. Nhưng cô cũng biết đấy, cô đang mang thai cháu đích tôn của bạn thân của tôi đấy.
– Tôi có thể bảo đảm công việc tôi vẫn làm tốt.

– Theo chế độ của tòa soạn thì …
– Ông chủ, tôi làm được mà.
– Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi. Nhưng cũng đến lúc cô phải chọn người thay thế, thời gian cô sinh con và trở lại ít nhất cũng phải mất nửa năm, mà tôi thì đã không hứng thú với đống công việc nữa. Bây giờ tôi chỉ đơn giản mướn người và sống một cuộc sống hưởng thụ. Cô có thể chọn người thay thế cô ngay trong tòa soạn không?
– Chuyện này thì …
– Cho tôi vài cái tên trước khi cô nghỉ hộ sản. Đồng ý chứ?
– Được rồi, chào ông!
Dù sao cô cũng nên dành ít thời gian cho công việc hơn, Thư nhìn mấy bộ đầm bầu, cô bán hàng nhìn Thư có vẻ khác lạ, Thư hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Không ạ.
– Trông cô nhìn tôi rất khác lạ.
– Vì tôi chỉ thấy, tại vì hầu hết các bà mẹ đến đây đều mang một tâm trạng rất là hạnh phúc khi lựa chọn. Tôi để ý cô từ nãy đến giờ, cô rất xinh đẹp, nhưng cô không có vẻ mặn mà với chuyện mang thai cho lắm. Cô bị ép buộc trở thành mẹ à?
Minh Thư không trả lời, cô bán hàng bối rối:
– Tôi xin lỗi nếu tôi có lỡ lời. Tôi chỉ quen miệng…
– Không. Không sao đâu. Nếu là tôi, trải qua những chuyện của tôi thì cô cũng chưa chắc gì mỉm cười để đến những nơi mà theo lời cô nói là bị ép buộc phải đến.
– Vậy cô có chọn được cái nào không?
– Tôi không có tâm trạng. Cô chọn cho tôi đi! Xem như làm phiền cô vậy.
– Thư …
Kỳ Tuấn ở tít đằng xa chạy lại và nắm tay dắt Minh Thư đi. Anh kéo cô đến chỗ xe đẩy em bé, Kỳ Tuấn khá nhiệt tình kéo Thư lại giữa hai chiếc xe đẩy màu xanh da trời và màu đen. Minh Thư coi thử, toàn là hàng nhập châu Âu, không tính bằng tiền Việt Nam. Nhưng cô chẳng chút xúc động và chỉ cho rằng đó là cách con nhà giàu tiêu tiền thể hiện thú chơi miễn cái gì cũng phải là nhất của mình thôi. Thư bĩu môi:
– Kéo tôi tới đây làm gì?
– Anh đã chọn rồi, nhưng còn 2 cái này, không lẽ mua 2 cái. Cái nào cũng thích, cái nào cũng đẹp hết.
– Thì sao nào?
– Em không hứng thú với việc đi mua sắm này à? À, mà em đã chọn được chưa?
– Vẫn chưa.
– Hay là hôm nay em không hứng thú. Em muốn về nhà nghỉ hả?
– Đã nói là tôi không muốn đi. Anh ép hoài làm gì?
Tuấn im lặng một chút rồi nói:
– Vậy thôi mình về nhé!

– Tôi không quen trò tiêu khiển đốt tiền của anh. Tại sao nhất thiết phải là những khu mua sắm cao cấp như thế này?
– Tất cả là vì đứa con thôi. Em cho rằng anh đang chơi nổi đó sao?
– Tôi không cho rằng như vậy. Tôi chỉ thấy anh đang làm điều đó thôi. Đừng kéo tôi vào những thú tiêu khiển của con nhà giàu các anh nữa. Tôi đi về đây!
Khang và Trúc diện những bộ đồ bơi sặc sỡ sắc màu cùng hòa vào dòng người đang ngâm mình dưới dòng nước xanh mát trong công viên nước. Cả hai cùng chơi trượt máng, cùng nhau bơi và còn thỏa sức hò hét. Nhã Trúc nói:
– Anh bơi giỏi quá!
– Cô cũng chơi bạo không kém gì đâu. Con gái không nhiều người chơi được trò trượt máng này.
– Thế mới làm anh phục được chứ. Anh biết bơi lâu chưa?
– Lúc nhỏ, nhà tôi có hồ bơi riêng. Có lẽ là tôi thích nước. Còn cô?
– Cách đây 3 năm. Trong một lần tôi về Việt Nam nghỉ hè. À, cũng tại nơi đây!
– Vậy à?
– Và hơn hết… người dạy cho tôi bơi chính là …
– Ken.
– Phải. Là anh ấy! Chúng tôi yêu nhau ngay lúc tôi bơi thành thạo…
– Thằng đó nó quen cô cũng trong tình huống lãng mạn đó chứ.
– Giai đoạn nào mới yêu thì người ta cũng nhìn mọi thứ đều màu hồng. Lúc không yêu nữa thì dù sao cũng muốn vứt hết mọi thứ trong đầu.
– Cô đã có thể sẳn sàng ột tình yêu mới chưa?
– Anh nghĩ tôi đã sẵn sàng chưa?
– Tôi không biết. Tôi đang chờ câu trả lời đó. Bởi vì cô tôi biết cô biết vì sao.
– Có những thứ, tốt hơn là hãy giữ im lặng.
– Được rồi, bơi thôi nào!
Khang và Trúc vờn nước bên cạnh nhau như một đôi tình nhân thực sự. Khi cả hai vừa bước lên bờ, một anh chàng thợ chụp hình đứng đó và tiện tay trao cho hai người tấm ảnh Trúc và Khang dưới làn nước, đùa giỡn cười tình tứ nhìn nhau. Nhã Trúc ngạc nhiên:
– Tôi đâu có yêu cầu chụp.
– Một khoảnh khắc đẹp. Nếu hai người không lấy thì tôi cũng sẽ giữ làm kỷ niệm.
– Đẹp đó chứ. Tôi sẽ trả.
– Nè… Hay là để tôi.
– Nghĩ tôi là cái gì? Đi chơi để con gái trả tiền hả?

Vương Khang lấy tiền ra trả rồi kéo Nhã Trúc đi. Cả hai quanh quẩn vòng vòng rồi lại đèo nhau ra đường phố xinh đẹp. Chạy quanh con đường Đồng Khởi rồi lại đến những nơi nhộn nhịp như Parkson hay Diamond Plaza, những nơi tạm trú yêu thích của Nhã Trúc. Không biết tại sao Vương Khang lại chỉ im lặng đi theo mà không cằn nhằn còn trong khi đó Nhã Trúc cũng chỉ đi xem và chỉ mua duy nhất một thứ. Đó là chiếc cravat màu đen. Cô tặng cho Vương Khang khi cả hai cùng rời trung tâm mua sắm và đi ăn tối. Vương Khang mở to mắt nhìn Nhã Trúc:
– Anh thắt cravat rẻ tiền ngoài chợ trời à? Không hợp thời trang chút nào.
– Sao lại tặng cho tôi thế?
– Xem như cảm ơn anh đã mấy lần cho tôi tá túc.
– Sao? Cô lại sắp phải đi à?
Nhã Trúc không trả lời, cô chỉ tiếp tục ăn. Khang nhớ đến lời của Kỳ Tuấn, đúng là những sự đột ngột từ phụ nữ tức là sắp cho ta những bất ngờ. Anh hồi hộp và có một chút lo lắng vì không biết đó là gì. Đến đoạn đường gần cách nhà của Nhã Trúc, cô đề nghị dắt bộ. Vương Khang hỏi:
– Có phải cô lại sắp phải đi?
– Thật ra lần này tôi về là có lí do để làm như vậy.
– Cô có gì muốn nói với tôi phải không?
– Anh thấy đó. Ở Việt Nam cuộc sống rất đẹp, vui vẻ và yên bình phải không?
– Tôi không hiểu.
– Con gái Việt Nam cũng dễ chịu hơn con gái Hong Kong nhiều.
– Trúc, cô đang định nói tới điều gì vậy?
Nhã Trúc im lặng một hồi, cô không bước đi nữa. Cô chỉ nói câu rất nhỏ:
– Khang à, chúng ta dừng lại ở đây đi!
– Tức là …
– Thực sự anh không cần phải gửi cho tôi những e-mail, những lời hứa hẹn giống như tôi cần phải cho anh một vị trí trong lòng. Tôi không phải muốn từ chối nhưng nó khiến tôi cảm thấy giống như tôi đang phải là một cái gì đó của anh. Tôi nghĩ tôi không muốn như vậy.
– Tôi chỉ nghĩ đó là một sự quan tâm cần thiết đến người mà tôi có tình cảm mà thôi.
– Anh có biết chúng ta khác nhau rất nhiều không? Anh nghĩ anh có thể cho tôi được gì chứ?
– Bất cứ gì em muốn.
– Cái đó chỉ là lời nói. Hành động được không mới là một chuyện. Anh có đủ tiền để tôi có thể đưa tôi đi bất cứ nơi nào tôi chỉ trên bản đồ thế giới, tôi có thể chọn bất cứ thứ nào trong Parkson? Hay chỉ là ngắm nhìn. Đi với anh chỉ toàn nhìn và tưởng tượng mơ về một viễn cảnh đẹp đẽ nào xa xôi ở tương lai.
– Nghĩa là tôi làm mọi thứ cũng không thể gọt bỏ cái nhân cách nghèo của tôi để đến với cô chứ gì.
– Tôi không muốn chờ đợi.
– Được rồi. Như thế là quá đủ rồi.
– Có những thứ có thể giành được phần thắng nhưng chúng ta sẽ không bao giờ thắng được thời gian. Tôi không muốn khi mà tuổi xuân tôi qua đi thì anh mới thực hiện được lời hứa đó.
– Không yêu là không yêu. Không cần nói nhiều như vậy đâu.
– Đừng chờ tôi nữa. Tôi không mang lại hạnh phúc cho anh đâu.
– Đừng nói gì nữa hết. Đừng biện minh cho hành động vừa bóp nát 1 niềm tin của cô.
Vương Khang bỏ chạy như một tên điên vừa bị kích động. Nhã Trúc thì làm như thế vì cô không xác định rõ cảm giác của mình dành cho Vương Khang là như thế nào. Cô cũng không chắc mình có thể đến được với anh hay không. Hay là những mặc cảm trong quá khứ đã biến Trúc trở thành một cô gái khó ưa như vậy. Trúc biết Khang yêu mình nhưng cô từ chối anh là một mặt, mặt khác cô muốn Khang hãy tập trung cho sự nghiệp mà quên đi tình cảm anh dành ình. Trúc cũng muốn tập trung cho chuyện học hành ở Hong Kong và không vướng bận gì ở nơi này nữa. Cô chỉ lặng im và đi bộ về nhà. Thở phào với những nỗi niềm đã đè nén suốt bấy lâu.
Minh Thư bỏ đi trong khi Kỳ Tuấn thì đứng thẩn thờ ở đó nhìn theo. Không hiểu tại sao cô lại nhạy cảm với tất cả những gì Kỳ Tuấn đang làm mặc dù cô đã xác định cô chẳng còn động lực nào để trả thù Kỳ Tuấn nữa. Nhưng dường như giữa họ không đơn giản cách ngăn nhau chỉ bởi một mối thù. Đến đêm, Thư không tài nào ngủ được, cô cứ trằn trọc mãi khi hễ nhắm mắt lại là gương mặt với biết bao nhiêu là thành ý của Kỳ Tuấn bị cô gạt phăng. Thư không hiểu vì sao mình lại làm như thế. Tước đi hi vọng và thành ý của ai đó không phải là một thói quen của Thư. Cô không quen trở thành một con người như vậy. Tuy nhiên, với việc quá tin yêu vào mối tình với Trình Can đã tôi luyện một Minh Thư khác ngày xưa rất nhiều. Khác với những ngày xưa, khi mà, Thư mới bắt đầu biết yêu…
Kỳ Tuấn đi tìm Phương Dung và Đàm Phúc, Kỳ Tuấn kể lại mọi chuyện. Phương Dung nói:

– Sao vậy? Nhiệt tình tới nỗi chạy tới đây giải quyết bầu tâm sự à?
– Cô nói gì lạ vậy? Diễn kịch thì phải diễn cho tốt vào. Không chinh phục được cô ta thì làm cô ta đau khổ bằng cách nào? Phải nói tình địch của cô có trái tim sắc đá thật. Đặc biệt là cô ta thù dai hết nói luôn.
– Vậy cậu vẫn chưa làm gì được cô ta?
– Làm gì? Phải hầu hạ suốt đó chứ. Chỉ có điều… cô ta quá chặt lòng.
– Cậu có chắc cậu sẽ hoàn thành tốt việc này từ đầu tới cuối mà không chút ngã lòng với cô ta chứ.
– Tôi vẫn sẽ làm việc đó nếu cô vẫn mập mờ vài cái chết của đại ca với hai chúng tôi. Tại sao cô lại không cho chúng tôi biết toàn bộ sự thật?
– Sự thật nơi cuối con đường.
Phương Dung đứng dậy và bước đi. Cô nói:
– Sẵn đây, có 2 việc tôi muốn anh biết. Một là có nguồn tin ông Minh sẽ ngầm chọn người thay thế Minh Thư trong thời gian cô ta nghỉ hộ sản.
– Đó là việc sớm muộn gì cũng xảy ra.
– Tác động làm sao mà để tôi hoặc anh ngồi vào chiếc ghế đó. Và cố thuyết phục bằng cách nào cô ta rời khỏi chiếc ghế này luôn đi.
– Còn việc còn lại?
– Tôi và Âu Trình Can đã chính thức là một cặp. Đừng phá rối và quấy nhiễu nữa. Hai người nên giảm bớt sinh sự lại với nhau đi.
– Cái gì? Thiệt hay chơi?
– Tùy cậu nghĩ thôi.
Luôn là Phương Dung bỏ đi trước, muốn đổi bầu không khí, Đàm Phúc và Kỳ Tuấn đi bộ hóng gió. Đàm Phúc hỏi:
– Cậu có chắc cậu sẽ làm được?
– Làm gì?
– Dặn lòng không được yêu Minh Thư.
– Tại sao ai cũng nghĩ việc đó là quá khó với tớ vậy?
– Vì cậu đã từng gặp thất bại quá lớn với Phương My. Và cô ấy đang trở về. Cậu rất dễ để yêu một người Kỳ Tuấn ạ! Tớ e rằng cậu đã có Minh Thư trong lòng ngay từ những phút đầu cô ấy đến với cuộc đời cậu rồi.
Kỳ Tuấn có hơi rượu, anh lái xe ngang siêu thị mà lúc sáng anh và Thư đã đi cùng. Tuấn tạt xe vào và đi lại nơi đó, chiếc xe đẩy màu đen đã được bán. Chỉ còn lại chiếc xe đẩy màu xanh, Kỳ Tuấn nói:
– Tôi mua chiếc xe đẩy này.
Lúc anh bước ra, cô bán hàng hỏi:
– Anh gì ơi, có phải lúc sáng vợ anh đã mua hàng ở đây?
– Phải. Nhưng cô ấy chưa chọn món nào hết.
– Cô ấy đã nhờ tôi chọn. Khi tôi quay ra thì cô ấy đã bỏ đi. Chắc bây giờ anh quay lại lấy phải không?
– Vậy… cô gói lại cho tôi.
Sau khi thanh toán xong và chở số hàng về tới nhà, Kỳ Tuấn khệ nệ bưng vào phòng dành cho em bé sau này vẫn còn được bỏ trống. Sau đó, Tuấn nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng của Thư. Anh nhẹ nhàng đặt mớ đầm bầu vào tủ áo của cô. Tuấn nhìn Thư đang ngủ, cô có vẻ đã ngủ say nên không phát hiện anh vào. Anh thở dài:
– Tại sao anh vẫn không thể nổi giận với em? Có phải anh đã yêu em rồi không? Ai có thể cho anh biết thật ra em có liên quan thế nào tới cái chết của đại ca vậy, mẹ của con anh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.