Đọc truyện Kế Hoạch Hoàn Hảo – Chương 8
Washington D.C là một thành phố lớn hơn Dana tưởng tượng. Đó là trung tâm quyền lực của thế giới. Dana thấy năng lượng trong mình như đang sôi lên sùng sục. “Đây mới là chỗ dành cho mình”, nàng sung sướng nghĩ.
Việc đầu tiên nàng làm là tìm địa chỉ Washington Tribune, rồi đến đó. Trụ sở Tribune nằm ở đại lộ số 6, chiếm trọn một khối cao ốc. Nó bao gồm bốn toà nhà ngất ngưởng như chạm đến tận mây xanh. Dana vào bằng cửa chính và tự tin bước vào bàn của người gác mặc đồng phục.
“Tôi có thể giúp gì cô đây?”
“Tôi làm việc ở đây, tôi làm cho Tribune, tôi đến để gặp ông Matt Baker”.
“Cô đã có hẹn chưa?”
Dana ngập ngừng. “Chưa có… nhưng…”
“Hãy quay lại khi nào có đã có hẹn đã nhé”. Anh ta chuyển sự chú ý sang một đống người đang đứng đằng sau nàng.
“Tôi có hẹn với Trưởng ban điều hành”, một trong những người đó nói.
“Làm ơn chờ một chút”, người gác cửa bấm số.
Phía sau anh ta, một trong những chiếc thang máy mở cửa và nhiều người đi vào. Dana tính toán rất nhanh. Nàng nhảy vội vào theo, trong đầu cầu Chúa là người gác không phát hiện ra. Người phụ nữ vào cuối cùng ấn nút.
“Xin lỗi chị,” Dana nói, “phòng của ông Matt Baker ở tầng mấy nhỉ?”
“Tầng ba,” chị ta nhìn Dana “cô không đeo thẻ kìa”.
“Ôi, tôi để quên nó ở nhà”.
Khi thang máy đến tầng 3, Dana bước ra và đứng sững lại, bàng hoàng trước tất cả những gì mình thấy. Nàng thấy vô khối những ngăn làm việc xinh xinh. Có vẻ như phải tới hàng trăm ngăn, với hàng ngàn người. Mỗi ngăn có một tấm biển nhỏ để chức năng của nó. Nàng hoa mắt lên bởi màu sắc của những tấm biển ấy… Biên tập… Nghệ thuật… Thể thao… Thông tin…
Dana chặn một người đàn ông vội vã đi ngang. “Xin lỗi, cho tôi hỏi phòng ông Matt Baker ở đâu ạ?”
“Ông Baker á”, anh ta chỉ cho nàng, “đi hết hành lang này, phía bên phải, phòng cuối cùng”.
“Cảm ơn anh”.
Khi Dana quay lại, nàng đâm sầm vào một vị râu ria tua tủa, ăn mặc luộm thuộm, đang cầm một xấp giấy tờ. Có mấy tờ bị tuột khỏi tay ông ta rơi xuống sàn.
“Ôi, tôi xin lỗi, tôi đang…”
“Mắt mũi cô để đâu vậy hả?” Người đàn ông quát tướng lên, cúi xuống nhặt mấy tờ giấy.
“Chỉ là vô tình thôi mà. Đây, tôi sẽ giúp ông. Tôi…”
Dana cúi xuống, và mông nàng hích vào cái bàn bên cạnh làm đám giấy tờ trên đó lả tả rơi xuống.
Người đàn ông kia nhìn nàng đầy vẻ tức giận. “Hãy làm ơn thôi đi cho tôi nhờ. Cô đừng giúp tôi nữa được không?”
“Được thôi,” Dana cũng thấy cáu. “Tôi mong sao ở cái đất Washington này không có ai thô lỗ như ông”.
Ngẩng cao đầu, nàng bước tới phòng cuối cùng, bên phải hành lang. Tấm biển trên cửa kính ghi Matt Baker. Trong phòng không có ai. Dana bước vào và ngồi xuống. Nàng nhìn khung cảnh làm việc tấp nập, nhộn nhịp qua khung cửa sổ.
Đây không giống như Cleremont Examiner cả, nàng nghĩ. Có hàng nghìn người làm việc ở đây. ở đầu hành lang, người đàn ông thô lỗ, đầy râu ria nọ tiến về phía nàng.
Không, ông ta sẽ không vào đây. Ông ta đang trên đường đi đâu đó.
Và người đàn ông đó bước vào, mắt ông ta tròn xoe.
“Cô đang làm cái chết tiệt gì ở đây hả?”
Dana nuốt khan. “Dạ, chắc ông là Matt Baker”. Rồi nàng hân hoan nói, “Tôi là Dana Evans”.
“Tôi hỏi cô đang làm gì ở đây?”
“Tôi là phóng viên của tờ Claremont Examiner”.
“Sao nữa?”
“Ông vừa mới mua tờ báo đó”.
“Tôi á?”
“Tôi… à, ý tôi là tập đoàn mua nó. Một tờ báo mua một tờ báo mà. Đại loại thế.” Dana lúng búng. “Dù sao thì tôi cũng đã đến đây để làm việc. Tất nhiên, tôi đã có một chỗ làm ở đây. Nó cũng giống như một sự chuyển giao, đúng vậy không?”
Ông ta vẫn chằm chằm nhìn nàng.
“Tôi có thể bắt đầu ngay từ bây giờ, “Dana nói ào ào, “không có vấn đề gì cả.”
Matt Baker đi về phía bàn làm việc. “Thằng điên nào cho cô vào đây?”
“Tôi đã nói với ông rồi. Tôi là phóng viên của Claremont…”
“Quay về Claremont của cô đi,” ông ta gào lên, “và cố đừng đụng vào ai trên đường nữa”.
Dana đứng dậy và nói rành rọt. “Rất cảm ơn ông, ông Baker. Tôi xin ghi nhận sự đón tiếp lịch sự của ông”. Nàng hùng hổ bước ra khỏi phòng.
Matt Baker nhìn theo lắc đầu. Thế giới này lắm vĩ nhân cuồng thế nhỉ.
Dana lê bước theo hành lang khi nãy, tới phòng biên tập to như cái hội trường, nơi hàng trăm các phóng viên đang đánh bài của họ trên máy vi tính. Đây chính là nơi mình sẽ làm việc. Quay về Claremont đi. Ông ta dám nói thế à! Dana giận giữ nghĩ.
Khi ngẩng đầu lên, Dana thấy Matt Baker ở đằng xa đang cắm đầu đi về phía nàng. Người đàn ông chết tiệt này có mặt khắp mọi nơi hay sao? Dana nép vội vào một ngăn làm việc, nơi ông ta không thể thấy nàng.
Baker tới bàn một phóng viên, cạnh chỗ Dana đứng.
“Anh có tiến hành phỏng vấn được không, Sam?”
“Không, tôi đã tới trung tâm y tế Georgetown, và họ nói rằng không có ai tên như thế điều trị ở đấy cả. Nghĩa là vợ Tripp Taylor không phải là bệnh nhân ở đó.
Matt Baker nói. “Tôi biết chắc chắn là bà ta nằm đó. Họ muốn ém nhẹm vụ này đấy mà. Tôi muốn biết tại sao cô ta lại phải vào viện”.
“Nếu thực sự cô ta ở đó, chúng ta cũng chẳng có cách gì để tiếp cận được đâu, Matt ạ”.
“Anh đã thử cái trò tặng hoa xưa cũ ấy chưa?”
“Rồi, nhưng cũng chẳng ăn thua”.
Dana đứng đó, chờ khi Matt Baker và người phóng viên kia đi xa. Phóng viên kiểu quái gì mà không làm nổi một cuộc phỏng vấn nhỉ?
Ba mươi phút sau, Dana bước vào trung tâm y tế Georgetown. Nàng tới quầy bán hoa.
“Cô cần gì ạ?” Người bán hàng hỏi.
“Tôi muốn…” Nàng ngập ngừng một lúc, “… 50 đôla tiền hoa,” nàng gần như nhấn mạnh vào con số “50”.
Khi nhận bó hoa người bán đưa cho, Dana hỏi. “Có cửa hàng nào quanh đây bán phễu giấy gói hoa hay đại loại như thế không nhỉ?”
“Có một quầy bán quà tặng ở góc kia.”
“Cám ơn bà.”
Cửa hàng này bán vô số những thứ lưu niệm vặt vãnh như bưu ảnh, thiếp chúc mừng; những đồ chơi rẻ tiền, bóng và cờ; những thứ vặt nhai cho vui, và một ít quần áo lẩm cẩm. Dana mua một chiếc phễu giấy gói hoa, một tấm thiếp chúc mừng sức khoẻ và viết vài dòng nguệch ngoạc lên trên.
Điểm dừng tiếp theo của nàng là bàn chỉ dẫn nằm ở lối đi chính của bệnh viện. “Tôi mang hoa đến cho bà Trip Taylor.”
Người hướng dẫn lắc đầu. “Không có bà Trip Taylor nào ở đây cả.”
Dana làm bộ sửng sốt. “Thế à? Chán quá nhỉ? Những thứ này là của phó Tổng thống Mỹ gửi đến.” Nàng giở cái phễu gói hoa ra và chỉ cho người kia xem tấm thiếp. Dòng chữ trên đó ghi “Chúc chóng bình phục”, với chữ ký “Athur Cannon”.
Nàng thở dài. “Thế là tôi lại phải mang nó về” nàng quay người làm bộ định đi.
Người hướng dẫn nhìn nàng vẻ nghi ngại. “Chờ một chút đã”
Dana dừng lại. “Vâng?”
“Tôi có thể chuyển cho bà ấy.”
“Xin lỗi!” Dana nói. “Phó tổng thống Cannon yêu cầu tôi phải trao tận tay.” Nàng nhìn anh ta. “Làm ơn cho tôi biết tên anh để nếu ngài có hỏi tại sao tôi còn có thể nói được là ai đã cản trở tôi”.
Anh chàng kia hoảng. “Ôi, được, tôi chẳng muốn gây phiền toái làm gì. Cô cứ mang đến phòng 615. Nhưng giao xong là cô phải ra ngay đấy nhé”
“Được thôi.”
Năm phút sau, nàng đã ngồi nói chuyện với vợ của ngôi sao nhạc rock nổi tiếng Tripp Taylor.
Stacy Taylor khoảng 25, 26 tuổi. Dana không thể biết Stacy có quyến rũ hay không vì vào lúc đó, khuôn mặt cô ta mang vẻ đau đớn và mệt mỏi. Cô ta đang cố với cốc nước để trên bàn gần giường thì Dana bước vào.
“Hoa cho…” Dana dừng lại vì quá bất ngờ khi nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ tội nghiệp.
“Của ai đấy?” Lời nói bật ra thật yếu ớt.
Dana chìa tấm các ra. “Của… của một người hâm mộ.”
Cô ta nhìn Dana vẻ nghi ngờ. “Cô có thể đưa giúp tôi cốc nước được không?”
“Vâng, được ạ,” Dana được gói hoa xuống bàn. “Tôi còn giúp được bà gì nữa không?”
“Có đấy, cô ta nói thều thào bằng đôi môi khô héo,” cô có thể đưa tôi ra khỏi nơi chết tiệt này. Chồng tôi không cho ai vào thăm tôi. Tôi phát ốm lên vì cứ phải nhìn thấy bác sĩ với y tá rồi”.
Dana ngồi trên ghế như bùng lên. “Cô không biết à? Tôi đã bị một tai nạn cố ý.”
“Bà ư?”
“Phải.”
“Thật là kinh tởm,” Dana nổi giận, nàng thấy rõ là người phụ nữ này đã bị chồng đánh đập.
Bốn mươi lăm phút sau, Dana đã biết toàn bộ sự thật.
Khi Dana quay lại Washington Tribune, gác cửa đã là một người khác. “Tôi có thể…”
Dana không để ông ta nói hết câu. “Đây không phải lỗi của tôi”. Nàng hổn hển nói. “Làm ơn tin tôi đi, tôi bị tắc đường. Nói với ông Baker là tôi lên ngay bây giờ. Ông ấy sẽ nổi điên lên với tôi vì sự chậm trễ này mất”. Nàng chạy vội đến thang máy và ấn nút. Người gác cửa nhìn theo nghi hoặc rồi đành bấm máy. “Xin chào, nói với ông Baker là có một cô gái trẻ…”
Thang máy dừng lại. Tại tầng 3, các hoạt động như sôi động hơn cả lúc trước. Dana dừng lại, nhìn quanh, cuối cùng cũng đã tìm thấy cái nàng cần tìm. Tại một ngăn với tấm biển Mục vườn nhà, nàng thấy còn một bàn trống. Dana chạy như bay đến đó, ngồi xuống trước máy vi tính và bắt đầu đánh bài. Câu chuyện đã được chuẩn bị kỹ trong đầu Dana trong suốt quãng đường về nên bây giờ nó tuôn ra trôi chảy. Nàng vừa in xong và đang xếp chúng lại với nhau thì một bàn tay nặng trịch đặt lên vai.
“Cô làm quái gì ở đây?” Matt Baker hỏi.
“Tôi tìm một công việc, ông Baker. Tôi vừa biết xong bài này, và tôi nghĩ…”
“Cô nghĩ sai rồi” Baker hùng hổ. “Cô không những chỉ lẻn vào đây mà còn chiếm đoạt bàn làm việc của một người khác. Nào, bây giờ cô muốn tự mình ra khỏi đây hay để tôi phải gọi bảo vệ.”
“Nhưng…”
“Ra ngoài.”
Dana bật dậy, lòng tự trọng bị tổn thương, nàng nhét tất cả xấp giấy vào tay Matt Baker rồi đi ra phía thang máy.
Matt Baker lắc đầu như không tin vào mắt mình. Chúa ơi, không biết cô ta là dạng người gì mà hành động tự tiện thế. Có một thùng rác ở dưới bàn. Matt Baker vừa định nhét xấp giấy vào đó, bỗng nhiên, một dòng chữ đập thẳng vào mắt ông: “Spacy Taylor, với khuôn mặt bầm tím và đau khổ, tố cáo rằng cô ta phải nằm viện vì người chồng, ngôi sao nhạc rock Tripp Taylor, đã đánh cô.” – Mỗi lần tôi có thai, anh ta lại đánh tôi. Anh ta không muốn có con…”. Matt đọc tiếp đến hết như chôn chân tại chỗ. Khi ông ta ngửng đầu lên. Dana đã đi mất.
Cầm tập giấy trong tay, Matt chạy như bay đến thang máy, hy vọng đuổi kịp cô gái. Khi đến chỗ rẽ, ông đầm sầm vào Dana. Nàng đang đứng, dựa lưng vào tường, chờ đợi.
“Làm thế nào mà cô có được bài này?”
Dana trả lời thật đơn giản. “Tôi đã nói với ông rồi. Tôi là một phóng viên”.
Matt hít một hơi thật sâu. “Quay lại phòng tôi ngay.”
Họ lại ngồi trong văn phòng của Matt Baker. “Cô làm việc được đấy”. Ông thừa nhận.
“Cám ơn ông! Tôi không thể nói với ông là tôi cảm động về lời nói ấy như thế nào”. Dana vui vẻ nói. “Tôi sẽ là phóng viên tốt nhất mà ông từng có. Rồi ông sẽ thấy. Điều tôi thực sự muốn là làm phóng viên thường trú tại nước ngoài, nhưng tôi sẵn sàng chờ đợi, thậm chí là một năm”, “nàng thấy ông nhướn mày, “hay có thể là hai”.
“Tờ Tribune thì không có việc gì mới, còn đây là danh sách những người chờ đợi”.
Nàng ngạc nhiên nhìn ông ta. “Nhưng tôi cho là…”
“Chờ đấy”.
Dana nhìn ông ta cầm bút lên và viết ra ta từ “cho là” rồi chỉ vào nó. “Khi là một phóng viên cho là một điều gì đi, cô Evans, nó thật lố bịch, với cả cô và tôi. Cô hiểu chứ?”
“Vâng, thưa ông”.
“Tốt”, ông tỏ vẻ nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định, “cô đã bao giờ xem kênh truyền hình WTE chưa? Đó là kênh của tập đoàn viễn thông Tribune đấy”.
“Chưa, thưa ông. Tôi không nói rằng tôi…”
“Cô may đấy. Có một chỗ trống ở đó. Một người viết lời bình vừa mới xin nghỉ. Cô có thể thay thế chỗ của ông ta?”
“Làm gì cơ ạ?” Dana hỏi, vẻ căng thẳng.
“Viết lời bình cho các chương trình truyền hình”.
Mặt nàng ỉu xìu. “Viết lời bình? Tôi có biết gì về…”
“Rất đơn giản. Người làm tin sẽ đưa cho cô tất cả những thông tin cần thiết về đoạn phim sẽ phát trên truyền hình. Cô chuyển nó sang tiếng Anh rồi truyền trên máy TelePromTer cho người dẫn chương trình đọc”.
Dana ngồi đó, lặng im.
“Thế nào hả?”
“Chẳng sao, nhưng tôi là một phóng viên cơ mà?”
“Chúng tôi đã có tới 500 phóng viên ở đây, và tất cả bọn họ đều là loại kỳ cựu cả. Đến toà nhà số 4. Hỏi ông Hawkins. Nếu cô muốn bắt đầu sự nghiệp thì truyền hình cũng không tồi đâu”. Matt Baker cầm lấy điện thoại. “Tôi sẽ gọi cho ông ta”.
Dana thở dài đứng dậy. “Vâng, cảm ơn ông, nếu ông còn gì…”
“Ra ngoài”.
Các studio của kênh truyền hình WTE chiếm toàn bộ tầng 6 của toà nhà số 4 trong quần thể Tribune. Tom Hawkins, người phụ trách phần bản tin đêm, đưa Dana vào phòng làm việc của ông ta.
“Cô đã bao giờ làm việc trong lĩnh vực truyền hình chưa?”
“Chưa, thưa ông, tôi mới chỉ làm phóng viên báo viết thôi”.
“Báo viết là quá khứ, chúng ta là hiện tại. Và chỉ có chúa mới biết tương lai sẽ là cái gì? Để tôi dẫn cô đi quanh đây một vòng”.
Có khoảng vài tá người làm việc tại bàn. Các loại tin tức từ vài chục tờ báo khác nhau đang hiện lên trên màn hình máy tính.
“Đây là nơi chúng tôi nhận tin từ tất cả các vùng trên toàn thế giới”. Hawkins giải thích. “Tôi sẽ quyết định lấy cái gì và bỏ cái gì. Phòng nhân sự sẽ cử người tới chỗ cần thiết để lấy tin tức. Các phóng viên thường trú sẽ gửi bài về bằng sóng vi ba và máy transmiter (máy phát). Bên cạnh dịch vụ điện báo, chúng tôi còn có 160 kênh, các phóng viên được trang bị máy điện thoại di động, máy phát hình. Tất cả các chương trình được bố trí khít đến từng giây. Những người viết lời bình phải làm việc với các biên tập chương trình để khớp thời gian đến mức tối đa. Trung bình một tin ngắn chỉ diễn ra trong khoảng một phút rưỡi đến một phút bốn mươi lăm giây”.
“Có bao nhiêu người viết lời bình ở đây?” Dana hỏi.
“Sáu. Rồi cô sẽ được làm quen với các biên tập chương trình, những người sản xuất, các phóng viên, người dẫn chương trình…”. Ông ta dừng lại. Hai người, một nam một nữ đang bước đến gần họ. “Thiêng thật, vừa nói về người dẫn chương trình thì lại gặp ngay Julia Brinkman và Michael Tate ở đây”.
Julia là một phụ nữ nhỏ nhắn, nét mặt khả ái, tóc nhuộm mày hạt dẻ, đôi mắt to, xanh và sáng. Mechael lại có dáng vẻ như một vận động viên điền kinh với nụ cười hút hồn và những cử chỉ duyên dáng.
“Đây là người viết lời bình mới của chúng ta”. Hawkins nói, “Donna Evanston”.
“Dana Evans chứ”.
“Thì gì mà chả được. Nào, chúng ta đi làm đi”.
Ông ta đưa Dana quay về phòng. Đi qua một phòng lớn, ông ta hất đầu bảo nàng. “Đây là nơi chúng ta chọn tin. Chúng được gọi là những viên đạn. Chúng ta phải vào đây hai lần trong ngày. Tin tức buổi chiều sẽ được chuẩn bị xong trong vòng từ mười hai đến một giờ chiều và tin vào ban đêm thì từ mười đến mười một giờ. Khi tôi nói với cô là tôi muốn có tin gì, cô phải biết kết hợp chúng với những sự kiện có liên quan khác, làm sao cho các khán giả của chúng ta không chuyển kênh. Các biên tập băng hình sẽ cung cấp cho cô các đoạn băng cần thiết, cô bố trí lại thành một kịch bản và chuyển cho tôi”.
“Dạ, tôi hiểu”.
“Đôi khi có những vụ scandal, chúng tôi có thể tạo thành một chuyên mục thường xuyên vào một giờ cố định”.
“Hay quá nhỉ”. Dana nói.
Nàng không hề biết rằng vào một ngày nào đó, chính nó, cái chuyên mục này, sẽ cứu nàng thoát chết.
“Tác phẩm” đầu tiên của Dana thật kinh khủng. Đáng lẽ phải đưa tin chủ đạo lên đầu thì nàng lại đặt nó vào giữa. Rồi Julia phát hiện ra mình đọc lời bình của Michael trong khi anh này lại đọc lời bình của cô.
Lát sau, vị chủ nhiệm chương trình nói với Dana. “Ông Hawkins muốn gặp cô ngay”.
Hawkins ngồi sau bàn, mặt tái nhợt đi vì tức giận.
“Tôi biết”, Dana nói nhỏ nhẹ, “đây là lỗi của tôi đã làm hỏng chương trình”.
Hawkins ngồi im lặng nhìn nàng.
Danna cố lại lần nữa. “Tom à, tôi hứa, từ nay trở đi tôi sẽ làm tốt hơn, được không?”
Ông vẫn chằm chằm nhìn nàng.
“Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa”, nàng nhìn thẳng vào ông, cao giọng, “vì tôi bị đuổi việc”.
“Không”. Hawkins nói từng câu một. “Thế thì quá dễ cho cô. Cô phải làm lại, đến khi nào nó ổn mới thôi. Tôi đang nói về bản tin chiều mai đấy. Chính tôi sẽ kiểm tra vụ này”.
“Vâng ạ”.
“Tốt, tôi muốn cô ở đây vào lúc tám giờ sáng mai”.
“Vâng, Tom”.
“Và nếu chúng ta còn làm việc cùng nhau, xin cô gọi tôi là ông Hawkinss cho”.
Bản tin chiều hôm sau diễn ra suôn sẻ. Tom Hawkins đúng thật. Tất cả chỉ là bắt vào đúng nhịp điệu mà thôi. Lấy băng hình… viết tin… làm việc với biên tập băng hình… bố trí vào TelePrompter cho người dẫn chương trình đọc.
Từ hôm đó, mọi việc đối với Dana trở nên nhàn nhã.
Bước ngoặt đến với Dana tám tháng sau ngày nàng vào làm việc cho kênh truyền hình WTE. Hôm đó, nàng vừa đưa xong chương trình tin tức buổi tối vào máy TelePrompter lúc 9 giờ 45 phút và đang chuẩn bị ra về. Khi đi vào phòng quay, nàng bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ hỗn độn. Như thể tất cả đều cùng một lúc nhao nhao phát biểu.
Rob Cline, chủ nhiệm chương trình, đang gào thét. “Cô ta ở chỗ quái nào đây?”
“Tôi không biết”.
“Có ai nhìn thấy cô ta không?”
“Không”.
“Anh gọi điện đến nhà cô ấy chưa?”
“Tôi chỉ nghe thấy tiếng máy trả lời tự động thôi”.
“Tuyệt vời chưa, chúng ta sẽ lên hình”, ông ta nhìn đồng hồ, “trong 12 phút nữa”.
“Biết đâu Julia gặp tai nạn”. Michael nói. “Cô ta có thể chết rồi thì sao?”
“Không thể chấp nhận được, ít nhất cô ta cũng phải gọi điện chứ?”
Dana bước vào. Nàng nói. “Xin lỗi…”
Người chủ nhiệm quay lại nhìn nàng với vẻ sốt ruột. “Cái gì?”
“Nếu Julia không đến kịp, tôi có thể lên hình thay cô ấy”.
“Quên đi”. Ông ta quay lại viên trợ lý. “Gọi điện xuống bảo vệ hỏi xem đã thấy cô ấy vào cổng chưa”.
Anh này cầm lấy phôn. “Julia đã vào cổng chưa…? Này, khi nào cô ấy đến, bảo lên ngay nhé”.
“Bảo hắn giữ riêng một cầu thang máy cho cô ta đi. Chúng ta sắp lên hình rồi.” Ông ta lại sốt ruột nhìn đồng hồ. “Còn có bảy phút chết tiệt nữa”.
Dana đứng đó, nhìn đám đông nhộn nhạo.
Michael đề nghị. “Tôi có thể lãnh cả hai vai được mà”.
“Không”, vị chủ nhiệm gào lên. “Chúng tôi cần đủ cả hai người ở đây cơ.”. Ông ta lại nhìn đồng hồ. “Ba phút nữa. Mẹ kiếp. Con mụ ấy làm cái quái quỷ gì không biết. Chúng ta sẽ lên hình trong…”
Dana bật dậy. “Tôi biết tất cả những gì cần đọc, tôi là người viết lời mà”.
Ông ta lườm cô. “Cô còn chưa trang điểm, lại ăn mặc không đúng kiểu nữa”.
Một tiếng nói rất to từ người phụ trách âm thanh. “Còn hai phút nữa, xin vào chỗ cho, nhanh lên”.
Michael nhún vai chạy lên bục, đứng trước máy quay.
“Nào, vào chỗ đi”.
Dana mỉm cười với vị chủ nhiệm. “Xin chào ông Cline nhé”.
Nàng quay người đi ra cửa.
“Chờ một chút đã”, ông ta ôm lấy đầu. “Cô có chắc là cô mình làm được không?”
“Thì cứ phải liều thôi”.
“Thôi được, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác”. Ông ta rên lên. “Chuẩn bị đi. Mẹ ơi, con không nghe lời mẹ mà làm bác sĩ đi cho xong”.
Dana chạy vội lên bục đứng cạnh Michael.
“30 giây… 20… 10… 5…”
Vị chủ nhiệm vẫy tay, và một luồng sáng đỏ từ camera chiếu vào họ.
“Xin chào quý vị.” Dana nói trôi chảy. “Xin đón chào quý vị đến với chương trình tin tức lúc 10 giờ đêm của kênh truyền hình WTE. Chúng tôi xin có một câu chuyện gây chấn động diễn ra ơ Hà Lan. Một vụ nổ tại một trường tiểu học ở Amssterdam chiều hôm nay…”
Phần còn lại của buổi tin hôm đó, không có gì để chê trách.
Sáng hôm sau, Rob Cline đến phòng làm việc của Dana. “Tin xấu đây, Julia bị tai nạn giao thông tối qua. Mặt cô ấy”, ông ngập ngừng, “bị biến dạng”.
“Tôi xin lỗi”. Dana nói, vẻ lo lắng. “Có nặng lắm không?”
“Khá nặng đấy”.
“Nhưng ngày nay kỹ thuật thẩm mỹ có thể…”
Ông ta lắc đầu. ít nhất cũng không phải là bây giờ, cô ấy không thể tiếp tục công việc này được nữa”.
“Tôi sẽ đến thăm. Cô ấy hiện ở đâu?”
“Họ đã đưa cô ấy về gia đình ở Oregon”.
“Tôi xin lỗi”.
“Cô được vài thứ, nhưng cô lại mất vài thứ”. Ông ta chăm chú nhìn nàng. “Hôm qua cô xuất hiện được đấy. Chúng tôi sẽ để cô tiếp tục cho đến khi tìm được người mới”.
Dana đến tìm Baker. “Ông có xem bản tin tối qua không?”
“Có”, ông lẩm bẩm, “vì chúa cô nên bôi thêm một chút son phấn và ăn mặc cho tử tế hơn”.
Dana cảm thấy mất hào hứng. “Được thôi”.
Khi nàng đủng đỉnh đi, Matt Baker nói thêm. “Thế là không tồi đâu.” Câu ấy mà từ miệng Batt nói ra thì quá là một lời khen rồi.
Vào đêm thứ mười lên hình như vậy, vị chủ nhiệm Cline nói với Dana. “Chúng tôi giữ hẳn cô ở lại đây. Dù sao, bố già cũng bảo nên giữ cô lại”.
Dana tự hỏi không biết bố già đây có phải là Matt Baker không.
Sau sáu tháng, Dana trở thành một khuôn mặt quen thuộc của truyền hình Washington. Nàng trẻ trung xinh đẹp, quyến rũ và sự thông mình thì không cần kể ra. Vào cuối năm đó, một trong những chương trình của nàng ở đây và bây giờ, chuyên phỏng vấn những người nổi tiếng, đã chiếm hàng đầu trong số những chương trình được khán giả yêu thích nhất. Những cuộc trò chuyện của nàng vừa thân tình, vừa chân thật, và những người nổi tiếng vốn e ngại xuất hiện trước màn hình ti vi giờ đây lại tự nguyện mời Dana phỏng vấn. Báo chí bắt đầu phỏng vấn chính nàng. Và Dana cũng trở thành một người nổi tiếng.
Vào ban đêm, Dana xem các chương trình thời sự quốc tế. Nàng ngưỡng mộ các phóng viên thường trú tại nước ngoài. Họ đang làm những việc thật quan trọng. Họ đang ghi lại lịch sử, thông báo cho cả thế giới về những sự kiện quan trọng đang xảy ra khắp toàn cầu. Nàng thấy mình thật vô dụng.
Hợp đồng hai năm của Dana với WTE sắp hết. Philip Cole, phụ trách các phóng viên, gọi nàng lên.
“Cô đã làm việc rất tốt, Dana ạ. Chúng tôi hãnh diện vì cô đấy”.
“Cảm ơn ông, Philip”.
“Cũng đã đến lúc để chúng ta bàn đến việc ký lại hợp đồng rồi. Đầu tiên…”
“Tôi đi đây”.
“Xin lỗi?”
“Khi nào hết hạn hợp đồng tôi sẽ đi”.
Ông ta nhìn nàng, tò mò hết cỡ. “Tại sao cô lại đi? Cô không thích làm việc ở đây à?”
“Tôi rất muốn. Tôi rất muốn làm việc với WTE, nhưng tôi muốn là một phóng viên thường trú tại nước ngoài”.
“Đấy là một cuộc sống kinh khủng”. Ông ta cáu kỉnh. “Thế quái nào mà cô lại thích nó chứ?”
“Bởi vì tôi đã chán ngấy việc phải nghe những người nổi tiếng nói về việc họ tự nấu ăn ra sao. Còn bao nhiêu việc lớn lao khác đang xảy ra xung quanh chúng ta, có bao nhiêu người đang đau khổ và chết chóc. Thế giới không chỉ một màu hồng, tôi muốn cho mọi người thấy điều đó”. Nàng hít một hơi thật sâu. “Tôi xin lỗi, tôi không thể ở đây thêm nữa”. Nàng đứng dậy và đi ra cửa.
“Chờ chút, cô có chắc những gì mình muốn không?”
“Đấy là việc mà tôi luôn mong được làm”. Dana trầm tĩnh đáp.
“Philip nghĩ một lát. “Thế cô muốn đi đâu?”
Phải một lúc sau Dana mới nhập được hết thông tin từ câu hỏi của ông. Rồi nàng nói thật rành rọt. “Sarajevo”