Đọc truyện Kế Hoạch Hoàn Hảo – Chương 11
Ngày bầu cử càng đến gần, cuộc đua tranh chiếc nghế Tổng thống càng ác liệt.
– Chúng ta thắng ở Ohio rồi – Peter Tager nói , “tại đó chúng ta được 21 phiếu đại biểu.
Tại Alabama cũng ổn, 9 phiếu. Florida, chúng ta được 25 phiếu. ông ta hua hua bảng tổng kết,
Illinois 22 phiếu… New York 38, và Califomia 44 phiếu. Thực ra thì thế cũng chưa phải là nhiều..”
Mọi người đều lo lắng, trừ Nghị sĩ Davis. “Tôi có một cái mũi thính” – chúng ta sẽ thắng.
Tại bệnh viện Frankfort, Minam Frilandan đang trong tình trạng hôn mê.
Vào ngày bầu cừ, thứ ba đầu tiên của tháng Mười một? Leslie ở nhà một mlnh ngồi xem tivi.
Ollver Russell đă kiếm được hơn hai triệu phiếu thường và đa số phiếu đại biểu. Anh ta đã trở thành Tổng thống của nước Mỹ. một trong những con người quyền lực nhất trên thế giới.
Không ai theo dõi cuộc chạy đua vào Nhà Trắng kỳ này sát sao hơn Leslie Stewart Chambers. Mặc dù nàng luôn bận rộn với việc xây dựng đế chế của mình và liên tục mua bán nhứng tờ báo mới, những trạm truyền hình, phát thanh trên khắp nước Mỹ, cũng như cả nước Anh, hay châu á và brazil..
– lúc nào thì bà mới thấy là đủ ? – Tổng biên tập của nàng, bà Daml Solana hỏi.
– “Sắp rồi, sắp rồi mà”.
Chỉ còn một bước nữa mà nàng phải đi: và cái bước cuối cùng đó đã đến với nàng vào một bữa tiệc tối ở Scottsdale.
Một vị khách nói.
– “Tôi nghe nói margaretportman sắp li dị.
Margaret là chủ của Tập đoàn Viễn thông Washington Tribune.
Leslie không nói gì vào lúc đó, nhưng sang hôm sau, nàng gọi điện cho Chad Morton, một trong những luật sư của mình.
– “Tôi muốn anh tim hiểu xem có đúng là Washington Tribune đang rao bán không ?.
Câu trả lời đến ngay vào ngay hôm sau
– “Tôi không hiểu tại sao bà biết tin này, bà Chambers, nhưng có vẻ như bà nói đúng đấỵ Bà Portman và chồng vừa li dị trong im lặng. HỌ đang chia tài sản. Tôi nghĩ là Tribune sắp bị rao bán đấy”.
– “Tôi muốn mua nó”.
Bà đang nói đến một vụ động trời đấỵ Tập đoàn WTE này không chỉ bao gồm một hệ thống báo và tạp chi mà còn cả một đài truyền hình liên mạng, và…”.
– “Tôi vẫn muốn mua”.
Buổi chiều hôm đó, Leslie và Chad Morton lên đường đến Washington, D.C.
Leslie gọi điện cho Margaret Portman, người mà nàng đã giao thiệp từ mấy năm naỵ
– “Tôi đang ở Washington”, Leslie nói, “và tôi..”.
– Tôi biết.
đúng là bức vách có tai, Leslie nghĩ.
– “Tôi nghe nói chị có ý định bán Tribune.?
– có thể.
– Không biết liệu chị có ý định gạt lại phần báo chí cho tôi không ?”.
– Cô quan tâm đển việc này hả, Leslie ?”.
– CÓ thể. .
Margaret hỏi Matt Baker.
– Anh có biết gì về Leslie Chambers không ?.
– “Nàng công chúa tuyết đấy”.
– CÔ ấy sẽ đến đây trong vài phút nữa. Tôi muốn anh đưa cô ấy đi xem phần báo chí”.
Tất cả mọi người trong Tribune đã biết là Tập đoàn của họ sắp bị bán.
– Thật là sai lầm nếu bán Trlbune cho Leslie Chambers”.
Matt Baker kêu lên.
– Tại sao anh lại nói thế ?”.
– đầu tiên, tôi không chắc là bà ta có hiểu biết gì về việc kinh doanh báo chí. Bà có biết Leslie Chambes đã làm gì với những tờ báo đầy uy tín mà bà ta mua về không ? Biến chúng thành những tờ lá cải rẻ tiền. Bà ta sẽ huỷ diệt Tribune. Bà ta sẽ…”,
ông dừng lại. Leshe Chambers đang đứng ở cửa, im lặng.
Margaret xởi lởi
– Ô Leslie, được gặp cô tôi vui quá
– đây là Matt Baker, Tổng biên tập của Tnbune.
HỌ chào nhau bằng cái nhìn lạnh giá.
– “Matt sê đưa cô đi xem một vòng”.
– Tôi cũng đang chờ việc đó.
Matt Baker thở dài . “Thôi được, chúng ta đi nào”.
MỞ đầu cho chuyến thăm thú, Matt Baker lạnh lùng giới thiệu
– “Cấu trúc của chúng tôi như thế này: cao nhất là Tổng biên tập…”.
– Là ông đấy phải không, ông Baker ?”.
– Phảị Dưới tôi là hai người phụ trách, một về kinh doanh và một về nhân sự. dưới nữa lả các Trưởng Ban biên tập về các mục như : Thể Thao, Văn Hóa, Cuộc Sống, Kinh doanh. Du Lịch , v..vv… Tôi đã bớt đi một số mục không cần thiết lắm”.
“Tuyệt vời quá. Thế WTE này có bao nhiêu nhân viên ?”.
Khoảng trên năm nghìn”.
HỌ đi qua một bàn làm việc.
– đấy là nơi các tin tức được trình bày lên báo. Ngươi kia phụ trách việc đặt tranh ảnh như thế nào cho phù hơp và tin nào sẽ lên trang nào. Ban này làm việc viết tựa đề cho các tin.
– Hay quá.
– Bà có muốn xem qua xưởng in không ?
– ồ có chứ, tôi muốn xem tất cả.
Matt cảm thấy đăng đắng trong cổ họng. “Tôi xin lỗi !”.
– Tôi nói là tôi muốn xem.
HỌ đi thang máy xuống và đến một toà nhà khác. Xưởng in tổng thể chừng bằng khoảng bốn cái sân bóng đá. Tất cả mọi thứ trong khoảng không vĩ đại này đều được tự động hoá. CÓ 30 ró-bót đang làm việc. chúng vác những cuộn giấy to tướng và xếp vào những trạm quanh đó.
Baker giải thich.
– Mỗi một cuộn giấy này nặng khoảng 2 tấn. Nếu trải ra, nó dài khoảng tám dặm. Những cuộn giấy này được đưa vào máy in với vận tốc khoảng 21 dặm một giờ. Một con ró-bót lớn có thể mang được mười sáu cuộn một lúc.
Có SÁU máy in ở đó; mỗi bên ba cáị Leslie và Matt Baker đứng ở giữa, nhìn những tờ báo tuồn từ trong máy in ra, được cắt, được đóng vào với nhau, được bó lại rồi được bỏ vào những cái thùng và cuối cùng là được chuyển tớì các xe tải đang chờ để chở chúng đi.
– Trước kia, chúng tôi phải dùng tới ba mươi người để làm những việc mà bây giờ chỉ cần một ngưòi làm”. Matt nói. “Thờí đại của công nghệ mà”.
Leslie nhìn ông một lúc.
– Thời đại của hậu quả công nghệ.
– Tôi không biết bà có thực sự quan tâm đến tình hình kinh tế của công nghiệp báo chí không?”
Matt Baker hỏi một cách khô khan.
– có thể bà đã nghe luật sư hay kế toán của bà nói…”.
– Tôi thực sự quan tâm, thưa ông Baker. Ngân sách in ấn của tờ báo này là 15 tnệu đô la. Lượng ấn bản hàng ngày của các ông là 816 ngàn, 474 ngàn, 1 triệu, 140 ngàn, 498 ngàn vào chủ nhật, và lượng quảng cáo của các ông là 68,2 phần trăm”.
Matt nhìn nàng ngạc nhiên.
– Nếu tính cả việc sở hữu toàn bộ dây chuyền báo chí, thì lượng ấn bản của các ông mỗi ngày là trên hai triệu, và hai triệu tư vào chủ nhật.
– Tất nhiên, Tribune chưa phải là tờ báo lớn nhất thế giới, phải không ông Baker ? Hai tờ chiếm giữ vị trí đó đều được in tại London. Tờ Sun, với lượng ấn bản một ngày là bốn triệu. TỜ Daily Mirror, hơn ba triệu.
Matt ngỡ ngàng, ông hít một hơi thật sâu
– Tôi xin lỗi, tôi không ngờ là bà…..
Tại Nhật Bản có trên 200 tờ nhật báo ra mỗi ngày, bao gồm Asahi Shimbun, Mainchi Shimbun, và Yomiun Shimbun, ông có nghe tôi nói không, ông Baker ?”.
– có thưa bà, tôi xin lỗi vì đã có thái độ không thiện chí.
– đồng ý, ông Baker, bây giờ chúng ta quay lại với bà Margaret Portman chứ ?.
Buổi sáng hôm sau, Leslie đối mặt với Margaret Portman và khoảng nửa tá luật sư trong phòng họp của Tribune.
– Nào, chúng ta sẽ bàn về vấn đề giá cả.
Leslie nói. Cuộc thảo luận diễn ra trong khoảng bốn tiếng, cuối cùng, Leslie đã là chủ mới của WTE.
Tập đoàn này đắt hơn là nàng nghĩ. Nhưng đó chẳng phải là vấn đề.
Còn có những điều quan trọng hơn thế.
Sau hôm đó, Leslie cho gọi Matt Baker lên phòng làm việc của nàng.
– ông có dự định gì không ?- Nàng hỏi.
– Tôi sẽ đi.
Nàng nhìn ông một cách tò mò. “Tại sao ?”.
– Bà cũng có chút tai tiếng đấỵ Người ta không thich làm việc cho bà, người ta nói bà thường biến những tờ báo có uy tín thành những tờ lá cải chỉ đăng tin chó cán xe !
– ông làm việc ở đây đã bao lâu rồi ?.
– Mười lăm năm.
– và bây giờ ông sẵn sàng vứt bỏ tất cả ư ?.
– Tôi không vứt bỏ cái gì hết. Chỉ là….
– Nghe tôi nói đâỵ Tôi cũng nghĩ Tribune là một tờ báo tốt, nhưng tôi còn muốn nó thành một tờ báo vĩ đại cơ. ông có thể giúp tôi được không?
– Không, tôi không thể…
– Sáu tháng. Hãy thử làm việc ở đây với tôi trong sáu tháng. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tăng lương ông lên gấp đôi hiện nay.
Matt nhìn nàng một lúc lâu. Trẻ trung. xinh đẹp và thông minh. Nhưng… ông vẫn có cảm giác là không thích nàng.
– ..Thế ai sẽ lãnh đạo ở đây ?”.
Leslie mỉm cườị
– ông từng là Tổng biên tập của Tribune, bây giờ cũng vẫn vậy thôi.
Và ông tin nàng.