Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn

Chương 84


Bạn đang đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn – Chương 84


Vừa nói, Lý ma ma lại đi tới tiến gần về phái trước, thấp giọng nói: “Còn nhớ rõ lúc ở nhà sao? Thái thái có được Thất ca nhi, chỉ nuôi đến ba tháng cũng không còn, đó mới gọi là không thích hợp! Nhưng cuộc sống không phải như ý muốn. Chủ tử đừng hận lão nô nói chuyện khó nghe, chúng ta lúc này mới tiến được bao xa? Chủ tử đã hầu hạ được Hoàng thượng quá mấy lần? Nhìn vị Ngọc tần kia.. Còn muốn trèo lên đầu vị kia. Mau dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta sẽ có cuộc sống hưởng phúc sau này!”
Tống phi sẽ không phải là người ngu xuẩn, không nên vì một đứa bé chưa đầy tháng mà khóc thương nỉ non. Nếu là lần đầu, cũng không vội vàng, sẽ không ở trong lòng mà ưu phiền – may mà mỗi ngày đều trôi qua, thương tâm cũng có hạn. Gật đầu, trong mắt toát ra một tia độc ác, chiếu cố tỉ mỉ như thế vẫn bị sảy thai, nếu không có ai hạ độc thủ, đánh chết nàng cũng không tin!
Nếu mình có thể mang thai lần đầu, về sau nhất định có thể có thứ hai, thứ ba! Những người này âm thầm động thủ, chờ đến lúc mình có thể làm chủ, một người cũng tuyệt đối không bỏ qua!
Thất vất vả khuyên Tống phi bình tâm trở lại, lúc này Lý ma ma mới thể vào nhẹ nhõm, hướng về phía Trân Nhi liếc một cái ánh mắt, hai người lui ra ngoài.
“Ma ma, nhưng mà chủ tử ngài…” Trong lòng Trân Nhi khẩn trương, trong đầu hiện lên lời mình từng nghe lén lời của Liễu thái y, lúc này thân thể chủ tử nhà mình, sợ là sau này cũng không thể…
Lý ma ma lôi kéo nàng ra bên ngoài cách vài bước, giọng nói độc ác nói: “Câm miệng!” Vừa nói, lại nhìn coi chừng, mới nói, “Chuyện này ngươi biết, ta biết, trong viện chúng ta không thể để người thứ ba biết được! Nếu người dám nói loạn, cũng sẽ ngầm giết chết để diệt khẩu!”
“Nhưng… Chỉ sợ giấy không gói được lửa đâu.” Chuyện lớn như vậy, chờ chủ tử nhà mình thân thể tốt hơn, lại thêm hầu hạ mấy năm, dù sao có con hay không cũng sẽ biết? Sao có thể dấu diếm được?
“Một lát nữa sai người đưa tin về trong kinh thành đi.” Trong mắt Lý ma ma lóe lên vài cái, chân mày nhíu chặt lại có thể kẹp chết con muỗi, “Kêu lão gia thái thái thử nghĩ xem có biện pháp nào không, tìm những nơi có đơn thuốc, cùng dược liệu điều trị thân tiến cung. Thái y nói chỉ sợ là không dễ dàng, cũng không phải là không thể có lần nữa? Hừ, chuyện này, từ đầu tới cuối nên cùng lão gia thái thái nói một chút, để bọn họ vì tiểu thư làm chủ đây!”
Tống gia đưa Lý ma ma tới đây là vì biết Tống phi mang thai, mới đưa tới đây hầu hạ, lúc này nói chuyện dĩ nhiên Trân Nhiên rất tin phục.
Nghĩ vậy, liền nhanh chóng gật đầu, trong đầu không nhịn được có chút đau lòng, tiểu thư thông tuệ cỡ nào? Sau khi vào cung cũng là được ngồi vững vàng, ngay cả chỗ Thái hậu Thái phi cũng coi trọng! Hoàng thượng cũng cho thể diện, sau lại gặp được những kẻ tim gan thối nát! Nếu để lão gia biết được, nhất định có thể có thể đòi lại công đạo cho tiểu thư!

——–
“Hoa Hoàn Phường kia phái người truyền tức ra ngoài rồi sao?” Hoàng thượng một tay cầm bút, hai mắt chăm chú nhìn vào tấu chương trước mặ, thuận miệng hỏi.
“Vâng” Tiểu Châu Tử vội cúi đầu đáp.
“Ừ, nếu là Tống gia phái người hỏi thăm, cứ bảo mấy thái y theo như buổi sáng phân phó làm việc là được. Nếu có thứ gì đó tốt đưa tới cửa mà nói, cứ bảo bọn họ nhận lấy đi.”
“Vâng” thấy Hoàng thượng cũng không có gì phân phó nữa, Tiểu Châu Tử đang muốn cáo lui, chỉ thấy Hoàng thượng chợt ngẩng đầu lên nói: “Liễu mỹ nhân còn chưa có tới sao?”
“Nghe nói là vừa mới đi Hoa Hoàn Phường, vậy là đang trên đường đến đây.” Tiểu Châu Tử vội vàng cúi đầu đáp.
“Nàng đi chỗ đó không gặp chuyện gì đó chứ?”
“Không có, nghe nói Tống phi đang nghỉ ngơi, phòng cũng không thể vào liền trở về.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, phất tay nói: “Đi xuống đi.”
——-
Bên trong Hạc Lâm Viên, mấy ngày nay sợ bóng sợ gió, người người cảm thấy bất an. Khuôn mặt Thái hậu rất lạnh lẽo, trong tay cầm tín thư, sắc mặt trắng bệch. Mấy người quỳ phía dưới, cúi thấp đầu, một chút cũng không dám thở mạnh.

Thật lâu, Thái hậu mới mở miệng vàng, giống như từ kẽ răng nặn ra: “Lui ra!”
“Dạ” Mọi người vội vàng cúi người, từ bên trong cửa lui ra ngoài, thẳng cho đến khi ra cửa, mới dám giơ tay lên ở trên trán lau mấy giọt mồ hôi.
“Hai ngày trước, người kia là ai…” Sắc mặt Thái hậu vẫn rất khó coi, giơ tay gõ nhẹ ở trên trán, chợt nhớ tới, “Là Tôn thải nữ kia?”
“Đang nhốt tại gác phụ trong viện Đông Nam.” Hà Thành vội vàng thấp giọng đáp.
“Hừ, mấy ngày trước còn thấy nàng ta nói còn có điểm đáng tin, còn tưởng nàng thật có gì đó nắm chắc cơ đấy! Nàng ta lại nói mê sảng như thế…” Vừa nói, trong mắt Thái hậu lóe lên một tia ánh sáng độc ác, “Vậy liền khiến nàng không thể mở miệng nói được!”
“Vâng” Biết Thái hậu không thể không đàng hoàng điều tra ra ai, cần tìm người có thể thế chỗ. Tôn thải nữ kia cũng lạ, hôm đó sau đó bị Hoàng thượng ném tới liền hồ ngôn loạn ngữ, nói ra những lời như thật, may là Thái hậu không tin lời của nàng đi thăm dò chỗ ở của Ngọc tần, nếu không… sợ là Hoàng thượng sẽ giận Thái hậu hơn không phải sao?
Hà Thành nhận lệnh rời đi, Thái hậu liền chậm chạp, hướng về phía Hồng Tiêu hỏi: “Người Tống gia đến?”
“Mẫu thân Tống phi nương nương đang ở trong cung, đang ở trong Hoa Hoàn phường ạ.”
“Ừ, chuyện kia… Nhất định không thể để người khác biết, mấy Thái y đã nói lộ ra chưa?” Thái hậu nhận lấy chén trà Hồng Tiêu dâng lên, lúc này lửa giận trong đầu mới giảm hai phần.
“Nhóm Thái y cũng là thường xuyên đi lại trong cung, làm sao lại không biết … quy củ này? Người kia nào dám tùy ý nói lung tung? Nhưng nói là nguyệt sự thiếu ngày, không ảnh hưởng gì lắm đến thân thể, thời gian này bảo dưỡng một chút cho tốt.” Hồng Tiêu quạt quạt cái quạt trong tay, để cho Thái hậu giảm hỏa khí.

Thái hậu lúc này mới thở một hơi dài thở phào nhẹ nhõm, không cần ai nói, nếu ngày sau Hoàng thượng lâm hạnh Tống phi kia, chỉ là lâu không có động tĩnh, cũng chưa chắc đã có lòng nghi ngờ đến chuyện lần này. Chỉ là có thể lúc này đã điều tra ra rồi, cũng không động nàng được…
———
“Tống phi nương nương cũng là có phúc khí thật tốt, sau khi nguyệt sự tạm ổn còn thể có có gọi mẫu thân tiến vào gặp hai ngày.” Phe phẩy quạt tròn trong tay, Liễu Mạn Nguyệt dựa vào bên cạnh Hoàng thượng, tay khác nắm lấy quả anh đào màu đỏ, nhét vào trong miệng hắn.
“Nàng là muốn nói…” Hỏi ra lời, chợt thấy lời này có chút không đúng, từ nhỏ nàng đã bị bán vào trong Tiêc các, sớm không nhớ rõ bộ dáng cha mẹ cùng người nhà, muốn hỏi, chỉ có khiến trong lòng nàng không thoải mái.
“Không muốn.” Trên mặt nhẹ nhàng cười một tiếng, ngậm miếng trái cây cắn một miếng, khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh, nhìn một chút cũng không có ý ưu sầu, ” Ngay từ nhỏ đã không nhớ rõ, vậy đến giờ cũng không có, suốt ngày ở trong đó làm bị thương, đó mới là tự gây sự với mình đây.”
Thấy nàng nói dứt khoát, khiến Hoàng thượng bật cười: “Được, có trẫm thương nàng là được, không cần những cái này.”
“Ai. nhưng mà hai ngày này trong viện không khí thật trầm lặng, cũng không có chút chuyện vui sao.” Ngọc Tần mới càn quấy được hai ngày, liền bị chuyện này làm cho sợ không dám nói lung tung rồi. Tôn thải nữ kia cùng hay qua cũng không thấy bóng qua, ngày hôm nay mơ hồ nghe thấy, giống như phạm vào chuyện gì, người cũng không biết đang ở nơi nào.
Chuyện bí mật trong cung rất nhiều, chỉ là một thái nữ, nhiều một người thiếu một người cũng không ai để ý, nếu không phải bời vì là đồng hương với nàng, chỉ sợ Liễu Mạn Nguyệt cho đến lúc này cũng không biết thiếu một người như thế đấy.
“A, khiến nàng không có gì đùa rồi, nếu không trẫm tìm cho nàng một chuỗi việc vui nhé?” Vừa nói, ngẩng đầu suy nghĩ một chút, chợt nở nụ cười, ” Đã quên, hôm đó đáp ứng cho nàng một chuỗi trân châu, lát buổi tối sẽ mang đến, không chuyện gì mang ra mà chơi đùa.”
Trân Châu? Xuyên chơi?
Liễu Mạn Nguyệt tức giận phủi tay hắn ra, lời này hắn cũng nói ra được khỏi miệng, hành vi phá sản như thế, cũng chỉ có vị đứng đầu thiên hạ này mới nói ra được thôi.
Hắn vẫn muốn cho thì cầm đi, dù sao mình cũng đồ cấm vi phạm rất nhiều, cũng không sợ nhiều hơn thêm một vài cái gì, con rận nhiều hơn không cắn sao.

Giữa trưa hai ngày sau, mẫu thân Tống phi là Lý thị ngồi xe ngựa trở lại kinh thành.
“Lão gia, ngài cần phải làm chủ cho Hoàn Nhi nhà chúng ta!” Trong tay đang cầm khăn, phân phó hạ nhân, Lý thị liền lập tức khóc lên.
“Mấy ngày nay nàng vào cung rốt cuộc là như thế nào?” Tống đại nhân trầm giọng hỏi.
“Lúc này Hoàn Nhi bị sảy thai, thật sự có người âm thầm động tay chân!” Lý thị cắn chặt hàm răng thấp giọng nói, “Lý ma ma cùng Trân Nhi nói, hôm đó thái y bắt mạch sau đi theo sau nghe họ nói, nói… sợ là sau này Hoàn Nhi không thể có được rồi!”
“Cái gì?!” Trước kia chỉ nghe trong viện truyền ra tin tức đẻ non, Tống đại nhân cũng khống biết Tống phi đến tột cùng như thế nào, còn tưởng là dưỡng tốt là được, dù sao đứa bé kia còn chưa đến một tháng, so với lúc ở bảy tám tháng rớt còn đỡ hơn. Chưa từng nghĩ, thân thể lại bị thương?!
“Nghe nói âm thâm bị hạ thuốc độc, thoáng cái liền…” Vừa nói, Lý thị lại hít hít cái mũi, “Trân Nhi cơ trí, núp ở một bên nghe lén, vừa quay đầu, mấy thái y nói vô phương, lại đưa phương thuốc đến chỗ Thái hậu, rồi sau đó nửa điểm tin tức cũng không rò rỉ ra!”
Tống đại nhân nhắm hai mắt lại, rồi mở miệng nói: “Thì ra chuyện là như thế, tự nhiên như thế. Chả trách …”
“Chả trách cái gì?” Lý thị chấm chấm nước mắt, nghi vấn nói.
“Hôm đó ta đi tới yến tiệc tại nhà Tôn đại nhân, cùng Triệu thái y gặp mặt một lát, cũng định hỏi hai câu, hắn chỉ lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói kêu chúng ta dặn dò người hầu hạ bên người Hoàn Nhi dặn dò hai câu, trăm ngàn lần điều dưỡng cẩn thận.” Tay phải Tống đại nhân nắm thành quyền nện xuống bàn, “Sợ là có người sợ nhà chúng ta có con nối dòng trước đây!”
“Lão gia nói là…” Lý thị hít một hơi khí lạnh, chỉ về phía Bắc, “Chẳng lẽ là Lưu…”
“Không phải nhà hắn thì là nhà ai?!” Tống đại nhân hừ lạnh một tiếng, “Nàng cũng không phải không biết? Kể từ sau đám cưới Hoàng thượng, lại không có cùng người kia cho làm con thừa tự! Lần này thấy Hoàn Nhi nhà chúng ta có thai, tất nhiên nóng nảy! Hừ, thủ đoạn lại bỉ ổi như vậy…”
“Nhưng… Hoàn thượng và Thái hậu sao có thể để nàng ta như thế?” Lý thị vẫn cảm giác tay cùng chân lạnh như băng, có thể nghĩ a, trừ vị kia, nào có ai dám to gan động thủ như thế? Tuy vào cung được mấy ngày nghe nói vị Ngọc tần kia rất được sủng ái, nhưng rốt cuộc là người không thể, nếu dám như thế, chính là Hoàng thượng cưng chiều nàng ta, chỉ sợ Thái hậu cũng không dung được! Trừ vị ở Đông cung kia, còn ai có thể ở dưới sáng động thủ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.