Bạn đang đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn – Chương 70
Thấy Hoàng hậu như vậy lạnh nhạt, tay Tống phi cầm khăn lau lau khóe miệng, mi mắt rủ xuống không biết đang suy nghĩ gì. Chu Thái Phi dịu dàng vui vẻ, quay đầu cùng Thái Hậu nói: “Nghe nói buổi sáng Hoàng Thượng còn cho người đưa trái dâu đến, hôm qua muội muội còn không có ăn đủ đâu này, ngày hôm nay nhất định phải mày dạn mặt dày lại muốn xin thêm một ít a!”
Thái Hậu nghe xong, trên mặt không khỏi mang theo ba phần vui vẻ, mặc dù nhi tử nhà mình không thích Hoàng hậu, tại trong hậu cung cũng vẫn là tính tình giống lúc trước, có thể giống như an ủi mình, mấy ngày nay đưa mấy trái này đến làm ình vui a.
“Người tới, bưng lên.”
Theo Thái Hậu vừa nói ra, đã có cung nữ bưng lên dâu tây rửa sạch.
Liễu Mạn Nguyệt hờ hững nhìn những trái dâu tây màu sắc nhạt đi một phần, trái cũng không đẹp méo méo xẹo xẹo, thể tích cũng nhỏ hơn so với những trái đưa qua cho nàng. Trong lòng đã hiểu rõ, đây là vị kia tiểu tổ tông đem thứ mà bọn họ căn bản sẽ không ăn mang cho Thái Hậu, mà có khi những trái này vẫn là ngày hôm trước hái xuống a…
Cái loại trái cây này vốn khó giữ, nơi này lại không có tủ lạnh, cho dù dùng đá ướp lạnh, cũng không quá nửa ngày thì đã khô héo a. Nhưng vẫn giữ được màu sắc khá đẹp làm cho người thấy mà thèm a.
Tổng cộng chỉ có một giỏ nhỏ, chỉ cần nhìn cũng biết những người đụng tới được cũng đếm trên đầu ngón tay thôi. Chỉ có những người ngồi trên cao có phân vị mới có thể nếm một chút mới lạ.
Liễu Mạn Nguyệt từ chối nói là do mình mới hết bệnh không dám ăn loạn, để lại ọi người dùng thôi.
Phía dưới có mấy cái thải nữ nhìn thấy thứ trái cây, có một người đánh bạo nói: “Cái quả này không thể để lâu, nếu còn dư lại có thể nghiền nát, cho thêm đường, sẽ tạo thành một món mới mùi vị rất tuyệt a.”
Thái Hậu nghe xong, không khỏi ngẩng đầu hướng Thải Nữ kia hỏi hai câu, cho người nhớ kỹ cách làm.
Mọi người hàn huyên cho tới trưa, Liễu Mạn Nguyệt rời Điện Hòa Di, trở lại Thu Thủy Các đã cảm thấy hai chân mỏi nhừ, nằm nửa canh giờ, sau đó nhờ Bạch Huyên đấm bóp thêm nửa ngày nữa, mới dùng cơm trưa, sau đó đi vào ám đạo đi về phía trên núi.
Hoàng Thượng nhìn hình như có chút mệt mỏi, nhưng trên mặt lại không thể hiện nhiều lắm, ngược lại giống như vô cùng có tinh thần a. Sau khi Liễu Mạn Nguyệt mài mực xong, thì cầm bút bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không có bát quái như vậy đi nhìn những cái này. Hiện tại tình hình có chút quái dị, ngay cả chính mình cũng không hiểu tiểu Hoàng đế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Hoàng Thượng xử lý xong hết đống tấu chương, ngẩng đầu chỉ thấy Liễu Mạn Nguyệt đang ôm cái gối đầu trong ngực, đang ngồi ngốc ở bên cạnh nhìn mình.
“Như thế nào? Buổi sáng mệt nhọc?” Ngày hôm nay, lần đầu nàng đi thỉnh an Hoàng hậu, Thái Hậu, xưa nay luôn lười như vậy, chẳng lẽ ngày hôm nay đi bộ nhiều lắm?
Nhẹ nhàng lắc đầu, Liễu Mạn Nguyệt quay đầu nhìn Hoàng Thượng, trên mặt hiện lên một tia cười xấu xa: “Thiếp chỉ là đang nghĩ, Hoàng Thượng khi nào phong Ngọc tần vi phi đây?”
Hoàng Thượng hơi sững sờ, bật cười nói: “Phong nàng ta vi tần chính là thiên đại ân điển rồi, vì sao phải đề nàng vi phi?”
“Sủng phi a, nhiên là muốn phong phi nha. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn để cho nàng có được vị trí thích hợp?” Liễu Mạn Nguyệt nghiêng đầu, kê mặt lên gối.
Hoa sen trên gối bị nàng tỳ lên có chút biến dạng, nhìn lại so với bình thường dí dỏm thêm vài phần, Hoàng Thượng cười đưa tay vuốt nhẹ hai má nàng nói: “Nàng ta không có hoài long tử, trong nhà lại không có trợ lực, làm sao có thể phong phi? Cho dù trẫm cố tình muốn phong nàng, khi nói ra chắc chắn chỗ Thái Hậu và Hoàng hậu cũng không chịu. Như thế nào, tại sao nàng lại muốn cho nàng ta thăng làm phi tử?”
Liễu Mạn Nguyệt một đôi hoa đào híp mắt nói: “Thăng lên phi tử mới thú vị chứ sao.”
“Hẳn là hôm nay lại có chuyện gì rồi hả?” Hoàng Thượng lại nhéo nhéo chóp mũi nàng một chút, nói: “Buổi sáng hôm nay gặp chuyện gì rồi hả? Nghĩ như thế nào mà lại hỏi chuyện này?”
Liễu Mạn Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Cũng không có gặp gỡ cái gì, đều là do những người khác nói nhiều, nên mới thấy thắc mắc a.”
Hậu cung không có hãm hại, không có cung đấu, không có châm chọc khiêu khích, không có kẹp thương đeo gậy, tính toán gì thì làm sao còn thú vị được?
“Ngươi muốn nhìn cái gì? Trẫm gọi người đi bố trí.”
Ngẩng đầu xem xét Hoàng Thượng, có chút cái không hiểu nhiều lắm ý tứ của hắn, là đùa với chính mình sao? Mình muốn nhìn những nữ nhân kia tự giết lẫn nhau, hắn có thể thực làm cho bọn họ đấu đá nhau sao?
Thấy nàng chỉ nhìn mình, không có nói chuyện, Hoàng Thượng dùng trán chạm vào trán nàng, hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, nói khẽ: “Đến mai sau giờ ngọ thay đổi quần áo đến trong địa đạo sẽ có người tiếp ngươi đi điện Hồng Tâm.”
” Điện Hồng Tâm?” Liễu Mạn Nguyệt sững sờ, “Chỗ đó không phải là nơi Hoàng Thượng xử lý triều chính sao?”
Hoàng Thượng hơi gật đầu: “Đúng là như thế, tuy nói chỗ này làm cho lòng người an tĩnh, tâm lặng. Nhưng ở kia có thể vừa gặp đại thần, lại có thể công khai xử lý triều chính, nên sẽ tiện lợi một ít.”
Thấy trong mắt nàng kinh ngạc, lập tức lại có chút ảm đạm , trong lòng suy nghĩ thoáng cái, chợt cười rộ lên, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Mà nơi đó lúc nào cũng có thể qua chỗ này, ban ngày thì không cần phải nói, đợi đến lúc đêm đã khuya, nếu ở chỗ này qua đêm, cũng không bao lâu liền có thể. . .”
Nhớ tới cái giường phía dưới, chỗ phòng tối, Liễu Mạn Nguyệt trên mặt hơi đỏ lên, ngẩng đầu tức giận liếc hắn một cái.
Ban đêm, lại là Ngọc tần phục vụ Hoàng thượng qua đêm.
Hai ngày nay, luôn có nhiều đôi mắt hoặc là tìm tòi nghiên cứu, hoặc là hiếu kỳ, hoặc là đố kỵ, hoặc là nghi vấn đấy, đều hướng đến trên người Ngọc Điệm Lương. Lại có mấy người nhiều chuyện, hướng về phía Ngọc Điệm Thu nhìn lại.
Rõ ràng là song sinh, mà tỷ tỷ lại so với muội muội xinh đẹp hơn một ít, như thế nào một cái được sủng ái đến tận mây, cái khác lại bị cách chức làm phu quân đâu này?
Nhìn cặp mắt bốc hỏa xung quanh, Liễu Mạn Nguyệt hạ mi mắt, dùng khóe mắt thỉnh thoảng quan sát trái phải, cho đến khi tan, cũng không có nhìn thấy người nào nói chuyện kẹp thương đeo gậy, càng không thấy được có ai dám ám toán Ngọc Điệm Lương.
“Ai. . . Thật sự là không thú vị a.” trong tay Liễu Mạn Nguyệt cầm khăn, tại bên mặt lau lau.
Bạch Oánh không biết nàng ấy nói không thú vị là chỉ cái gì, chỉ im lặng đi theo bên cạnh.
Dùng qua bữa trưa, tuy là buồn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn là đi vào ám đạo, đến ngã ba đã thấy Tiểu Lưu Tử cùng với một người thị vệ đốt đèn lồng chờ ở một chỗ.
“Liễu chủ tử, thỉnh đi bên này.” Tiểu Lưu Tử cung kính xoay người hành lễ, trong tay đốt đèn lồng phía trước dẫn đường.
Liễu Mạn Nguyệt trông thấy hắn liền nhớ lại buổi tối hôm đó hương diễm tình cảnh, con mắt không khỏi nhìn tay hắn chằm chằm, trong tay vững vàng dẫn theo cái đèn lồng, ngược lại không gặp hắn tay run, hẳn là đã luyện được? Cảm giác không biết mệt mỏi đi?
Một đoàn người đi đến bên trong Thính Vũ Các, lại từ một chỗ khác ám đạo trong Các một mực hướng phía Đông Nam đi tới.
Cái ám đạo này Liễu Mạn Nguyệt vẫn là lần đầu tiên đi đến, chính giữa có một hai cái chỗ ngã ba, cái ám đạo kia cũng lúc cao lúc thấp. Không bao lâu, cuối cùng là đi lên mấy cấp thang lầu, Tiểu Lưu Tử tại cửa ra vào gõ mấy gõ, Tiểu An Tử đang canh giữ tại bên ngoài vội vàng mở cửa.
Sau khi ra ngoài, cũng không thấy Tiểu Lưu Tử và hộ vệ kia đi ra ngoài, Liễu Mạn Nguyệt cười dịu dàng nói: “Lưu công công ‘Vất vả’ rồi.”
“Không khổ cực, không khổ cực.” Tiểu Lưu Tử nào biết được nhà hắn chủ tử sớm đem hắn công việc bán đi? Còn tưởng là Liễu Mạn Nguyệt cảm thông mình dẫn đường vất vả đây này. Đợi nàng đi ra ngoài, lúc này mới lại cùng hộ vệ kia trở về Thính Vũ Các.
Liễu Mạn Nguyệt ra cửa, Bạch Oánh giúp nàng lại sửa sang lại quần áo thái giám trên người, lúc này mới hơi lui hai bước.
Tiểu An Tử mang theo nàng từ một chỗ cửa sau tiến vào chính thất nơi Hoàng Thượng xưa nay xử lý công việc. Người mới vừa vào cửa, đã nghe bên trong có người nói chuyện.
“. . . Đúng là như thế, những cái…kia chức vị đều là do người trong thị tộc nắm giữ, đều liên quan đến rất rộng, hôm nay dùng đều là những cái này danh sĩ đệ tử, những cái…kia hàn môn đệ tử hoặc là tìm không được phương pháp, chính là có tài có học đấy, cũng bởi vì xuất thân tầm thường cầu mãi không đạt . .”
Nghe giọng nói người nọ bên trong, không phải là mình từng nghe qua, xác nhận tiểu Hoàng đế đang tại triệu kiến đại thần. Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, chính mình tới cùng Hoàng đế ngược lại là không sao, cũng chỉ tính là người đi theo bên cạnh hoàng đế a? Nếu để cho những cái…kia đại thần trong triều thấy, nhận ra mình là nữ tử, cái kia còn chịu nổi sao?
Nghĩ đến, quay đầu nhìn hướng Tiểu An Tử.
Nơi này cùng đằng trước còn có một khung bình phong chống đỡ, người bên ngoài tất nhiên là nhìn không thấy người bên trong tiến đến. Cho dù thấy cũng chỉ là trông thấy bóng dáng, cũng chỉ nghĩ là tiểu thái giám hầu hạ hoàng thượng.
Tiểu An Tử hướng cái giường phía sau tấm bình phong, ra hiệu cho Liễu Mạn Nguyệt ở đằng nghỉ ngơi.
Người vừa ngồi xuống, hai cái thái giám liền dẫn theo hộp cơm tiến đến, một cái là hoa quả, một cái là điểm tâm, bên kia còn có một vài tạp ký sách dạy đánh cờ. Sau khi mang cho Liễu Mạn Nguyệt xong mới đi ra đằng trước dâng trà cho Hoàng Thượng, đồng thời đặt lên điểm tâm mới được làm.
Liễu Mạn Nguyệt khoan thai ăn, ngẫu nhiên cũng nghe một chút động tĩnh bên ngoài.
Tiểu hoàng đế sau khi nghe xong người này nói…, lại phân phó vài câu, người nọ lúc này mới cáo lui, Liễu Mạn Nguyệt đang nghĩ ngợi nhanh lên một chút dùng hết mấy thứ này, chợt thấy Hoàng Thượng từ bên ngoài bình phong đi tới, không ngờ hắn như thế lại biết mình đến a.
Trong tay còn cầm nửa khối điểm tâm, thấy hắn tới, nháy mắt hai cái, lúc này mới đặt trở lại chén đĩa bên cạnh, tính đứng dậy hành lễ.
“Ăn rồi à.” Trên miệng còn dính chút mảnh vụn bánh ngọt, Hoàng Thượng cười cười đi tới, cầm lấy khăn để ở một bên giúp nàng lau đi, “Đi đường mệt mỏi sao?”
“Khá tốt.” Tiếp khăn, cầm trên tay xoa xoa, gặp Hoàng Thượng lôi kéo chính mình hướng phía trước đi đến, thì đi theo.
Trên bàn lớn bầy đặt điểm tâm hoa quả giống với lúc nãy mình vừa mới dùng qua, trên mặt bàn còn để một chồng tấu chương. Phía sau bàn lớn ngoại trừ chỗ ngồi Hoàng Thượng chính giữa, bên cạnh còn hai cái bình hoa. Liễu Mạn Nguyệt nhìn trái phải một lúc, thấy Hoàng Thượng cầm lên tấu chương, rồi đi tới nghiên mực bên cạnh bàn bắt đầu mài mực.
Sau khi mài mực xong, quay đầu xem Hoàng thượng, thấy hắn mặc dù trong tay cầm tấu chương, nhưng mắt thì lại nhìn lên trên, xuất thần không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chuyển qua cái bàn bên ngoài, nhấc ấm nước xuống, ngâm vào nước một ít lá trà rồi đi trở về bên cạnh bàn.