Bạn đang đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn – Chương 117
Đợi Vương thái y sau khi rời khỏi đây, Liễu Mạn Nguyệt lại suy nghĩ, quay về phía Triệu thống lĩnh nói: “Triệu đại nhân, nói vậy con đường bí mật trong cung kia trong chốc lát sẽ không bị người nhìn ra, chờ sau khi đám cháy bị dập tắt, không chừng cũng có thể bị người tìm ra. Biệt viện của Vương thái y chỗ này ở đây hai ngày coi như an toàn, nhưng qua mấy ngày liền khó mà nói.
“Trên người Hoàng Thượng có thương tích, mặc dù không thể đi xa mệt nhọc, nhưng chắc chắn cũng không thể ở lại chỗ này, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp, thừa dịp hai ngày này còn loạn , trước thời gian nghĩ ra con đường lui .”
Hoàng Thượng một ngày không tỉnh, chuyện này sẽ thêm một ngày loạn . Tuy nói rút lui lúc này không chừng sẽ bị đám người trong Các âm thầm động tay động chân, sợ rằng có người còn thừa dịp thời cơ này lập vua mới thay đổi triều đại khác. Thế nhưng đến cuối cùng giữ được tính mạng mới có thể lại trở mình, dù sao sống vẫn tốt hơn rơi vào tay những kẻ điên này.
Triệu thống lĩnh trong lòng cũng biết điều đó, từng trải hơn Liễu Mạn Nguyệt nghĩ đến sâu thêm hai phần, nếu những người đó dám động, sợ là cũng sẽ đề phòng mấy đại thần này.Nếu như Vương thái y khôngcó chuyện con đường bí mật này, cũng sợ rằng quay đầu lại sẽ bị dính líu trong đó. Còn không bằng thừa dịp hai ngày loạn này, trước rời khỏi chỗ này mới tốt.
“. . . . . . Bên ngoài người nọ, tặng vật này tới đây.” Vương thái y đi ra ngoài không đầy một lát, liền vội vội vàng vàng đi vào, trong tay cầm một vật, Triệu thống nghiêng đầu liếc mắt nhìn, ngẩn người, Vương thái y gọi người đặt ở trong khay đưa vào phía sau.
“Này. . . . . .” Liễu Mạn Nguyệt ngẩn người, vật trước mặt này nhìn rất quen mắt, hình như mình cũng tìm thấy một khối như vậy ở chỗ Hoàng Thượng? Nghĩ tới, liền ngẩng đầu nhìn về phíaTiểu Châu Tử.
Tiểu Châu Tử đưa cổ nhìn thoáng qua, cũng sửng sốt: “Đây là tín vật của Hoàng Thượng!”
“Người nọ còn ở đây không? Có nói cái gì không?” Mình vừa tới, người nọ liền tìm đến, nói vậy nhất định là nhìn trong vườn bốc cháy, liền vội vàng tìm tới đây, hắn có thể tìm , đích thị là biết cửa ra vào của con đường bí mật kia ở nơi này!
“Còn ở còn ở!” Vương thái y thở phào nhẹ nhõm, vội nói, “Người nọ chờ ở bên ngoài, chỉ nói muốn gặp khách nhân hôm nay tới đây, lúc này thần mới đi vào chờ lệnh.”
Khách nhân hôm nay tới? Liễu Mạn Nguyệt khẽ suy tư , thừa dịp gia đinh Vương gia đi ra ngoài mời người lúc trước, thấp giọng nóivới Triệu thống lĩnh: “Còn phiền toái Triệu đại nhân một lát nữa cẩn thận một chút, mặc dù hắn có tín vật của Hoàng Thượng, nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Triệu thống lĩnh gật đầu, tay đè lên trường kiếm bên hông, đứng ở cửa, chờ người nọ đi vào.
Không lâu lắm, gia đinh dẫn một nam tử chừng ba mươi tuổi đi vào, sau khi vào cửa, người nọ chắp tay hướng về phía Triệu thống lĩnh hành lễ, ánh mắt quét về phía bình phong, trong lòng âm thầm kinh ngạc, lại thấy Tiểu Châu Tử đứng ở bên cạnh bình phong, lúc này mới mở miệng nói: “Tại hạ Tôn Quý, tuân theo lệnhchủ nhân nhà mình tới đây, chẳng biết có được trông thấy khách nhân tới hôm nay không?”
Bên kia Tiểu Châu Tử thấy tướng mạo người nọ hơi sững sờ, quay đầu nhìn thoáng quaLiễu Mạn Nguyệt ở bên trong, lại nhìn về phía người nọ: “Ngài là vị Tôn Quý trước kia?”
Người nọ khẽ gật đầu, hướng Tiểu Châu Tử cười cười: “Công công trí nhớ tốt.”
Trong lòng Liễu Mạn Nguyệt kinh ngạc, nhìn về phía Tiểu Châu Tử, hắn vội vàng thấp giọng nói: “Vị Tôn tiên sinh này, trước kia ở trong vườn, Gia của chúng ta gặp mặt quá hai lần.”
Trong lòng hơi có chút suy tư, biết người gặp gỡ này không phải là người đơn giản, mở miệng nói: “Tôn tiên sinh tha lỗi, nữ tắc không xuất đầu lộ diện, không biết hôm nay Tôn tiên sinh tới đây, quý chủ nhân có gì phân phó?”
Thấy bình phong, liền nghi ngờ bên trong chẳng lẽ là nữ tử? Chẳng lẽ lúc Hoàng Thượng đi ra ngoài cũng mang theoThái Hậu đi ra? Lúc này nghe giọng nói hẳn của cô gái trẻ tuổi, Tôn Quý càng sửng sốt lại càng sững sờ, nhưng lại không dám trì hoãn thời gian, vội nói: “Chủ nhân đã phân phó, nếu vườn kia có cái gì động tĩnh không tầm thường, liền muốn tiểu nhân tới bên này tiếp ứng, trông coi?”
Liễu Mạn Nguyệt trong lòng trầm xuống, mới nói: “Không biết quý chủ nhân là?”
Lời này vừa hỏi ra, trong lòng Tôn Quý lại càng nghi hoặc, khẽ nhíu mày nhăn mặt, khóe mắt hướng về phía Triệu thống lĩnh bên kia nhìn lướt qua, mới nói: “. . . . . . Chẳng biết có được trông thấy vị Gia hay không? Chủ nhân nhà ta cùng vị Gia kia có quen biết .”
Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, Hoàng Thượng bị thương cũng không phải là chuyện nhỏ, lúc này còn hôn mê bất tỉnh. Nếu như người này không có lòng tốt thì cần phải làm như thế nào cho tốt? Nhưng nếu không nói với hắn, vạn nhất Hoàng Thượng thật sự có bất trắcgì. . . . . . Chính là không có, mình ở cõi đời này chưa quen cuộc sống nơi đây , có thể dẫn hắn trốn được đi đâu?
“Gia nhà chúng ta lúc đi ra ngoài bị đả thương, lúc này. . . . . . Người còn không có tỉnh.”
Tôn Quý mãnh liệt ngẩng đầu, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chả trách, mình lấy ra tín vật vị kia vốn nên tự mình tiếp kiến mới đúng, sao có thể gọi phụ nhân gặp mình? Thì ra là bị thương rồi!
Trong lòng trầm xuống, Tôn Quý chỉ đành phải cắn răng nói: “Không biết có thể gặp mặt một lần hay không? Sau khi trở về tiểu nhân sẽ cùng phu nhân bàn bạc chuyện bên ngoài.”
“Vậy thì làm phiền Triệu đại nhân và Vương thái y.”
Đóng lại hai mắt, thân thể tựa vào trên nệm êm sau lưng. Triệu thống lĩnh và Vương thái y mang theo người gọi Tôn Quý kia đi chỗ ở của Hoàng Thượng, người nọ nếu đã gặp qua Hoàng Thượng, nhất định là nhận biết được, không để hắn thấy tận mắt một lần, hắn nào dám nói ra chuyện gì? Lúc này mình lại không có gì để dựa vào, chỉ có thể đánh cuộc chủ nhân của Tôn Quý và tiểu hoàng đế là chung một phe .
Không lâu sau, bên kia người đã trở lại, Tôn Quý gặp Hoàng Thượng, biết người đang hôn mê, ngược lại thả chút ít tâm tư —— đúng là người cần gặp. Về phần cô gái kia. . . . . . Có thể đi theo Hoàng Thượng, thống lĩnh thị vệ một đường từ con đường bí mật xuất cung , chắc là người thân tín của Hoàng Thượng.
Triệu thống lĩnh và vị Vương thái y này cũng là vâng theo nàng ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có việc, cũng muốn cùng nàng thương lượng trước.
“Không biết phu nhân có tính toán gì không?” Người trở lại, Tôn Quý lập tức mở miệng hỏi thẳng.
Liễu Mạn Nguyệt trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng nói: “Lúc chúng ta tới đây, mặc dù hẳn là không có người nào thấy, nhưng cũng khó tránh khỏi có vạn nhất. Nếu như nơi này bị tra xét, Gia của chúng ta lúc này còn không có tỉnh, phàm là gặp phải bọn họ chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Dù không ai nhìn thấy, nơi này cũng không phải là chỗ yên ổn lâu dài, vốn định nhân cơ hội chuyển cái địa phương, lại nhất thời không có chỗ có thể chọn, không biết Tôn tiên sinh có biện pháp gì?”
Nghe nàng nói như thế, Tôn Quý thả nửa tâm tư, vội nói: “Trước kia chủ nhân nhận được tín của bên này, mấy ngày nay đã sai người mang binh xuôi nam, hôm nay trong vườn xảy ra chuyện lớn như thế, chỉ sợ trong kinh không yên ổn. Những người này nếu lấy cớ tìm kiếm thân cận đại thần bên này, Gialiền phiền toái. . . . . . Kinh thành sợ là trở về không được. Tiểu nhân có ý kiến là trước đi về hướng Bắc, trên đường có thể cùng quân đội tập hợp sau đó lại quyết định, chẳng qua là thân thể của vị Gia kia. . . . . .”
Xe ngựa mệt nhọc, chỉ sợ sẽ làm bị thương thân thể, mọi người lại là chạy thoát thân hướng phương Bắc đi, trong thời gian đó nào dám trì hoãn? Nhưng trên người Hoàng Thượngcó thương tích, chỉ sợ sẽ xảy ra nguy hiểm.
Cau mày, nếu như có thể, nàng vạn lần không muốn di chuyển. Đừng nói ở cổ đại, ngay cả là ở hiện đại, nếu ai bị bệnh, cũng muốn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, ngay cả xe đều ngồi ít, tốt nhất là không ngồi, sao có thể chịu giày vò?
Mà bây giờ. . . . . .
“Vương thái y, thương thế của người có thể chịu được không?”
Thấy hỏi, cái trán của Vương thái y toát ra mồ hôi, chỗ này lúc này đã không yên ổn rồi, vừa nãy Triệu thống lĩnh đã thấp giọng nói với ông, phàm là những người đó tìm thấy cửa vào con đường bí mật, mệnh của một nhà già trẻ của nhà mình có thể bị. . . . . .vốn sợ Liễu Mạn Nguyệt không muốn Hoàng Thượng di chuyển, ông còn đang nghĩ phải khuyên giải nàng như thế nào. Nhưng lúc này nàng lại biểu hiện đông ý chuyện này, nhưng lại sợ vị kia. . . . .. Nếu như xảy ra chuyện, đầu của mình. . . . . .
Không đi, bị những người kia phát hiện, đầu của một nhà già trẻ nhà mình khó giữ được. Đi, nếu như vị này có xảy ra việc gì không hay, một nhà già trẻ nhà mình cũng đi theo khó giữ được. . . . . . Cần phải chữa trị tốt cho vị này. . . . . .
“Thần, chính là liều tánh mạng này cũng muốn một đường chiếu cố tốt sự an nguy của Thánh thượng!”
Chưa nói tốt hay không tốt, chỉ nói liều mạng chiếu cố.hai mắt Liễu Mạn Nguyệt tối sầm lại, biết ông cũng không có mười phần nắm chặc.
Thở dài một tiếng, nhắm lại hai mắt, rồi mạnh mẽ mở hai mắt ra nói: “Triệu đại nhân, Vương thái y, còn làm phiền hai người, buổi sáng hôm nay tốt nhất là trước khi hừng sáng có thể rời khỏi chỗ này, nếu không đợi đến ngày mai không chừng có biến số gì, vùng lân cận con đường ít người qua lại cũng có. Lại nói tiếp, dược liệu và những đồ vật thiết thực phải chuẩn bị cho thỏa đáng. Người nhà Vương thái y cũng phải đi theo, miễn cho lúc chúng ta đi, lại làm liên lụy tới bọn họ.”
“Dạ!” Triệu thống lĩnh vội ôm quyền lên tiếng.
Vương thái y cũng vội vàng tạ ơn, mặc dù Liễu Mạn Nguyệt không đề cập tới ông cũng muốn nói ra điều này, nhưng lời nói này từ trong miệng nàng nói ra lại không giống nhau.
Tôn Quý kia nghe thấy thế, trong lòng an tâm thêm mấy phân, hắn ở lại phía nam, chính là vì âm thầm cùng tiểu hoàng đế liên lạc, nếu có vạn nhất, cũng phải nghĩ biện pháp bảo toàn người. Nếu như bị nữ tắc kiến thức nông cạn trái ngăn cản phải ngăn trở, nói không chừng hắn có thể một đao đi xuống, sau này dù cho tiểu hoàng đế tức giận cũng muốn cưỡng ép bọn họ rời đi.
Nhưng hôm nay nghe thấy thế, nàng kia cũng là có kiến thức, chả trách có theo tiểu hoàng đế một chỗ trốn ra được đây.
Đã chuẩn bị ba cỗ xe, lần này, cũng có không ít người giả trang làm bình dân thừa dịp trời tối rời đi.
Đám người Liễu Mạn Nguyệt chân trước vừa đi, chân sau, đường đi xung quanh Hạc Lâm Viên đã bị một đám thổ phỉ không biết từ chỗ nào chặn đánh chết. Chỉ cần thông minh cơ trí một chút cũng phát hiện có chút biến cố, chỉ vừa thấy lửa cháy, đợi một hồi lâu không nghe thấy tin tức Hoàng Thượng trốn ra được, liền an bài đường lui nói trước rời đi vẫn còn coi là khá tốt, cuối cùng là về trước trong kinh. Nhưng những người không thể rời đi, bị ngăn chặn ở lân cận, trừ phi vượt núi băng đèo, nếu không làm sao có thể chạy thoát thân?
Lung la lung lay ngồi ở bên trong xe ngựa,con đường đi về phía Bắc này không thể so với đường vào kinh, dọc theo đường đi có rất nhiều hố mấp mô gồ gề, Liễu Mạn Nguyệt một người sống tốt lành ngồi còn cảm thấy lắc lư chết đi sống lại, huống chi tiểu hoàng đế?
Cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt kia, trong tay Liễu Mạn Nguyệt cầm khăn tay lau mồ hôi trên đầu cho hắn. Nghe Vương thái y nói, may nhờ hắn lúc ấy tránh né kịp thời, chủy thủ sau lưng kia mới không có cắm vào trong tim, cũng không có đâm sâu được như vậy. Nhưng một đao này cũng không nhẹ, vì thế cho đến lúc này còn không có tỉnh lại. Lại nói, nhuyễn cân tán kia mặc dù khiến cho toàn thân vô lực vốn nên không có phản ứng khác thì mới đúng, thế nhưng lại khiến cho năng lực tự lành giảm xuống, miệng vết thương khép lại cũng chậm rất nhiều.