Bạn đang đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn – Chương 105
Sắc mặt thái hậu không được tốt, trong tái nhợt có một chút suy yếu. Ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi phía trên rũ mí mắt, chậm rãi nhìn lướt qua phía dưới, trên mặt mang mấy phần nụ cười chậm rãi gật đầu. Ngoại trừ chưa thể có cháu trai ẵm, cũng là phong phú náo nhiệt không ít.
Sắc mặt Chu Thái phi tốt hơn nhiều lắm, híp mắt cười dài ngồi ở phía dưới Thái hậu, nghiêng mặt hướng lên chỗ Thái hậu hỏi: “Hoàng Thượng còn không có tới đây?”
“Từ trước đến giờ hắn không thích náo nhiệt, sợ là muốn đến muộn chút.” Thái hậu lúc nói chuyện, hai mắt cụp xuống, không có nhìn về phía Chu Thái phi.
Chu Thái phi cười tùy ý cực kỳ, trâm cài tóc trên đầu đung đưa theo thân thể của nàng: “Cũng không phải thế, Hoàng Thượng của chúng ta mới là tính tình thực thực trầm ổn, cũng là khác với tiên đế rồi, cũng không biết là giông ai.”
“Đích thị là giống Thái hậu đây.” Trường hợp này Hoàng Hậu không đáp lời, bên kia Tống phi vừa cười vừa nói. Nàng cũng là bị bệnh mấy ngày này, gần tới Trung thu rồi mới miễn cưỡng khỏe lên, ngày hôm nay gắng gượng bò dậy đến nơi này, người cho tới bây giờ rồi, ánh mắt không hề nhìn chỗ Hoàng Hậu, lúc này mới mở miệng nói.
“Các ngươi cũng không biết a.” Chu Thái phi lắc lắc đầu, cười đến nỗi đôi mắt híp lại ngày càng dài nhỏ, “Tỷ tỷ lúc còn trẻ, cũng là mê nói yêu cười, để cho ta thử nghĩ xem. . . . . . Nha, đúng rồi, sợ là Hoàng Thượng giống thúc thúc hắn,Vương gia Đại tướng quân hồi đó là một dũng tướng trong vạn người! Mặc dù chúng ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe người ta nói, đó là lạnh lùng lộ ra từ trong xương, vô cùng quả quyết dứt khoát! Chỉ tiếc a. . . . . . Đi sớm rồi.”
Lời này khiến Thái hậu lập tức thay đổi sắc mặt, hai mí mắt cụp xuống, một tia tinh quang chuyển động bên trong, so sánh đương kim với vương gia long dương chi hào đoản mệnh kia? Nàng cũng là thực có can đảm nói!
Một hơi thở còn chưa thuận, đã nghe chỗ cầu thang bên kia báo ——”Hoàng Thượng đến.”
Chúng phi tần cả phòng rối rít đứng dậy, Hoàng Thượng người mặc long bào màu vàng sáng, góc áo cuồn cuộn, trong bước đi dáng rồng mạnh mẽ lộ ra uy nghiêm.
Một vài phi tần lặng lẽ ngước mắt nhìn về phía Hoàng Thượng, chỉ vội vã liếc một cái, lập tức đỏ mặt lại rũ mắt xuống, lúc này vóc người Hoàng Thượng đã phát triển đầy đủ, dáng người cao gầy, mặc dù người không mập, nhưng cũng không quá gầy. Ánh mắt sáng ngời, lông mày như kiếm, không giận tự uy.
Phần lớn phi tần chỉ hầu hạ vào buổi tối, có vài người ngay cả vài cơ hội nhìn lên cũng không có mấy, lần này có được cơ hội quang minh chính đại, lại là nhìn ở giữa ban ngày, người nào không muốn nhìn thêm mấy lần?
Trong lòng mọi người lại âm thầm may mắn, tốt xấu gì là hoàng đế thiếu niên, thời gian tư thế oai hùng tràn đầy sức sống, nếu là gặp gỡ hoàng đế có tuổi, quản quái gì hình dáng ngày thường của hắn ra sao, đều không phải là dùng tuổi trẻ quý báu của mình đi hầu hạ sao? Mặc dù hắn không thích nữ tử, nhưng bộ dáng này, phong tư này . . . . .
Cùng Thái hậu Thái phi hành lễ xong, Hoàng Thượng ngồi thẳng trên chỗ ngồi, ánh mắt tùy ý đảo qua phía dưới, chỉ hơi liếc nhìn chỗ Liễu Mạn Nguyệt, liền rũ mắt không lên tiếng.
Từ trước đến giờ hắn đã là như thế, gương mặt lạnh tanh,cũng không nhìn thấy ý cười.Trong lòng Thái hậu khẽ thở dài một cái, bà cũng biết, trong lòng các đại thần đằng trước nghĩ gì, nàng cũng rõ ràng. Nhưng thân là hoàng đế không phải là như thế? Các đại thần phía dưới vốn chính là con cháu nhà quan thừa kế từ tiền triều, chính là tiên hoàng cũng phải kính bọn họ, lúc bọn họ hữu dụng, phải khen ngơi chỗ tốt, mới có thể dùng được chút, trực lại trực vãng giống như hắn thế?
Nhưng mà không một người nào nghe lời, lại có thể thế nào? Thiên hạ thần tử có năng lực nhiều như vậy, người làm ẩu như Hứa Tư Thừa kia? Chính là đã chết cũng là đáng đời!
“Ngày hôm nay sắc trời vừa đẹp, lúc này ăn chút cua thưởng cúc, chờ đến buổi tối, chính là lúc trời trong trăng tròn đẹp đây.” Thái hậu vừa nói, quay mặt đi nhìn về phía Hoàng Hậu, “Ngày hôm nay con để ý tới hắn chút ít, đừng để hắn ăn nhiều.”
Hoàng Hậu vẫn là vẻ mặt đoan trang hiền thục, trên người xiêm y đỏ thẫm trong đám phi tần này vô cùng dễ khiến người khác chú ý, hướng về phía Thái hậu khẽ gật đầu, đáp một tiếng: “vâng” bộ dáng kia so với Thái hậu còn lộ ra vẻ càng trầm ổn hơn chút, cũng không biết hai người có nên đổi thân phận cho nhau không?
Phía dưới ăn nhẹ, bánh Trung thu, con cua, được đám cung nhân đưa lên, từng món đưa lên mặt bàn khắp nơi. Bởi vì chuyện ồn ào trong triều trước kia, trong hậu cung Hoàng Thượng không hề tỏ sắc mặt tốt, mà hôm nay cũng không biết làm sao rồi, chỗ Hoàng Hậu, Thái hậu, Thái phi, ngay cả Tống phi, không có một người nào mở đầu nói chuyện, rõ ràng mười mấy vị quý nhân ngồi ở trên, so với xưa nay khiến cho người cảm thấy trên người phát rét.
Còn một Chu phi, vốn nên cũng có thể mở miệng chọn câu chuyện, nhưng nàng vẫn luôn cúi đầu, ngay cả mặt cũng không dám ọi người nhìn thấy. Biết đến là nàng sợ nhìn đến Hoàng Hậu, không biết còn tưởng là nàng ngủ cổ bị sái rồi sao.
Lại nói vị Ngọc tần kia, liên tiếp hơn hai tháng, Hoàng Thượng lại chỉ gọi nàng một lần, trước kia còn có thể ỷ vào mình được sủng ái lên mặt với chúng phi tần,thoáng cái bị lạnh nhạt thế này, lúc này ngay cả thở cũng dám thở mạnh.
Bạch Oánh tiến lên nửa bước, mở cái nắp lồng hấp cua ra. Bên trong con cua đỏ bừng tập trung ở phía trên, nhìn vóc dáng, nhỏ hơn hẳn so với lúc mình dùng ở chỗ Hoàng Thượng tối qua.
Khóe miệng mỉm cười đưa mắt nhìn lên chỗ Hoàng Thượng, đúng lúc hắn cũng cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng đều mang nửa phần ấm áp, sắc mặt vốn ủ rũ của Hoàng Thượng cũng hòa hoãn lại vài phần.
Hai người ở chỗ này lấy ánh mắt trao đổi tình cảm, Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng, vừa thấy con cua khi mở nắp ra, vừa ngửi thấy vị thủy sản này, mặt tái đi, cầm khăn che miệng, bắt đầu nôn khan.
Mọi người đều sửng sốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng không khỏi kinh ngạc nhìn nàng ta, trong bụng không giải thích được.
Thái hậu ngẩn người, chợt giơ tay lên chỉ vào tiểu thái giám hầu hạ phía dưới, gấp giọng nói: “Mau! Đi mời thái y!”
Trong lòng chúng phi tần đều sững sờ, mọi người giống như người bị thắt cổ họng nhìn về phía Hoàng Hậu, trong lòng căng thẳng thấp thỏm.
Nàng ta là Hoàng Hậu, nếu như lại mang thai đầu tiên. . . . . . Bất kể nàng cùng Hoàng Thượng có bất hòa? Có hậu (có con), chính là Lưu gia có lập tức ngã, nàng ta cũng có thể đứng vững ở trong cung này!
Làm phi tần trong hậu cung, không có người từng trông cậy mình có thể bò lên vị trí Hoàng Hậu cái chỗ ngồi kia chỉ là danh nghĩa, chẳng qua là đứng ở nơi đó, sắm vai cho người trong thiên hạ nhìn. Nhưng ở trong hậu cung, không có người không mong đợi mình có thể sinh con, sinh con rồi, lại không ai không mong đợi con của mình có thể giành được vị trí lớn nhất thiên hạ này. Dù là không được, làm Vương gia có thể chưởng binh cầm quyền cũng tốt, nói không chừng, chờ Hoàng Thượng đi rồi, con của mình còn có thể đón mình đi ra ngoài hưởng phúc đây.
Hôm nay, Hoàng Hậu vừa nôn ở đây, cũng mặc kệ vì sao nàng ta nôn, ánh mắt phía dưới lập tức tái đi.
Xuân Vũ vịn Hoàng Hậu đứng dậy, đi tới chỗ cầu thang, đi vào gian phòng nghỉ ngơi chờ thái y tới bắt mạch, ở đây nhiều phi tần như vậy, sao có thể gọi thái y đi lên?
Bên này người vừa đứng dậy xuống lầu, bên kia lập tức lại có một che miệng.
Thái hậu nhíu mày, trong bụng nghi ngờ, một người có bình thường, thế nào lại thêm người nữa?
Chu Thái phi thì nhướng mày, đôi mắt dài nhỏ mở thật to, tay chỉ vào người đang nôn khan kia nói: “Kia là . . . . . Phương thái nữ sao? Cũng đi xuống trước nghỉ ngơi, một lát thái y tới khám từng người một.”
Một hồi Cung yến, con cua còn chưa ăn đâu rồi, trước hết nảy ra hai người nôn khan, chỗ Hoàng Hậu mọi người còn chỉ có thể nói là đỏ mắt, nhưng Phương thái nữ kia như thế, đám phi tần phần lớn đen mặt, dùng khóe mắt âm thầm nhìn chằm chằm nàng ta.
Nếu là thật sự thì thôi, nhưng nếu là giả . . . . . . dám cùng tranh với Hoàng hậu, chỉ sợ nàng ta đừng mong sống lâu!
Kể từ đó, con cua cũng không người ăn, đều ngồi ở chung quanh buông thõng ánh mắt, trong bụng tính toán mọi lúc.
Vương Phương Nghi nhích lại gần chỗ Liễu Mạn Nguyệt, thấp giọng nói: “Hoàng Hậu cũng thật là có phúc khí đây.”
Liễu Mạn Nguyệt trên mặt mỉm cười, buông thõng ánh mắt nói: “Nương nương vào cung chính là mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên có phúc đây này.” Người bên cạnh không biết, nàng cùng Hoàng Thượng lại biết rõ rành rành, Phương thái nữ kia dường như không phải là người trong Các, ít nhất Liễu Mạn Nguyệt không có ấn tượng, dù cho nàng đúng là, nàng ta và Hoàng Hậu cũng không thể mang thai được.
Chỉ không biết sao lại trùng hợp như vậy, ngày hôm nay xảy ra chuyện này? Nếu là giống như Tống phi lần đó. . . . . . Ha ha, việc vui này có thể to lắm đây.
Tống phi lần đó còn có thể khiến người hạ thuốc, đúng lúc dùng kinh nguyệt bù trừ cho qua, lần này, cũng không biết Hoàng Hậu nương nương phải che dấu như thế nào đây?
Trong lòng nghĩ tới, ý cười trên mặt kia liền tự nhiên tràn ra, Vương phương nghi nhìn thấy trong lòng buồn bực không dứt —— đều là phi tử, làm sao nàng lại hồ đồ không thèm để ý như vậy? Chẳng lẽ là thật không có lòng tranh thủ tình cảm kia? Nhưng nàng cũng là một tháng rồi không có hầu hạ, làm sao lại có thể không gấp gáp đây?
Trong lòng mọi người suy tư tính toán khác nhau, các ý nghĩ này tự nhiên đều dính đến Hoàng Hậu cùng vị thái nữ vừa rồi kia, lần nữa giương mắt nhìn Hoàng Thượng một chút — đang cầm lấy một đôi răng ngà, ăn thịt cua thái giám bên cạnh cạo xuống, hoàn toàn không quan tâm việc này.
Nhìn một cái, đây mới là vua của một nước đây, có thể thấy được là người có thể làm việc lớn! Chuyện lớn như thế cũng không để ý, nói vậy thật sự là có thể cầm được thì cũng buông được !
Chỗ cầu thang vang lên bước chân vội vã, mọi người thấy người tới báo tin đúng là Tôn Đức Long, trong lòng không khỏi căng thẳng —— đây là đại thái giám từng hầu hạ tiên hoàng, hiện nay còn đang là người hầu trong điện Hồng Tâm, lúc này đi lên hẳn là hắn. . . . . .
“Chúc mừng Hoàng Thượng, Thái hậu, Hoàng Hậu nương nương —— nàng có!” Trên mặt Tôn Đức Long khó nén vẻ kích động, quỳ trên mặt đất ngay cả tay đều run run. Đây cũng là thiên đại hỉ sự a! Quốc mẫu có thai, đây cũng không phải là những tiểu phi tần không biết tên chẳng biết họ này có thể so sánh.
Chúng phi tần ở phía dưới đầu tiên là ngẩn người, lúc này mọi người mới gắng gượng kéo kéo khóe miệng, hướng về phíatrên cười nói: “Đây thật thật sự là thiên đại – hảo sự đây. . . . . .”
Vừa ngẩng đầu lên, mới thấy Hoàng Thượng ngồi ở trên ghế vẫn ngây ngẩn cả người, nhướng cao chân mày nhìn về phía Tôn Đức Long, thật lâu mới trầm mặt, cuối cùng đứng lên: “Ngươi nói, Hoàng Hậu có thai?.