Đọc truyện Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân – Chương 96
Thật sự là… Sao có thể có nữ tử như vậy? Sau khi mọi người về, Hoàng hậu tức giận đến nghiến răng, tay nắm chặt, giọng căm hận nói.
“Chủ tử, xin bớt giận.” Xuân Vũ bưng nước ô mai tới, bên trong có mấy khối băng nhỏ tinh tế, thấy cung nữ hai bên trái phải cách khá xa, liền ghé vào bên tai Hoàng hậu thấp giọng nói:” Nhận được tin tức, buổi tối có người tới.”
Trong lòng hoàng hậu cả kinh, nếu là cung nữ liên lạc kia thì tới thẳng cũng được, đặc bệt phân phó như thế chẳng lẽ buổi tối đến là nam tử trong Các, liền hồi tưởng lại.
“Trong viện…” Người ở trong viện của mình Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, chuyện lần trước đã bị người nhìn thấy, tới giờ tuy đã đổi qua nhóm nhân thủ thứ nhất nhưng vẫn chỉ có thể lựa chọn từ những người trong nội cung, ám tử trong Các phái tới không thể toàn bộ tiến vòa viện của nàng, sao có thuận tiện cho nàng làm việc?
Xuân Vũ khẽ lắc đầu:”Nương Nương yên tâm.”
Nàng nếu như đã nói chắc hẳn trong Các đã có cách, Hoàng hậu lúc này mới hơi hơi an tâm, lại không khỏi nhíu mày? Đến cùng sẽ là người phương nào? Bảo cung nữ truyền lời không được sao? Chẳng lẽ lại là vị trưởng lão nào?
——— ———————–
“Mai Trẫm đưa nàng đi dạo trong vườn nhé?” Những ngày này triều chính sự bận rộn, Hoàng đế không kiếm được cơ hội ra ngoài đi dạo, lúc này phê được một phần tấu chương, quơ vai đang mỏi nhừ, quay đầu nhìn về nàng hỏi.
Đặt cánh tay hắn lên chân mình xoa bóp cánh tay cổ tay, cười nói:” Sao Hoàng thượng lại nhớ tới ra ngoài đi dạo rồi?”
“Ngày ấy không phải nàng nói hoa sen đang nở? Trẫm mang nàng đi nhìn một cái, thích bông nào cho người cắt, đặt vào trong nước để ở trong phòng nàng đi.” Nói xog chợt nhớ đến cái gì, lại nói:” Trẫm nhớ rõ có một bình lưu ly hình lá sen, sẽ cho nàng cắm hoa vào bình bày trong phòng.”
Có thể khiến Hoàng đế nhớ rõ nhất định là đồ tốt, chỗ mình thu được nàng tự nhiên không khách khí:” Hồ nước bên trong Liên viện có thể chèo thuyền du ngoạn nữa? Có khả năng xuống dưới chơi một chút?”
Trong nội cung Thạch sanh thì ít Lý Thông thì nhiều, mặc dù Liễu Mạn Nguyệt chỉ mang cung nữ đi cũng có thể gọi các ma ma trông coi hồ sen chuẩn bị thuyền nhỏ đi dạo trên hồ nhưng như thế thì nhiều chuyện phiền phức. Bây giờ có thể đi theo Hoàng thượng đi một lần, tất nhiên nàng cam tâm tình nguyện.
“Tất nhiên.” Hoàng đế cười cầm lại bàn tay nàng, “Nhưng mà lại phải ủy khuất nàng rồi…”
Cái gọi là ủy khuất chính là phải mặc trang phục thái giám, trên mặt lại hóa trang đậm mà thôi, Liễu Mạn Nguyệt ra vẻ hồ đồ không để ý, dịu dàng cười nói:” Đợi hoa sen kết đài, thiếp muốn ăn.”
“Được, nhiều con nhiều phúc.” Nói xong ôm nàng vào trong ngực, để nàng dựa đầu tại ngực mình, bàn tay to khe khẽ vỗ nhẹ vai nàng.
……………………..
Ngày mùa hè trời tối muộn, đến giờ Tuất trời mới chuyển thành màu đen, trong Tâm Phương cư mọi người đã yên ổn tại vị trí, không tới một lát cả một đám đều gà gật rồi ngủ mất.
Tâm Phương cư đã đổi qua một lần các cung nữ hầu hạ, những người buổi tối ngày ấy thấy Hoàng hậu và Chu phi cùng một chỗ, hoặc có khả năng nghe tới tin tức này đều bị trừ bỏ rồi. Mặc dù không thể điều đến thêm nhiều ám tử, nhưng đến cùng cũng sắp xếp được một tí người, lúc này bọn chúng bốn phía cùng hành động, không tới một lát, tất cả mọi người trong Tâm Phương cư đều ngủ như chết.
Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, mí mắt hơi buông, trong lòng vừa cân nhắc vừa chờ người kia tới.
Không bao lâu sau trong sân liền nhẹ vang tiếng người nói chuyện, Xuân Vũ nghe động tĩnh vội vàng ra đón.
“Các… Các chủ?”
Nghe tiếng kêu của Xuân Vũ, Hoàng hậu ngẩn người, lập tức hai mắt mở to, đứng dậy.
Từ cửa đi vào một người, dù trên người mặc quần áo thái giám nhưng không chút nào ảnh hưởng tới bộ dáng mỹ nam tử văn nhã mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng ngày thường của hắn.
Người này nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng trong mắt lại mang theo một tia ưu sầu tang thương, thời điểm nhấc chân tiến vào chính sảnh, có chút nhếch cằm, lạnh lùng nhìn Hoàng hậu.
Trên người run rẩy, trong đầu oanh một tiếng, không thể nghĩ đến… nghĩ đến chính mình rời khỏi các, lại vẫn có thể nhìn thấy hắn một lần.
Nàng run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp đầu đến úp sấp trên mặt đất, giọng nói cũng run rấy không thôi mà nói:” Bái kiến Cac chủ, Các chủ Phúc Thọ…”
“Miễn đi.” Người nọ lạnh lùng nói, không để ý tới Xuân Vũ đang quỳ rạp ở cửa ra vào, càng không nhìn tới Hoàng hậu trước mặt, đi thẳng đến chính vị phía trên, xoay người ngồi xuống, rõ ràng trên người hắn mặc quần áo thái giám, mà cái xoay người lại mang theo một cỗ Long hành hổ bộ khí thế (khí thế như rồng bay, hổ bước), mở miệng âm thanh vẫn lạnh lùng:” Lưu Ức La, vì sao đến nay chưa y mệnh làm việc?”
Hoàng hậu nghe xong lời này, trên người lại run rẩy một hồi, vội vàng quay người, vẫn cúi rạp đầu xuống đất run giọng trả lời:” Gã… gã tiểu hoàng đế kia…”
“Hừ.” Các chủ hừ lạnh một tiếng, ” Mặc dù hắn ta là phàm nhân, cũng là nam tử mà ngươi phải đi nịnh nọt, bản tôn mặc kệ ngươi sử dụng thủ đoạn gì, chính là phải leo lên giường hắn, phải trước tiên sinh được con trai.”
………………
Hai người tựa vào đầu giường gỗ, dựa vào một chỗ, từng trận gió mát từ trong sân thổi qua phòng, ngoài viện vang vang tiếng côn trùng và ếch kêu, giống như một khúc hát ru. Hai người chỉ dựa sát vào nhau, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện vài câu, rồi chậm rãi thiếp đi trong ánh trăng,
Ngày kế tiếp là ngày hưu mộc (nhàn rỗi), triều đình khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ ngơi.
Hoàng thượng ở Hạc Lâm viện tại Kinh Bắc này có một cái lợi lớn, nơi này dựa vào núi lại gần nức, đám đại thần xưa nay nếu có việc cần giải quyết đều chuyển đến phía bắc ở để xử lý, ngày mùa hè chói chang nhưng ở đây vẫn mát mẻ sảng khoái vô cùng, chỉ có điều muốn ăn gì, dùng gì đều phải mang từ nhà tới, lại không thể mang tất cả đến trong viện một lần, nên trên vấn đề ăn mặc có chút vất vả.
Có ngày nhàn rỗi, mang theo vợ con hoặc tiểu thiếp tại trong vườn của tiểu viện đi dạo một chút hay là đi ra du sơn ngoạn thủy đều thích thú.
Trước kia quần thần quỳ gối cầu khẩn Hoàng thượng trở về Kinh, chỉ là mượn đề tài để nói việc của mình mà thôi, nếu như Hoàng THượng làm theo lời bọn họ, trong những ngày hè nắng cháy đầu này trở về, chẳng có ai thật cam tâm tình nguyện đâu.
Sáng sớm, trong vườn gió mát phất phơ, tâm tình Hoàng thượng tốt, đầu tiên trở về Thính Vũ Các, đợi Liễu Mạn Nguyệt thỉnh an Hoàng hậu xong liền sai người đưa nàng qua ám đạo, người vừa đến lập tức thay đổi quần áo mang theo nàng ra khỏi tiểu viện.
Mặc y phục thái giám, trên mặt dán cái gì đó làm giả giống da mặt, tướng mạo trở thành một tiểu thái giám thanh tú, Liễu Mạn Nguyệt cúi thấp đầu, đi sau lưng Hoàng đế, không muốn bị lộ rõ, giống lúc Hoàng đế đi bên ngoài có Tiểu Châu Tử theo hầu.
Một đoàn người đi về phía Tây Bắc, chợt thấy đằng trước cũng có một đoàn người đi tới, giống như đang đi dạo trong vườn.
Tiểu Châu Tử vội ngẩng đầu nhìn kỹ, thấp giọng nói:” Hoàng thượng, phía trước là Hoàng hậu nương nương.”
“Hửm?” Hoàng đế khẽ nhướng mày, tâm trạng tốt thoáng chốc đã mất hơn phân nửa. Hắn vốn định mang theo Nguyệt nhi ra ngoài đi dạo một vòng, tuy không thể quang minh chính đại để nàng mặc nữ trang đi cùng, phải lui một bước, hóa trang mà đi ra ngoài, chỉ đợi lát nữa lên thuyền sẽ cùng nàng lên thuyền cũng được.
Giờ đi đến nửa đường lại gặp phải Hoàng hậu, trong đầu thoáng cái đã khó chịu.
Liễu Mạn Nguyệt hơi nháy mắt, nhìn thấy mấy người kia đang đứng phía xa, trong đầu không kiềm được suy nghĩ xấu, âm thầm nghĩ ngợi, nếu không phải sợ bị Hoàng hậu và các phi tử khác nhận ra, hiện giờ mình liền tiến đến bên người hoàng thượng cùng hắn thân mật nóng bỏng tại chỗ, thì không biết có thể dọa ngất mấy người.
Trong lòng có ý niệm này nhưng nàng cũng không đủ can đảm tại chỗ này trước mặt mọi người ban ngày ban mặt trình diễn một màn nam nam lưu luyến cấm kị. Lại trung thực cúi đầu sau lưng Hoàng đế, tiến về phía trước.
Hoàng hậu nương nương cũng đã nhìn thấy Hoàng đế ở chỗ này, hơi ngẩn người, chỉ có thể kiên trì đi lên tiếp đón, hai đoàn người đến gần, Hoàng hậu đi lên chào hỏi rồi đứng ở chỗ đó không được tự nhiên nói chuyện với hoàng đế.
Xưa nay rất ít nhìn thấy hai vị này đúng ở cùng một chỗ nói chuyện, lúc này đột nhiên nhìn thấy, trong lòng nàng rất kinh ngạc, hiếu kỳ, Liễu Mạn Nguyệt khẽ nhướng mắt nhìn về chỗ Hoàng hậu đứng.
Hoàng hậu lúc này không có bộ dáng ung dung đoan trang rộng lượng như mọi khi, lúc nói chuyện trên mặt hơi có ý sợ hãi, mí mắt buông thõng, hoàng đế hỏi gì đáp nấy.
Chẳng lẽ chuyện đêm hôm đó quá mức bạo phát, khiến nàng ta kinh sợ đến mức không dám có suy nghĩ tính toán với đầu sỏ gây chuyện này hả?
Hai người đang nói chuyện, chợt Liễu Mạn Nguyệt liếc mắt thấy một trong những cung nữ thái giám đi theo sau lưng Hoàng hậu vừa lấy chân cọ xát hai cái xuống mặt đất.
Trong lòng nàng hơi hơi nghi ngờ, liền giương mắt nhìn kỹ người nọ, nô tài có thể đi theo sau lưng chủ tử, không có ai dám ho khan hay lộn xộn lúc hai chủ tử nói chuyện, người nọ chẳng lẽ là dưới chân giẫm phải tảng đá không thoải mái?
Người nọ cúi thấp đầu, chỉ thấy ăn mặc giống thái giám, nhất thời nhìn không rõ lắm, tai chợt nghe thấy mấy lời Hoàng hậu nói:” Hoàng thượng, ngày hôm nay… muốn chọn người nào đi hầu hạ?”
Hoàng đế ý tứ là chẳng qua chạm mặt, thấy nàng nói vài câu rồi thôi, lúc này nghe nàng hỏi như thế, mày kiếm liền nhăn lại:” Như thế nào? Hoàng hậu muốn thay Trẫm quản lý việc này rồi hả?”
Khuôn mặt hoàng hậu hơi cứng lại, mặt nghẹn tới đỏ bừng, cắn răng nói:” Hầu hạ Hoàng thượng chính là một phần của công việc hậu cung, thần thiếp chỉ muốn… tận tâm hoàn thành chức trách.”
Lông mày Hoàng đế chau lên, kinh ngạc nhìn nàng ta, như muốn nhìn kỹ từng chân tơ kẽ tóc, ngay cả mấy tiểu thái giám đi theo bên người Hoàng đế cũng đều sửng sốt đến suýt nữa gẩng đầu lên nhìn hoàng hậu, Hoàng đế cao thấp đánh giá nàng một phen mới hỏi:” Thân thể Chu phi đã tốt lên một chút rồi hả?”
Những lời này không đầu không đuôi, nhưng mọi người nghe xong đều hiểu có chuyện gì.
Hoàng hậu không nghĩ tới hắn có thể trước mặt mọi người làm mất thể diện của nàng, chỉ phải cố gắng nói tiếp:” Thân thể Chu phi không tốt, hôm qua đi ra ngoài một hồi nghe nói lúc trở về đã nhiễm phong hàn.
Hoàng đế gật gật đầu, ánh mắt quét qua trên người nàng ta, cũng chưa trả lời, chỉ quay người đi về phía Liên viên.
Liễu Mạn Nguyệt cũng đi theo sau lưng, ánh mắt khẽ đảo qua mặt Hoàng hậu, lúc đang thu hồi ánh mắt chợt thấy thái giám đi theo sau lưng Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng đế. Nhìn thấy gương mặt của người nọ, bước chân Liễu Mạn Nguyệt dừng lại, trong lòng đại chấn, hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã về phía trước,
Người nọ chỉ đứng rất xa nhìn qua Hoàng đế vài lần, ngay lập tức rủ mắt xuồng, không có nhìn đám tiểu thái giám đi ở giữa, cũng không nhìn thấy gương mặt cả kinh trắng bệch của Liễu Mạn Nguyệt.