Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 92


Đọc truyện Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ – Chương 92

Edit: Phong Lan

Beta: Gian phi

Bàn tay đầy bọt xà phòng ngừng động tác, Angus thành tâm muốn nói, nếu không phải mèo ngu phản ứng dữ dội như vậy, anh cũng không biết mình chạm vào nơi đó…

Anh dở khóc dở cười nhìn vết cào trên tay mình nhanh chóng lành lại, “Mắt tao không mù, không coi trọng mèo ngu như mày đâu, ngực không có, mông không có, thậm chí còn chẳng phải người, đừng tưởng bở vẩn vơ nữa.”

Ôn Như Thị-chẳng-phải-người nổi giận, cào loạn lên mu bàn tay anh. Một ngày nào đó, cô sẽ khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng phải chỉ cần lựa một bộ da xinh đẹp thôi sao?! Có gì to tát đâu, hãy đợi đấy!

Không bận tâm đến những đòn tấn công của mèo con, Angus bình tĩnh níu chặt đuôi của Ôn Như Thị, nhanh chóng rửa sạch cái mông của nó.

Ngẫm lại cũng buồn cười, anh đường đường là một ma cà rồng thân thể cao lớn, có thể làm được gì với một con mèo lớn chừng bàn tay. Rốt cuộc trong đầu con mèo này chứa đựng những tư tưởng bậy bạ gì? Trưởng thành sớm quá mức, làm người ta nghẹn cả họng.

Anh không lên tiếng, bàn tay anh vần vò từ đầu tới đuôi Ôn Như Thị. Cô choáng váng, không biết mình nên tiếp tục cào anh, hay là hung tợn nhào lên cắn phập một cái… Hay là bảo vệ bộ phận nhạy cảm của mình trước đây… Con mẹ nó, đó là trong trường hợp cô chưa bị anh đụng chạm chỗ nhạy cảm, giờ đụng cũng đụng rồi, bảo vệ gì nữa!

Ôn Như Thị phẫn nộ muốn chết. Cả người đầy bọt xà phòng, cái đầu bóng loáng, trên gương mặt nổi bật đôi mắt to tròn. Nhìn vẻ cố tỏ ra hung tợn nhưng lại thành ngốc nghếch của nó, khoé miệng Angus không kìm được cong lên, dịu giọng an ủi: “Được rồi được rồi, sắp tắm xong rồi, đừng trừng mắt nữa.”

Ôn Như Thị căm giận quay đầu đi, nếu sau này nó còn đồng ý để tên háo sắc này tắm rửa cho nó, nó sẽ đi ăn c*t, ăn một cân c*t!

Anh lắc đầu, vặn vòi hoa sen, dùng nước ấm rửa sạch bọt xà phòng trên người nó, “Tao chưa thấy con mèo nào ngu như mày, việc nên để ý thì không thèm để ý, việc không nên để ý thì lại bận tâm vớ vẩn.”


Tựa như đêm đó, rõ ràng đã bò lên bệ cửa sổ, nhưng lại quay lại chỉ vì một câu nói của anh.

Angus rũ mắt, nhẹ nhàng lau bọt xà phòng trên vành tai nó.

Dòng nước ấm áp len qua ngón tay, dưới bàn tay là thân thể nhỏ bé yếu ớt, dường như khiến trái tim anh cũng mềm mại đi, “Ngu chết đi được.” Rõ ràng rất sợ hãi, lại còn cứng đầu cứng cố nằm bên người anh, lại rất giống “ngu” ngày trước…

Angus bỗng thở dài, ôm con mèo đã tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn lông lớn màu trắng trên bồn rửa, từ từ lau thân thể ướt nhẹp của nó.

Ôn Như Thị được bọc lại trong khăn, nó nhạy bén nhận ra, tâm trạng của anh đột nhiên chùng xuống, nó không hiểu vì sao, bèn ngẩng đầu muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh, không ngờ lại bị tay Angus ấn xuống, “Ngoan ngoãn nằm yên đấy, tao đi lấy máy sấy.”

Đi lấy máy sấy thì cứ đi lấy, ấn đầu nó làm gì? Ôn Như Thị nghi hoặc nhìn bóng lưng anh, khó chịu bĩu môi.

Đến khi Angus sửa soạn cho nó gọn gàng xinh đẹp rồi ôm xuống lầu, Ôn Như Thị đã đói meo cả bụng, nó gục đầu nằm nhoài ở vị trí quen thuộc trên quầy bar, nheo mắt nhìn anh chuẩn bị thức ăn tươm tất cho mình.

Mùi thơm của bánh gato lan tỏa trong cánh mũi, Ôn Như Thị không thể không thừa nhận, trừ sự máu lạnh và xấu tính trăm năm không đổi, Angus đúng là đứa con cưng của thượng đế, diện mạo điển trai, năng lực mạnh mẽ, nấu ăn tuyệt hảo… gần như cái gì cũng biết.

Nó vùi đầu liếm thức ăn trong đĩa nhỏ, Elliott trở lại lúc nào cũng không biết.

“Angus, hôm nay có một vị tiểu thư đến tìm anh, lúc đó anh đi vắng, nên em đi cùng cô ấy ra ngoài một chút.” Elliott không tự nhiên đặt nguyên liệu nấu ăn vừa mua lên bàn, ngại ngùng cười khẽ, “Em mời cô ấy tối nay đến ăn tối cùng mọi người, có lẽ chúng ta có thể trò chuyện cùng nhau.”

“Tiểu thư? Anh không biết mình có người bạn nữ giới nào đáng được em mời đến nhà.” Angus từ chối cho ý kiến, bỏ thêm một muỗng tôm nhỏ vào đĩa của Ôn Như Thị, xoay người nhìn Elliott, “Em chắc chắn là cô ta đến tìm anh?”


Elliott sửng sốt một lúc: “Belinda nói vậy, cô ấy nói phải trực tiếp nói với anh.”

Angus nhíu mày, lười nhác ngồi trên ghế chân cao cạnh quầy bar, nhún vai: “Không quen.” Ôn Như Thị ngẩng đầu, đang muốn tỏ ý, anh quen hay không không quan trọng, quan trọng là em trai anh thích, còn chưa kịp “meo” một tiếng, đầu nó đã bị đầu ngón tay Angus ấn vùi xuống đĩa.

Nó bực bội tiếp tục liếm “bữa sáng” của mình, đúng là không thể giao tiếp! Nó trông mòn con mắt chờ Meryl trở về, ít nhất cô ấy coi nó là một con người.

Elliott ngơ ngẩn, lắp bắp giải thích thay Belinda: “Có lẽ anh quên tên, khi gặp anh sẽ nhớ ra.”

Đi ra ngoài một chuyến đã bắt đầu bênh vực người ngoài? Angus nhếch miệng nhìn em trai, liếm liếm khóe môi, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài: “Dù là Belinda hay là Diana, cũng chỉ là một cái tên thôi, đều là thức ăn cả, nhớ hay không cũng đâu khác gì?”

Ôn Như Thị cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Elliott, may thay, không phải mình nó lo lắng cho vận mệnh của nữ chính.

Tuy nó cũng không biết tại sao Belinda lệch khỏi nội dung kịch bản, lại quen biết Angus trước, nhưng ít ra tình tiết Elliott nhất kiến chung tình với nữ chính vẫn chưa thay đổi, nếu không thì tất cả người chấp hành đều phát khóc.

Ôn Như Thị thâm tình nhìn gương mặt u ám của Elliott, gắng sức gửi lời cổ vũ tinh thần nhiệt liệt nhất. Quả nhiên, nam chính thiện lương phản bác lại nam phụ tà ác: “Belinda là bạn của em, không phải là thức ăn! Em không cho phép anh tổn thương cô ấy!”

Đúng thế đúng thế, không thể để Angus tiếp cận Belinda! Ôn Như Thị đồng tình gật đầu, vừa gật một cái, đầu đã bị búng một cái, Angus hờ hững nhìn nó, vờ như định lấy đĩa của nó đi: “No rồi?” Mèo ngu, ăn no rửng mỡ, quản chuyện bao đồng.

Ôn Như Thị dùng móng vuốt vỗ lên tay anh, oán hận cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Đợi nó biến thành người, sẽ dằn vặt chết anh, hừ.

Angus không để tâm tới nỗi bất mãn của nó, trở tay nhéo nhéo bàn chân béo mập của nó, khẽ nói: “Tuỳ em, nhưng đừng để người phụ nữ chẳng rõ danh tính kia chọc đến anh, không thì em có không vui thế nào đi chăng nữa, anh cũng không nể tình.”

Thấy anh chịu thoả hiệp, sắc mặt Elliott hoà hoãn hơn. “Belinda rất tốt, em tin là anh tiếp xúc rồi cũng sẽ thích cô ấy.”

Angus cười nhạo, không nhịn được khoát tay: “Tỉnh mộng đi, anh không cắn cô ta đã tốt lắm rồi.”

Elliott bất đắc dĩ, đành im lặng xoay người sắp xếp nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối. Anh rất hy vọng người nhà cũng yêu quý người con gái anh thích, nhưng xem ra, mong muốn đó khó lòng thực hiện.

Buổi chiều Cecil trở về nhà, tiện đường đón Meryl đi học về, sau khi họ về nhà không lâu, Elliott chuẩn bị tinh thần thông báo tin tức có khách đến thăm cho hai người.

Thái độ của Cecil cũng làm anh thất vọng, Cecil không chút bận tâm “ừ” một tiếng rồi lên lầu, cũng may có Meryl tỏ chút hào hứng: “Hai người ở cùng nhau nhanh vậy à? Hẹn hò ở nhà hình như không hay lắm đâu? Hay là anh dẫn cô ấy ra ngoài uống rượu, xem phim gì đó? A, không biết bao giờ Belinda mới gả vào nhà chúng ta đây, thật khiến lòng người nôn nao mong chờ.”

Elliott: “…”

Nhìn Meryl nhảy chân sáo đến sofa, thì thầm với con mèo nhỏ điều gì đó, Elliott không nói gì xoay người vào phòng bếp.

Anh đúng là không nên mong chờ gì ở người nhà của mình, trong nhà này không có lấy một người bình thường, muốn họ tỏ thái độ như người bình thường đúng là làm khó họ.

Belinda đến đúng hẹn, bữa tối sắp chuẩn bị xong thì tiếng chuông cửa vang lên, cô ấy lễ phép mỉm cười, đưa món quà trong tay cho Elliott: “Đã làm phiền mọi người rồi.”

Ôn Như Thị ngồi dậy từ trên đùi Angus, tò mò ló đầu nhìn, không hổ là nữ chính,  gương mặt nhỏ nhắn mềm mại, nhìn mà yêu, mái tóc màu vàng nhạt hơi xoăn rủ xuống trước ngực. Ôn Như Thị nhìn nhìn, không kìm được quay đầu nhìn Angus, sao anh lại quen Belinda? Vốn dĩ trong kịch bản cũng không có chi tiết này.


“Không quen.” Angus không đứng dậy, trừ Elliott và Meryl, những người còn lại đều lười nhác ngồi trên sofa.

Ôn Như Thị trừng mắt nhìn, không hiểu lời vừa rồi của anh có ý gì.

Angus nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly rồi đặt ly xuống, vươn tay xoa đầu nhỏ của nó, “Mèo ngu, tao nói tao không biết cô ta, chưa từng gặp.” Cecil ngồi đối diện nhìn anh một thoáng, không nói gì.

Không quen gì chứ, không quen mà người ta tìm tới tận cửa? Ôn Như Thị lắc lư đầu, hất tay anh ra, quá nửa khả năng là người đàn ông này trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu đâu, quay đi quẩn lại quên mất thôi.

Angus nâng mi, đua tay nắm lỗ tai nó, chuẩn bị nói điều gì thì Elliott đã dẫn người tới trước mặt họ.

“Belinda, đây là là anh cả của anh – Cecil, Angus thì em biết rồi, anh không giới thiệu nữa.” Trước mặt người đẹp, Elliott lại khôi phục khí chất quý ông nho nhã lễ độ.

Ánh mắt xinh đẹp của Belinda chuyển sang Angus, khẽ cười: “Angus…” Cô ấy rất chăm chú, tựa như những người khác đều không tồn tại, trong mắt cô ấy dường như chỉ có bóng hình Angus.

Ôn Như Thị cảnh giác ngồi thẳng người, đây là ý gì? Nữ chính chủ động phá vỡ tình tiết, muốn cướp người của nó?

Angus nhìn Elliott đang đứng một bên, sắc mặt Elliott không tốt. Angus hờ hững ôm mèo con đứng dậy: “Chúng ta không quen, không cần gọi thân thiết như vậy.”

Belinda lắc đầu, chậm rãi đi tới: “Sao chúng ta lại không quen được, chẳng lẻ anh đã quên sao, em là…” Lời còn chưa dứt, một bóng đen bay ra từ tay áo cô ta, bắn thẳng về phía lồng ngực trống rỗng không có trái tim của Angus.

Khoảng cách giữa hai người quá ngắn, dù Angus tung người tránh đi, vẫn bị ám khí tổn thương da thịt!

Theo bản năng anh nhìn Ôn Như Thị trong ngực, thấy nó không việc gì, sát khí trong mắt mới dần dần tản ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.