Đọc truyện Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ – Chương 41
Edit: Funayuurei
Beta: Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
PS: Chờ mãi mới có ngày hôm nay:v
Lưu Thanh đã chết, chết trong phòng giam ngay trước giờ hành hình.
Quần áo rách nát đến nỗi không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, chỉ thấy màu đỏ sậm chói mắt, da thịt trên cơ thể gầy gò bong tróc hết ra, tay phải và khớp xương hai chân bị đánh gãy, xương trắng ghê rợn đâm xuyên qua da thịt lộ ra ngoài.
Nếu không phải Ôn Như Thị còn nhớ rõ khuôn mặt thanh tú của Lưu Thanh, chắc chắn cô không thể nhận ra thi thể co quắp như bùn nhão bị vứt trên đất trước mắt chính là cậu bé dễ xấu hổ, vừa mở miệng là lắp bắp kia.
Ôn Tác Nguyệt quỳ gối cạnh thi thể hắn, cơ thể gầy yếu run rẩy như lá rụng bay theo gió, nàng cắn chặt môi dưới của mình, không để tiếng kêu gào chói tai thoát ra khỏi miệng.
Ôn Như Thị không kìm được mà quay đầu nhìn Mạc Tà đang đứng ở cửa ngục, dáng người của hắn vẫn kiên cường như cũ, ánh mặt trời sau lưng hắn chiếu vào nhà giam âm u khiến xung quanh hắn như nhiễm một vòng sáng mờ mịt.
Lưng hắn đối diện ánh sáng, đôi mắt xanh đen lẳng lặng nhìn hai thiếu nữ một đứng một quỳ trong phòng, trên mặt không đau khổ cũng không vui.
Nếu người chết là Mạc Tà thì cô sẽ như thế nào? Ôn Như Thị không dám nghĩ.
Tiểu thập nói đúng, con gái Ôn gia không có gì cả, vàng bạc trâm vòng đều là vật ngoài thân, có thể bị người khác cướp đi bất cứ lúc nào, duy nhất chỉ có ẩn vệ là thực sự thuộc về họ. Từ mười tuổi cho đến khi sinh mạng kết thúc, bọn họ và tiểu thư không có quan hệ máu mủ, nhưng lại gần với hình tượng ấm áp mà trái tim họ khao khát hơn bất kỳ ai.
Nhưng ngay cả việc này cũng chỉ an ủi được phần nào, chuyện Ôn hầu không muốn giữ lại Tiểu thập khiến lòng Ôn Như Thị khó chịu.
Lúc trở về vẫn ngồi xe ngựa, Bùi Nhân Thanh nói vài câu về sự việc ngày hôm nay, thấy thái độ của cô khác thường, không mở miệng tiếp lời, hắn cũng không nói nữa.
Bầu không khí trong xe im ắng đến đọng lại, trong chốc lát Ôn Như Thị mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nói hai tháng sau Thất tỷ sẽ gả vào Lý gia.”
“Không sai.” Bùi Nhân Thanh gật đầu, bí mật này đã được công khai một nửa, hắn cũng không cần phải gạt cô.
Cô nhấc mắt, bình tĩnh nhìn hắn: “Lý Vân Vị thật sự thích tỷ tỷ ta hay chỉ là muốn lợi dụng tỷ ấy?”
Bùi Nhân Thanh nheo mắt nhìn lại, hơi mấp máy môi, cuối cùng vẫn ngậm miệng không lên tiếng.
“Ta hiểu rồi.” Ôn Như Thị rũ mắt che đi sự trào phúng trong con ngươi, khẽ cười.
Thật bi ai làm sao, lòng người chính là như vậy, thì ra thần tiên quyến lữ [1] chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện dối trá. Trong tài liệu nói cái gì mà vừa gặp đã yêu Ôn Thất tiểu thư, cái gì mà vì yêu nên lừa người đời, ‘thay mận đổi đào’ cứu nữ chính, cái gì mà một đời một kiếp không rời không bỏ, thì ra hết thảy đều là một âm mưu!
[1] thần tiên quyến lữ: chỉ cặp vợ chồng xứng đôi.
Diễn xuất của Lý Vân Vị thật giỏi, không chỉ lừa gạt Ôn Bảo Nghi, thậm chí ngay cả công ty hệ thống cũng bị lừa.
Ôn Như Thị không nhịn được khẽ run, một người đàn ông diễn kịch cả đời, quá đáng sợ, mà đáng sợ hơn chính là cô còn không mảy may cho rằng mình có thể đủ sức đấu trí đấu dũng với một đám đàn ông cáo già này.
Trong mắt bọn họ, các nàng chẳng qua chỉ là những quân cờ có thể hi sinh bất cứ lúc nào.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, cất giọng nói: “Dừng xe!”
Bánh xe không dừng lại, cô chỉ là một món đồ chơi không có tiếng không có miếng, có gia chủ ở đây, sẽ không ai chịu nghe theo mệnh lệnh của cô.
Ôn Như Thị xoay mặt về phía người đang dựa vào giường mềm, hắn cho rằng cô đang sợ hãi, nhưng chỉ cười mà như không cười nhìn cô, lại như đang chơi trò mèo vờn chuột, hứng thú chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Ôn Như Thị cười khinh bỉ, hắn càng muốn thấy cô hoảng loạn thì cô lại càng không muốn để hắn toại nguyện.
Cô đẩy mành xe, cúi đầu nhanh chân bước ra, phu xe vẫn đang cố chấp quất roi ngựa, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Như Thị đứng trên càng xe đón gió, giật mình: “Phu nhân mau vào trong xe đi.”
Gió to đến mức thổi váy dài của cô bay lượn phất phới, Ôn Như Thị ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Nhân Thanh đang kinh ngạc một cái, rồi không chút do dự xoay người nhảy khỏi xe.
Ngay trong một giây gần chạm đất đó, đúng như dự đoán, một hơi thở quen thuộc đột nhiên ôm lấy cô, một giây tiếp theo Ôn Như Thị đã rơi vào lòng Mạc Tà.
Hắn ôm chặt vòng eo thon của cô, cả người bay lên tránh khỏi năm ngón tay tập kích của Bùi Nhân Thanh, mũi chân liên tục chạm đất vội vàng lùi về phía sau.
“Không nhọc Tướng quân đưa xa, ta và Mạc Tà sẽ trở về sau.” Ôn Như Thị hoàn hảo không chút tổn hại, giọng điệu vui vẻ, trong chốc lát đã biến mất không còn thấy bóng dáng, để lại vị Tướng quân đang tức đến bể phổi.
“Tướng quân, bây giờ chúng ta trở lại thành hay tới biệt viện?” Phu xe xuống xe thấp thỏm hỏi.
“Về thành!” Sắc mặt Bùi Nhân Thanh tái xanh, nghiến răng phất tay áo quay người lên xe. Cô không chạy được, cũng không dám chạy, hắn không cần ra tay thì Ôn hầu cũng không tha cho bọn họ.
Gió thổi bên tai không dứt, Ôn Như Thị vùi mặt vào ngực Mạc Tà, nhịp tim của hắn trầm ổn mà mạnh mẽ, cô nắm chặt vạt áo trước của hắn không dám buông tay, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh là hắn an toàn.
Phải mất rất lâu Mạc Tà mới chậm rãi mở miệng: “Chết vì chủ nhân là vinh quang của ẩn vệ.” Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy thi thể Lưu Thanh, hắn đã biết trong lòng Ôn Như Thị nghĩ gì.
Mà cô cũng biết rõ, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ giống Lưu Thanh, không chút chần chừ lựa chọn hi sinh bản thân, chỉ cần có thể bảo vệ chủ nhân của mình.
Tất cả bọn họ cũng biết, mất đi ẩn vệ Ôn Tác Nguyệt sẽ sống không lâu. Cho dù Ôn hầu có tìm người bù vào thì bọn họ cũng không chịu nghe theo lệnh của nàng.
Các ẩn vệ còn lại đều tuyên thệ trung thành với gia chủ, chỉ có những người cùng tiểu thư lớn lên mới chính thức thuộc về các nàng. Ôn hầu đưa nàng cho ông lão có sở thích hành hạ đến chết, nhưng lại lấy lại bùa hộ mệnh duy nhất của Ôn Tác Nguyệt.
Nghe hắn nói xong, lòng Ôn Như Thị lại càng thêm chua xót, ở trong ngực hắn khẽ giọng khóc thút thít.
Cô không biết mình đang khóc cho Lưu Thanh trung thành tuyệt đối; hay là đang khóc cho cô bé mạnh mẽ đánh không lại thì sai Lưu Thanh đi khiêu chiến Mạc Tà, thua keo này bày keo khác; là vì Ôn Bảo Nghi tự cho tình yêu của mình là thật lòng; hay là khóc vì mình và Mạc Tà trốn không thoát.
Thế giới này quá xấu xí.
Cô chỉ là uất ức đến khó chịu nên muốn tìm lý do để trút giận, nhưng xong rồi lại phải nghĩ nên làm thế nào để vượt qua chuyện này, rồi sau đó còn phải làm gì tiếp theo. Tranh thủ có lẽ sẽ thất bại, nhưng nếu không tranh thủ nói ra thì chắc chắn ngay cả cơ hội thắng cũng không có.
Ôn Như Thị ở trong lòng hắn khóc mệt rồi, ngẩng đầu lên thẹn thùng lau khô nước mắt: “Không sao rồi, chúng ta về thôi.”
Mạc Tà không dừng lại, trái lại càng ôm cô chặt hơn, con ngươi đen mà sâu thẳm nhìn con đường thênh thang chạy dài phía trước, trầm giọng nói: “Đừng về, ta dẫn ngươi rời khỏi chỗ này.”
Khóe miệng Ôn Như Thị miễn cưỡng cong lên, không trốn thoát nổi đâu, ít nhất bây giờ Mạc Tà vẫn không được, còn có vết xe đổ của Lưu Thanh, sao cô dám để Mạc Tà mạo hiểm?
“Về.” Cô kéo tay hắn, nói như đinh đóng cột, “Về biệt viện, chúng ta không đi.”
Theo thói quen nghe theo mệnh lệnh của cô, hắn không tự chủ mà chậm chạp bước đi, thế nhưng lần này Mạc Tà cũng không dễ dàng thỏa hiệp, hắn mở miệng nỗ lực thuyết phục Ôn Như Thị: “Thử một lần nữa…”
“Nếu lại bị bắt lại thì làm sao bây giờ?!” Cô cao giọng cắt ngang lời nói của hắn, cố gắng giãy khỏi bàn tay lớn của hắn đặt bên hông mình, “Ta không muốn thử, nếu ngươi cũng chết thì ta phải làm sao bây giờ?”
Mạc Tà không thể lay chuyển được cô, rốt cuộc cũng dừng lại, buông lỏng cánh tay, nhìn viền mắt ửng hồng của cô, hắn trầm mặc một lát, nghiêm túc thấp giọng nói: “Chết vì tiểu thư, Mạc Tà cam tâm tình nguyện.”
Ôn Như Thị tức giận, không hề suy nghĩ giơ tay cho hắn một bạt tai, từng giọt nước mắt như châu ngọc không nhịn được rơi xuống: “Giỏi lắm, các người đều không sợ chết, nhưng các ngươi chết rồi, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng xuống lòng đất với các ngươi, còn không bằng giờ ngươi một đao giết ta, đỡ cho ta khỏi phải đọ sức cùng đám đàn ông buồn nôn kia!”
“Không phải như thế…” Thấy cô bị mình chọc khóc, Mạc Tà lúc bấy giờ mới hoảng hồn. Hắn không dám đụng vào chỗ đau, luống cuống theo bản năng giơ tay phải lau đi nước mắt cho cô.
Ôn Như Thị nổi giận đùng đùng hất tay hắn ra, kéo tay áo tùy tiện chà lau khuôn mặt mấy cái: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thật sự bị đánh chết, ta nhất định sẽ lập tức tự vẫn trước mặt ngươi!”
Mạc Tà chậm rãi thả tay xuống, mím môi nhìn khuôn mặt nhỏ bị choáng váng đến rối tinh rối mù của cô, nhẹ nhàng nói: “Ta không chết, ta thề.” Nếu cô làm vậy thật, hoá ra hắn mạo hiểm chẳng để làm gì.
Hắn sẽ không để Ôn Như Thị mất mạng chỉ vì sai lầm của mình, chỉ cần nghĩ tới cảnh đó, tim Mạc Tà đã đau đến không thể dằn lại.
Trước giờ hắn vốn không có bất kì mong ước nào, bây giờ chỉ mong có thể bảo vệ cô toàn vẹn dưới cánh chim của mình, không bao giờ để cô gào khóc đau đớn như ngày hôm nay nữa.
Mạc Tà nghĩ sao làm vậy, hắn như bị đầu độc kéo Ôn Như Thị vào lòng,vkhi không kìm lòng mà nổi cúi đầu ngăn chặn đôi môi đỏ hồng của nàng thì Mạc Tà bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, vậy mà hắn lại dám xâm phạm chủ nhân mà mình vẫn coi như thần linh.
Trong lòng hắn đang hoảng hốt, định buông nàng ra lui về phía sau lĩnh phạt thì Ôn Như Thị lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, bất ngờ đáp lại bằng một nụ hôn sâu hơn.
Răng môi của nàng hơi lạnh, vương mùi hoa nhàn nhạt, tựa như hương thơm hoa mai được xông trên quần áo của nàng, cả người Mạc Tà cứng ngắc, ngơ ngác đứng im tại chỗ, tùy ý để cơ thể mềm mại của nàng áp sát vào người mình.
Ôn Như Thị kéo tay hắn đặt sau thắt lưng của mình, môi đỏ nhẹ nhàng mè nheo lúc hắn đóng chặt môi: “Mở miệng.”
Không phải họ chưa từng tiếp xúc da thịt, thế nhưng lần nào lòng Mạc Tà cũng không có tạp niệm, không giống giờ khắc này, tay của hắn lại như tự có suy nghĩ, đặt lên hông nàng không bỏ ra được.
Xuyên qua mấy lớp quần áo mỏng manh, dường như hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt mềm mịn của nàng.
Mặt Mạc Tà đỏ ửng lan đến tận mang tai, lông mi thẳng dài khẽ run, hắn vụng về khẽ mở môi mỏng.
Tim Ôn Như Thị đập như trống dồn, nhắm mắt khẽ đưa đầu lưỡi vào thăm dò, dịu dàng đụng chạm môi lưỡi của hắn.
Hơi thở của Mạc Tà hơi ngừng lại, không cầm lòng được mà từ từ siết chặt hai tay, ngượng ngùng đáp lại. Nàng đang trong lòng hắn, nàng không chỉ là chủ nhân của hắn, mà còn có thể là thê tử của hắn, nàng là của hắn.
Cả đời Mạc Tà cũng chưa từng căng thẳng như vậy, hắn trước giờ không có kinh nghiệm hôn, hắn sợ mình làm chưa đủ tốt, hắn sợ mình vụng về sẽ làm nàng tức giận, hắn sợ, đột nhiên sợ rất nhiều rất nhiều chuyện.
Mạc Tà theo bản năng mút cái lưỡi đinh hương của Ôn Như Thị, sau đó thử quấn lấy nó đi sâu vào trong miệng nàng.
Cảm giác ấm áp ươn ướt tươi đẹp như mở ra một thế giới hoàn toàn mới, hơi thở của Mạc Tà càng lúc càng bất ổn, ngực nóng đến mức hắn tưởng mình như bị thương.
Hắn gắng gượng khống chế bản thân mình, buông đôi môi của Ôn Như Thị ra, gò má của nàng đỏ bừng, con mắt dường như được phủ một lớp nước, mông lung nóng bỏng đến mức quyến rũ lạ thường.
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm cạnh môi nàng: “…. Tiểu thư.”