Đọc truyện Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ – Chương 32
Edit: Bánh bao thịt
Beta: Vi Nguyệt + Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Khi màn đêm buông xuống, càng vào sâu trong núi thì càng tối.
Mạc Tà nhặt một đống lá cây khá mềm, dồn thành một lớp dày ở chỗ ấm mới được đống lửa hun, sau đó cởi áo ngoài của mình trải trên mặt lá: “Ngủ đi, khi nào đến giờ ta sẽ đánh thức ngươi dậy.”
“Vậy còn ngươi?” Ôn Như Thị tin tưởng đứng nghiêm một bên, nhìn hắn sắp xếp giường tạm của mình đâu ra đấy.
“Ngươi ngủ đi, không cần quan tâm đến ta.” Mạc Tà không nhìn nàng, cầm lấy bội kiếm rồi tung người lên cây.
Trong núi không thấy trăng, núi non nơi xa như ẩn như hiện khiến người xem mơ màng. Mạc Tà khoanh tay ngồi trên cây, dựa lưng vào thân cây lớn, xuyên qua kẽ hở của đám lá cây hơi khô vàng có thể nhìn thấy những điểm sáng di động nơi sườn núi.
Mạc Tà yên lặng đếm số lượng đốm sáng, có mười hai cây đuốc. Dưới ánh sáng của mười hai cây đuốc, có ít nhất sáu mươi thị vệ đang lục soát núi.
Hắn nắm chặt kiếm trong tay, đôi mắt sáng ngời tựa như sao sáng ẩn sau mây đen trong bầu trời đêm.
Tuy rằng phải đi qua chân núi mới ra khỏi trấn, giờ phút này chắc hẳn đã tăng cường thủ vệ, nhưng hắn không hề lo lắng. Ngọn núi này quá lớn, chừng đó nhân lực không thể hoàn toàn phong tỏa đường đi, mà những người bình thường kia lại không dám đặt chân lên vách núi cheo leo, đối với Mạc Tà mà nói chẳng phải vấn đề khó khăn gì.
Hắn có ít nhất không dưới mười cách có thể bình an dẫn Ôn Như Thị rời đi.
Nhưng sau khi rời đi thì sao?
Tai mắt Ôn hầu trải khắp thiên hạ, là một đứa trẻ được nuôi dạy thành ẩn vệ, Mạc Tà hiểu rất rõ thế lực gia chủ khổng lồ đến mức nào. Đường sống duy nhất là ở biên giới, chỉ có ra biên giới, bọn họ mới xem như thật sự an toàn.
Nhưng hắn không thể đảm bảo trên đường đi có thể hoàn toàn tránh thoát sự truy lùng của những ẩn vệ khác, còn cả những ám tuyến không chỗ nào không có mặt kia.
“Chúng ta cùng nhau lưu lạc cùng trời cuối đất, đừng bao giờ trở về nữa.” Những lời này nghe vào tai giống như một điều ước tốt đẹp, một điều ước đẹp khiến người ta hướng tới tự đáy lòng.
Mạc Tà cụp mắt, dưới tàng cây, Ôn Như Thị ngủ rất ngon, trông như thể khóe miệng nàng đang mỉm cười.
Nàng tình nguyện dắt hắn bỏ nhà trốn đi cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn trở về chịu tội, nghĩ đến đây, Mạc Tà đã rất vui mừng rồi. Có lẽ bọn họ thật sự có thể thử, thử xem có thể trốn khỏi cái nhà giam trói buộc hai người không.
Chẳng sợ kết quả cuối cùng là thất bại…
Cuộc sống trốn chui trốn lủi gian nan hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Ôn Như Thị.
Vấn đề lớn nhất là tuổi của hai người. Một thiếu nữ 15 tuổi, đi theo một thiếu niên 18 tuổi, cho dù có hóa trang thế nào thì vẫn khiến người khác chú ý.
Việc đầu tiên sau khi hai người lẻn vào trấn nhỏ là đến khách điếm đặt một phòng. Không phải để qua đêm, chỉ là tìm chỗ nghỉ chân bổ sung lương khô, nếu có thể, tốt nhất sẽ thuê thêm một chiếc xe ngựa.
Quan trọng hơn là, nếu Ôn Như Thị thật sự không ngụy trang, phỏng chừng không quá một ngày sẽ bại lộ hành tung.
Cô vốn định giả dạng thành một kẻ ăn xin, bẩn thì bẩn, nhưng được cái an toàn. Vậy mà không ngờ, đề nghị này bị Mạc Tà phản đối kịch liệt.
Hắn nắm chặt bộ quần áo cô dùng hai mươi đồng đổi cho thằng nhỏ ăn mày trước cửa khách điếm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn giả dạng thành gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể mặc thứ này, trong miếng giẻ rách này không chừng vẫn còn bọ chó trên người tên kia!” Hắn tức giận đến mức ngay cả tôn xưng cũng quên.
Ôn Như Thị không còn lời nào để nói, bọn họ đang chạy trốn, chẳng lẽ còn có cách cải trang tốt hơn sao?
Trước giờ cô không hề nghĩ mình là thiên kim tiểu thư thật sự, người luôn để ý mấy chuyện này là Mạc Tà, không phải cô.
Nếu ngay cả mạng cũng không giữ được thì dù có ăn mặc sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái cũng không có gì đáng vui mừng. Ôn Như Thị luôn biết nên dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Về phần bọ chó gì đó – cùng lắm thì sau khi chạy thoát sẽ cạo sạch tóc, tắm nhiều hơn là ổn. Cô không phải người cổ đại, không để ý những quy củ như cơ thể cha mẹ ban cho không thể tùy tiện tổn hại.
Nhưng tiểu thị vệ cứng đầu của cô có chết cũng không đồng ý cho Ôn Như Thị thay bộ quần áo hôi hám của tên ăn mày; dù cô bắt ép, dùng lợi ích dụ dỗ, hắn đều ngoan cường kiên trì tới cùng.
Ôn Như Thị bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải mặc áo dài hắn mua từ hiệu may, giả làm tiểu công tử đi theo đại ca ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.
Vừa vất bộ quần áo rách rưới ra ngoài cửa sổ, chợt nghe một tiếng mắng ở dưới lầu, Mạc Tà trừng mắt, giả bộ như không nghe thấy gì cả.
Nhưng đến khi hắn nhìn thấy Ôn Như Thị đã thay xong quần áo, chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong, hắn lại nhịn không được nhíu mày.
Chỉ thấy nàng khẽ nhếch cái cằm trơn bóng như ngọc, thần sắc điềm tĩnh mà an tường, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Tóc dài đen như mun được quấn gọn bằng một cây trâm gỗ thanh lịch, một thân áo nam màu thiên thanh đơn giản tuy che được thân phận nữ nhi của nàng, nhưng lại càng phô bày nét đẹp thanh nhã xuất trần.
Tướng mạo như vậy, dù thật sự là một nam tử cũng khiến người khác nhớ mãi không quên.
Mạc Tà không khỏi bắt đầu hối hận trước kia mình chỉ chuyên tâm luyện tập kiếm thuật, lại không thèm để mấy kỹ xảo dịch dung của bọn đạo chích; bằng không giờ phút này, hai người sẽ không dậm chân tại khách điếm, không xoay xở được mà đã chính đại quang minh ra khỏi thành.
“Thôi, ta cũng biết như vậy chắc chắn không được.” Thấy hắn không lên tiếng, Ôn Như Thị bĩu môi, đặt mông xuống ghế, rót hai ly trà lạnh từ bình trà, một ly đẩy đến trước mặt hắn, một ly bưng lên, ngửa đầu phóng khoáng uống cạn, “Bằng không để ta tự hóa trang, ngươi đi tiệm son phấn mua vài thứ về, chúng ta muộn một chút.”
Chỉ mong kỹ xảo hóa trang hiện đại có thể giúp đỡ bọn họ.
Ôn Như Thị mở giấy viết thư có sẵn trong phòng ra, chấp bút nhanh chóng viết trên giấy những thứ cần mua: “Lúc ra cửa cẩn thận một chút, đoán chừng chậm nhất là buổi tối, lệnh truy nã của Ôn gia và phủ Tướng quân sẽ truyền đến trấn trên, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi cửa thành đóng.”
Nghe lời cầm danh sách mua nàng viết, Mạc Tà chậm rãi đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu trầm giọng nói thêm một câu: “Trước khi ta trở về, ngươi đừng đi ra, cho dù kẻ nào đến gõ cửa cũng không được mở.”
“Biết rồi, ta nhất định sẽ ở đây chờ ngươi.” Ôn Như Thị mỉm cười, hắn càng bất an, cô càng cho hắn niềm tin.
Sau khi hắn rời đi, Ôn Như Thị quả nhiên ngồi trong phòng không ra ngoài nửa bước, ngay cả tiểu nhị khách điếm đến hỏi có cần gì không cô cũng chỉ đứng bên trong từ chối.
Cũng may Mạc Tà không để cô đợi lâu, hắn mang theo một bao đồ trở về.
Thời gian không đợi người, Ôn Như Thị rải son phấn hắn mua về trên bàn, chọn ra hai hộp phấn trang điểm một màu vàng và một màu tối, vừa điều chế vừa thuận miệng hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ thế?”
Mạc Tà hơi nhíu mày: “Tiểu thư và nha hoàn trong tiệm son phấn đông quá.” Hắn không thích nơi có nhiều người, chẳng thích chút nào.
“Ở tiệm son phấn đương nhiên phải có nhiều nha hoàn, tiểu thư và vú già rồi, chẳng lẽ còn có nam nhân thích son phấn tự mình chạy đi mua à?” Chợt nhớ tới ở cổ đại, thật đúng là có không ít nam nhân thích trét phấn lên mặt mình, Ôn Như Thị rùng mình một cái, vội vàng chuyển đề tài, “Ta đang hỏi ngươi vì sao lại đỏ mặt, ngươi tự dưng nói đến người mua son phấn làm chi, chẳng lẽ…”
Ôn Như Thị phủi tay một cái, quay đầu quan sát hắn một phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở một nếp nhăn mới rõ rệt trên cổ tay áo hắn, “Chẳng lẽ, ngươi bị người ta sàm sỡ?!”
Mạc Tà sửng sốt, sắc mặt đỏ hơn, hắn trừng mắt lườm cô, quay đầu định nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Haizzzz, có cửa chính không đi, lúc nào cũng thích nhảy cửa sổ.” Ôn Như Thị xa xăm thở dài, hỏi có một câu thôi mà, trông hắn cũng không giống kẻ bị chịu thiệt như vậy.
Mạc Tà khoát một tay lên thành cửa sổ, mặt đỏ đến mang tai, nhất thời lúng túng tiến không được, lùi cũng không xong.
Cô cúi đầu mài viên phấn thành bột, “Học công phu cho lắm, cuối cùng lại có một ngày bị người ta chú ý, đừng quên, giờ chúng ta phải âm thầm làm việc.” Nam nhân dễ xấu hổ như vậy, nào có nửa phần khí thế của người đàn ông trưởng thành dám can đảm dám giết vua, tàn sát hết hoàng thất.
Ôn Như Thị hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nam tử 18 tuổi, vậy cũng có thể xem là nam nhân rồi?
Cô nghiêng đầu cẩn thận quan sát dáng người cao ngất của Mạc Tà, mái tóc dài, đen như mực của hắn chảy trên tấm áo đen, chỉ dùng một sợi dây đen cột ra sau đầu, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo y như thanh kiếm của hắn.
Gương mặt hắn như được dao sắc điêu khắc thành, mày kiếm chếch xéo, đôi môi mỏng như mím lại, nếu không phải vành tai đỏ ửng phá hủy sự lạnh lùng của hắn thì quả thực chính là một hiệp khách khí thế mười phần.
Một thiếu niên anh dũng tư hiên ngang như thế, cũng không trách được mấy tiểu thư kia cứ liên tiếp sấn tới.
Loại cảm giác nhà có em trai mới trưởng thành này thật kì cục… Cô lắc đầu, tập trung nhìn gương đồng thoa đều phấn lên mặt.
Sau một lúc lâu, Mạc Tà đứng cứng ngắc bên cửa sổ mới lên tiếng: “…Ta không để mấy người đó chạm vào.” Mọi thứ của hắn, kể cả sinh mệnh đều thuộc về chủ nhân, làm sao có thể cho những nữ nhân không biết liêm sỉ kia dễ dàng đụng vào.
“À.” Cô không tỏ rõ ý kiến liếc xéo hắn một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng, “Vậy ống tay áo của ngươi thì sao?”
Hắn cúi đầu, trả lời không được tự nhiên: “Đi vội quá, quên trả tiền, bị tiểu nhị kéo lại.”
Mạc Tà hơi xấu hổ, không phải hắn cố ý quên trả tiền. Chỉ là nữ nhân chăm chú nhìn lén hắn quá nhiều, thậm chí có người gan lớn ba lần bảy lượt đi qua thả khăn tay bên chân hắn.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của Mạc Tà, gần hai phần ba thời gian đều ở Ôn gia. Hạ nhân thấy hắn không nhiều, dù có thấy cũng sẽ do ngại gia huấn của Ôn hầu nên các nàng không dám càn rỡ.
Hắn đã lớn tới chừng này, chưa bao giờ thấy khiêu khích trắng trợn không để ý mặt mũi như vậy. Trước mặt mọi người, hắn lại không dám rút kiếm, sợ làm lỡ chuyện lớn của tiểu thư.
Mạc Tà tuyệt đối không muốn thừa nhận, mình võ công cao minh, cuối cùng lại bị một đám nữ nhi yếu ớt bao vây, không nhịn được chạy trối chết.
Ôn Như Thị ngây người một lúc lâu mới hiểu hết hàm nghĩa trong câu nói giữa chừng của hắn, không khỏi bật cười, thì ra là như vậy.
Cô rất muốn an ủi lòng tự trọng của Mặc Tà, đáng tiếc chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh tiểu nhị tiệm son lòng như lửa đốt đuổi theo sau lưng hắn, cao giọng gọi, “Công tử… ngài lấy son phấn xong chưa trả tiền, đừng chạy nữa, mau quay lại!” Cô lại không nhịn được cười thầm đến rút gân.
Mắt thấy chân mày Mạc Tà càng nhăn càng sâu, Ôn Như Thị miễn cưỡng ngưng cười, hắng giọng.
Sau đó nghiêm mặt buông son phấn, cổ tay trắng nõn như sương đặt trên bàn tròn, cô nâng cằm, tư thế chọc người, mắt sáng quắc mỉm cười nhìn hắn: “Vậy nếu như người sàm sỡ ngươi là ta thì sao?”
Bỗng nhiên cô rất muốn biết, nếu nữ nhân trêu chọc hắn là mình, hắn có thẹn quá thành giận nghiêm mặt cự tuyệt, hay là ỡm ờ, đã nghiện mà còn ngại?
Mạc Tà chấn động, vẻ mặt đen thui như than không đổi nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên yếu ớt nói: “Tiểu thư, mặt của ngài hóa trang tệ quá.”
Ôn Như Thị: “…”
Được rồi, cô không nên ôm quá nhiều kỳ vọng không thiết thực đối với một ẩn vệ trong đầu ngoại trừ luyện công, luyện công, lại luyện công thì chỉ còn tư tưởng bảo vệ chủ nhân này.
Con lừa đánh cũng không chạy, đuổi tới kinh thành vẫn là con lừa, tuyệt đối sẽ không biến thành ngựa quý được huấn luyện nghiêm chỉnh