Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 29


Đọc truyện Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ – Chương 29

Edit: Lily Carlos

Beta: Vi Nguyệt + Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

Ôn Như Thị bị cấm túc.

Người dẫn cô ra sau núi chơi là Ôn Bảo Nghi cũng bị giam lỏng trong viện của mình như cô.

Nhớ lại đêm hôm đó, khi cô trở lại sơn trang, tỷ tỷ đau lòng đến mức nước mắt như mưa, dù da mặt cô dày thế nào cũng không khỏi có chút ngượng nghịu.

Ôn Như Thị nói dối mọi người những vết thương trên người cô là tự cô bị ngã trầy da, hơn nữa là vì muốn che dấu vết thương trên cổ. Cô chỉ đành an ủi tỷ tỷ, nói vết thương trên người không đáng lo ngại, không ngờ cô càng nói Ôn Bảo Nghi càng khóc không ngừng.

Ôn Như Thị cảm thấy rất áp lực.


Cũng may là cô bị cấm túc, khoảng thời gian này không thể ra khỏi cửa nên không phải đối mặt với vị tỷ tỷ nhu mì thiện lương kia.

Trải qua một phen kinh hãi, Liễu thị càng quản cô chặt, chỉ sợ sơ ý sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn; dù cô vô tình tới gần cửa viện, Liễu Thị cũng sẽ kéo tay cô tận tình khuyên bảo, nói rất nhiều đạo lý với cô.

Bầu trời đêm ở cổ đại rất đẹp, trên trời trăng sáng sao thưa, gió đêm lạnh lẽo thổi qua mang theo hương hoa nhàn nhạt, Ôn Như Thị khoác áo ngoài nằm sấp trên song cửa sổ.

Nếu tiếp tục sống cuộc sống như vậy trong thời gian dài, dù có là người khỏe mạnh có lẽ cũng buồn bực sinh bệnh.

Không biết 9486 giờ ra sao, không biết lúc hắn lúc trở về có bị phát hiện không, hàng ngày trong doanh trại hắn làm những gì, có nghe lời cô ở yên đó không đi lung tung không?

Cô nhàm chán suy nghĩ miên man, đưa tay ra cửa sổ hứng ánh trăng sáng len qua khe hở rơi trên tay cô.

Một lúc sau, cô cảm thấy vô vị, Ôn Như Thị sờ sờ vết thương trên cổ đã được băng bó cẩn thận, vừa định đóng cửa sổ thì đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói vừa cứng ngắc vừa khó nghe.

“… Vết thương của ngươi… đã đỡ hơn chưa?”

Ôn Như Thị sững sờ, đưa mắt nhìn xung quanh cũng không thấy người vừa mới lên tiếng. Nhưng giọng nói như vịt đực này không cần đoán cô cũng biết là ai.

“Đã đến đây rồi thì vào trong, trốn ở ngoài đó làm gì.” Ôn Như Thị mấp máy khóe miệng, vừa nghĩ đến hắn thì hắn xuất hiện, đúng là duyên phận.


9486 đi ra từ góc tối, thân hình hắn gầy yếu, có chút đơn bạc, hắn đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa sổ: “Ta tới xem vết thương của ngươi, xem xong ta phải trở về.”

Cô không ngờ hắn bất chấp nguy hiểm đến thăm cô, Ôn Như Thị vui vẻ nở nụ cười: “Ngươi quan tâm ta đúng không?”

Hắn đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn bị bóng tối che khuất, không thể thấy rõ vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn vô cùng nghiêm trang: “Đương nhiên, ngươi đã nói, sau này sẽ chọn ta làm ẩn vệ của ngươi.”

Ý hắn có nghĩa là hắn đang muốn tạo quan hệ tốt với cấp trên chăng? Ôn Như Thị trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên không biết làm sao để tiếp tục đề tài này.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, vết thương hẳn không còn đáng ngại nữa.” 9486 quan sát cô một lúc, thấy cô không sao, hắn cũng an tâm hơn một chút. Cũng phải, nhà họ Ôn có rất nhiều thảo dược quý, sao nàng có thể có chuyện gì được, hành động của hắn là thừa thãi.

Hắn nắm chặt bình sứ trong tay, quay người định rời đi.

Ôn Như Thị vội vàng gọi hắn lại: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi.” Chẳng lẽ sau này cứ gọi hắn là “này này này” sao.

“Ta không có tên.” Hắn hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, từng lời nói như thể chuyện đương nhiên: “Chờ đến khi ngươi thực sự trở thành chủ nhân của ta, ngươi có thể ban cho ta một cái tên.”


Theo nguyên tác, hắn không có tên. Cô nương ngốc Ôn gia kia không đủ thông minh để phân biệt được số thứ tự và tên có gì khác nhau, tất cả ẩn vệ đều được ban tên, chỉ có hắn không có.

Nghi thức nhận tên của hắn giống như một trò cười, Ôn Như Thị kia đến lúc chết vẫn chỉ ngây ngốc gọi hắn là ca ca.

Nhưng chỉ có cô biết, sau khi hắn trưởng thành, trên tất cả các vũ khí của hắn đều khắc hai chữ “Mạc Tà”, có lẽ trong cảm nhận của hắn đó mới thật sự là tên của hắn.

Cô không muốn hắn ôm theo tiếc nuối mà tuẫn táng.

“Mạc Tà.” Ôn Như Thị mỉm cười nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, không nhanh không chậm nói: “Thượng cổ thần khí có Can Tương, Mạc Tà [1]; ngươi sẽ là kiếm khách giỏi nhất, rất xứng với cái tên này.”

[1] Chi tiết hơn về 2 thanh kiếm này: >>>đây


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.