Đọc truyện Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ – Chương 154: Số Mệnh Luân Hồi Hỏi Cưới Công Tử 13
Những ngày tiếp theo, người được phái sang nhà họ Tô mời nàngng tử về đều nói: Tô nàngng tử cho hay, ngũ hoàng nữ nay đã khỏe lại, không cần người khác thăm bệnh, lúc nào nàng ấy muốn ra thì tự đi ra thôi.
Ôn Như Thị không nói gì.
Nàng dùng Nữ Đế để ép buộc Tô gia, Tô Khinh Trần dùng chuyện cấm túc đáp lại nàng, chẳng khác gì đang trêu người hết, mà Ôn Như Thị lại không ra ngoài được nên chẳng làm gì được chàng cả.
Đúng là oan gia mà — Nàng thật sự không thể làm gì được chàng hết.
Ôn Như Thị rầu rĩ tầm hai ngày xong nhchàng chóng tỉnh táo lại.
Nàng soạn lại mấy bức trchàng thiết kế phòng tân hôn rồi bảo Tập Nguyệt gửi cho Tô Khinh Trần.
Tô Khinh Trần ngạc nhiên, “Đây là trchàng Ngũ hoàng nữ vẽ sao?”
Tập Nguyêt tự hào, ai bảo ngũ hoàng nữ nhà bọn họ chỉ biết ăn ngủ nghỉ không có lý tưởng chứ? Trong giọng nói của nàng nàng chứa sự kiêu ngạo, “Vì nơi ở mới của nàngng tử, chủ nhân đã phí biết bao tâm tư.
Những thứ này đều do chủ nhân kiên nhẫn vẽ từng nét bút một.”
Xấp giấy trước mặt Tô Khinh Trần ít nhất cũng phải chục tờ.
Một nửa là vẽ bố cục mặt bằng với kích thước bé, ngoài là những bản vẽ chi tiết các bộ phận nhỏ, trong đó phần lớn là phòng ngủ, phòng tiếp khách và phòng thay đồ (nhà xí), những thứ khác đều dùng bút than để phác họa ra vị trí cục bộ của từng khung cảnh.
Vẽ tỉ mỉ không thua gì những lão thần kì cựu của bộ Giám tạo* trong cung, nếu chỉ xét về mặt đơn giản dễ hiểu thì bản vẽ của Ôn Như Thị còn cao hơn một bậc.
Chỗ thiếu sót duy nhất là chèn một đống chữ ghi chú nhỏ xíu, trông cứ có cảm giác kỳ quái.
Nhưng so với sự sáng tạo của nàng thì chút thiếu sót nhỏ đó chẳng đáng để nhắc tới.
*Nơi của những quan viên phụ trách giám sát và chế tạo.
Tô Khinh Trần không ngờ phòng thay đồ còn có thể xây như vậy.
Không cần bô mà vật bẩn có thể được nước rửa trôi đi, chảy vào một thứ gọi là ‘hố rác’ ở sân sau… Có điều, mài ngọc thạch thành ‘bệ xí ‘ thay thế cho bô thì quá xa hoa rồi.
Chàng nghiêm túc lật từng tờ một.
Tập Nguyệt ở cạnh thấy có hi vọng, châm dầu vào lửa, “Trong những thứ mà chủ nhân vẽ có rất nhiều nô tỳ cũng không hiểu, nếu nàngng tử muốn hiểu rõ hơn thì xin mời sang phủ.
Mấy hôm nay chủ nhân ở Đông Uyển giám sát người hầu chế tác, ngay cả ăn cũng phải cũng sai người mang tới.”
Tô Khinh Trần ngạc nhiên, “Vết thương của nàng ấy lành rồi sao?” Mấy hôm trước rõ ràng còn thấy vết thương mới kết vẩy, lúc này di chuyển lung tung chỉ sợ vết sẹo chưa kịp tróc tự nhiên sẽ vỡ ra mất.
Tập Nguyệt thở dài, gương mặt tràn ngập bất đắc dĩ, “Chịu thôi, nô tỳ đi theo chủ nhân nhiều năm rồi, chưa từng thấy ngài ấy để bụng chuyện gì tới vậy, thế mà giờ cứ đòi giám sát mãi.
Bụi bặm trong viện kia nhiều tới mức đám người dưới như nô tỳ còn chịu không được, mọi người muốn khô miệng nhưng ngài ấy không chịu rời khỏi đó.”
“Chủ nhân nói nàngng trình còn khoảng hai tháng, nếu như ngài ấy không giám sát kĩ, người dưới làm không đúng ý, phá hủy tâm huyết của ngài ấy chỉ là chuyện nhỏ, làm nàngng tử không vui – thì đừng ai mong được vui vẻ hết.”
Nàng nhìn Tô Khinh Trần một lát, cười khổ, “Nàngng tử cũng biết thủ đoạn của chủ nhân rồi, bây giờ ngài ấy nói vậy thì ai dám nhiều lời nữa? Huống chi chuyện chủ nhân muốn làm, trên dưới phủ hoàng nữ chẳng ai dám can ngăn hết.
Chỉ có nàngng tử nói chủ nhân mới nghe lọt, người khác thì…”
Tô Khinh Trần cười nhạt.
Bây giờ chàng tin Ôn Như Thị sẽ nghe mình, nhưng nàng ta có thể nhân nhượng chàng bao lâu? Một tháng, hai tháng? Hay một năm, hai năm? Sau khi không còn cảm thấy mới mẻ nữa thì sẽ trở lại bộ dạng ăn chơi trác táng trêu chó chọc mèo, ma chê quỷ hờn kia.
Chàng không muốn nói nhiều , chỉ để Tập Nguyệt về phủ trước.
Tập Nguyệt về phủ miêu tả vẻ mặt của Tô Khinh Trần sinh động như thật cho Ôn Như Thị nghe, thấy nàng vẫn buồn bã không vui thì an ủi, “Mặc dù Tô nàngng tử không nói ra miệng nhưng chắc chắn trong lòng thích lắm, nếu không sẽ chẳng giữ lại bản vẽ.
Ngày xưa đưa cái gì đến nàngng tử chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ bảo người hầu cất đi thôi, hôm nay mãi đến khi nô tỳ về vẫn không nghe thấy nàngng tử bảo Thchàng Thư cất bản vẽ đi.”
Ôn Như Thị cười, nàng biết Tô Khinh Thần sẽ thấy hứng thú với bản thiết kế của mình, không chỉ thay đổi về mặt nàngng năng mà từng chi tiết nhỏ của mỗi bộ phận nàng còn kết hợp một ít trang sức mang phong cách Đông Nam Á mà mình thích nữa.
Trong các nhiệm vụ trước đây, Ôn Như Thị đã từng làm nhà thiết kế sân vườn một khoảng thời gian dài, nàng từng nghiên cứu về cấu tạo kiến trúc kiến trúc cổ nên chuyện này không khó với nàng.
Nàng không định khoe mình giỏi giang… Được rồi, thật ra cũng có một chút.
Ấn tượng của Tô Khinh Trần về nàng vốn chẳng tốt đẹp gì, để cho chàng thấy rõ người chàng sắp gả không phải kiểu vô học như chàng nghĩ, nói chung không phải chuyện xấu gì.
Nhưng quan trọng nhất là, Ôn Như Thị nghĩ rằng có thể tự tay xây nên một tổ ấm có một không hai cho người mình yêu là một chuyện rất ý nghĩa.
Bây giờ nàng có quyền có thế, lại có tiền, trong nhà lại có một đống vàng bạc, châu báu, sách, tranh quý giá không ai quan tâm, để đó cũng tiếc, không bằng tận dụng.
Đợi sau này Tô Khinh Trần vào cửa thì giao chìa khóa nhà kho cho chàng quản lý, chỉ cần chàng vui thì thích bán hay dùng đều tùy chàng.
Ôn Như Thị tính toán rất vui vẻ, cho đến sáng hôm sau, Tô Khinh Trần sang phủ ‘thị sát’ công trường, nói chuyện vài câu, đột nhiên hỏi sao nàng lại tiêu hao một số của cải quá lớn để xây dựng lại Đông Uyển thì Ôn Như Thị bật thốt, “Tất nhiên là để kim ốc tàng kiều rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng Ôn Như Thị lập tức cảm thấy không ổn.
Thế giới này không có Trần A Kiều, đàn ông lập gia đình xong thì vẫn được ra ngoài, cho nên mặt chữ của câu này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nàng vội bổ sung, “Đùa thôi, ta chỉ muốn cho chàng ở thoải mái một chút.”
Tô Khinh Trần không quan tâm lời giải thích giấu đầu hở đuôi của nàng, con ngươi đen của chàng sâu thẳm, chăm chú nhìn mắt Ôn Như Thị, chậm rãi nói, “Sau này nàng không muốn ta ra ngoài gặp người khác sao?”
“Sao có thể thể? Chàng xem thường thê chủ tương lai của mình rồi.” Ôn Như Thị lúng túng lắc đầu, ham muốn chiếm hữu mà thôi, nhưng trong mắt chàng lại biến thành đang chê trách chàng không xứng ra cửa, lời này quá mức…
Nói thẳng ra, Tô Khinh Trần không tin nàng.
Ôn Như Thị khó tránh khổ sở, “Chàng nên hiểu tình cảm ta dành cho chàng.
Ta biết trong lòng chàng nhân phẩm của ta chẳng đáng một đồng, nhưng chàng không nên nghi ngờ tình cảm của ta dành cho chàng.”
“Khinh Trần biết rõ, cũng rất cảm động,” Chàng không nghi ngờ tình cảm Ôn Như Thị dành cho mình, ánh mắt nàng khi nhìn chàng đong đầy tình cảm như sắp trào ra, nhưng mà… Chàng im lặng nhìn nàng, nói thẳng, “Nhưng Khinh Trần từng tận mắt nhìn thấy thấy kết cục của những món đồ chơi mà ngũ hoàng nữ chơi chán.”
“Lúc thích thì đối xử với nó như châu báu, khi không thích thì coi nó như chiếc giày rách.” Chàng cười hững hờ, giọng điệu trầm thấp giống như muốn nói rõ gút mắc giữa hai người, “Tình cảm của ngũ hoàng nữ đến nhanh, đi cũng nhanh.
Khinh Trần không muốn trở thành người bị ruồng bỏ.”
“Gả vào phủ hoàng nữ đã là chuyện không thể thay đổi, Khinh Trần sẽ giữ đạo làm chồng, nhưng Khinh Trần hi vọng ngũ hoàng nữ hiểu rõ,” Đôi mắt chàng bình tĩnh, nghiêm túc đến mức không chút gợn sóng, “Khinh Trần không để ý đến vật bên ngoài kia, cũng không có ý tham gia vào đời sống cá nhân của ngũ hoàng nữ.
Chuyện như tốn tiền tốn của xây dựng trạch viện, sau này đừng làm vì Khinh Trần nữa.”
Ôn Như Thị im lặng.
Hàng lụa trong suốt vây quanh mái đình được dựng tạm thời, trên công trường phía xa là những người thợ thủ công tới lui làm việc trông khí thế vô cùng, thế mà lòng nàng lại rét buốt khôn nguôi.
Nàng có thể nói gì đây? Nói người ngược đãi động vật không phải nàng, nói nàng phải chịu oan cho người khác, nói thật ra Ôn Như Thị của bây giờ không tệ hại tột độ như chàng nghĩ?
Nàng cũng có sĩ diện nhé, bị chàng từ chối hàng chục lần vậy cũng biết tự ái đau lòng đấy nhá! Rõ ràng hôm đó đã cười với nàng rồi, bây giờ đột nhiên dội cho nàng một chậu nước lạnh, có là thần là Phật cũng chịu không được!
Nàng nghĩ trăm phương ngàn kế để nữ đế hạ chỉ ban hôn, không phải để Tô Khinh Trần chuyển vào phủ hoàng nữ rồi sống xa cách nàng! Nói cái gì mà không muốn tham gia đời sống sinh hoạt của nàng? Sắp đến ngày cưới rồi còn muốn gây chuyện với nàng là sao?
Ôn Như Thị nghẹn một hơi ở ngực, dội lên khiến nàng khó chịu, dường như viền mắt cũng cay cay.
Tô Khinh Trần thấy viền mắt của Ôn Như Thị dần đỏ lên thì khó được hơi hoảng hốt, có lẽ chàng không nên nói thẳng như vậy.
Ôn Như Thị cố gắng ngồi dậy khỏi gường, chàng vội đứng lên dìu nàng, “Ngũ hoàng nữ….”
Nàng trở tay bắt lấy cổ tay chàng, im lặng trừng mắt nhìn chàng, đôi mắt bốc lên ngọn lửa phẫn nộ như thể dung nham ẩn dưới lớp băng, “Chàng căm ghét ta đến thế sao? Căm ghét đến mức dù mẫu hoàng ban hôn cũng chỉ muốn đối phó, giả làm vợ chồng ngoài mặt với ta thôi sao?”
Môi Tô Khinh Trần mấp máy, không đáp.
Từ ‘căm ghét’ hơi quá mức, nàng chỉ là một hoàng nữ được chiều chuộng nên sinh hư thôi, vì dù làm gì sai trái cũng vẫn có người làm chỗ dựa nên nàng mới coi trời bằng vung như vậy.
Nếu bảo chàng căm ghét nàng, không bằng nói có lòng tôn kính những không muốn gần gũi.
Rất hiếm người có thể không động lòng nếu được nàng đối xử nhiệt tình toàn tâm toàn ý trong thời gian dài như vậy.
Tình yêu của Ôn Như Thị quá nguy hiểm, chàng không muốn lún sâu vào nó.
Nhưng trong mắt Ôn Như Thị sự im lặng của Tô Khinh Trần lại biến thành ngầm thừa nhận.
Ôn Như Thị xưa nay chưa từng ăn nói khép nép lấy lòng một người như vậy bao giờ….
Nàng cong môi, giọng nói ẩn dấu đau thương, “Bây giờ người coi tình cảm của người khác như chiếc giày rách là chàng, chứ không phải ta.”
“Ta không đồng ý yêu cầu của chàng,” Nàng chậm rãi buông tay, không cách nào che giấu sự mệt nơi đáy mắt, “Chàng về đi, đừng tới đây trước đại hôn nữa.”
Tô Khinh Trần im lặng xoay người, đi được một lát thì dừng lại, “Tại sao là ta?” Tại sao là chàng? Chàng không hiểu, sự cố chấp mà nàng dành cho chàng tới từ đâu, cứ như bỗng nhiên yêu say đắm chỉ trong một buổi chiều tà.
“Bởi vì chàng là chàng.” Ôn Như Thị biết chàng không hiểu, con người nói muốn tới tìm nàng đã quên mất nàng rồi.
Chỉ còn mỗi nàng nhớ lời hứa của chàng.
Đừng sợ, nhớ chờ ta – Khi đó chàng đã nói như thế.
Chàng chỉ quên đi mà thôi.
Nghĩ vậy, Ôn Như Thị đột nhiên cảm thấy sự đau lòng của mình quá ấu trĩ.
Môi của nàng đột nhiên cong lên đầy dịu dàng, cứ như cuộc cãi vả vừa rồi chưa từng xảy ra, khẽ nhíu mày với Tô Khinh Trần, “Nếu như ta nói, nhân duyên của đôi ta đã được định từ kiếp trước thì chàng có tin không?”
Tô Khinh Trần ngẩn người, quay đầu bỏ đi không chút do dự.
Không muốn nói thì thôi, cần gì qua loa như thế chứ? Không học cái tốt, lại đi học mấy thứ giả thần giả quỷ.