Đọc truyện Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ – Chương 119: Thần tiên? yêu quái? [10]
Edit: Uyên tần
Beta: Gian phi
Nhận được thư báo tin Hậu Khanh tới Đông Di, Hậu Thổ nhanh chóng báo tin cho Hoàng đế.
Hoàng đế chuẩn bị sẵn sàng, giăng lưới chờ tên Hậu Khanh tự ý rời đội ngũ này đến nơi, lập tức chỉnh đốn lại hắn.
Ít nhất không thể để người khác học theo hắn rồi không coi pháp lệnh ra gì. Nếu không, vừa lên chiến trường thì chỗ này ít đi hai người, chỗ kia mất đi mấy người, loạn, loạn!
Hoàng đế quyết định, lần này không thể nể mặt Viêm đế mà nương tay. Dẫu không thể bắt Hậu Khanh cúi đầu trước toàn quân, cũng phải lập quân lệnh, bảo đảm không tái phạm.
Hoàng đế chờ, chờ đến hoa cúc vàng cũng héo, nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua… Mười ngày sau cũng không thấy bóng dáng Hậu Khanh!
Hoàng đế giận dữ gửi thần tin cho Hậu Thổ, ngôn từ rất gay gắt. Lần này Hậu Thổ không hay biết gì, hoàn toàn vô tội. Hắn đang ngồi ngay ngắn xử lý việc công, bỗng chốc thần tin bay từ phía chân trời lọt vào lòng bàn tay. Hắn miễn cưỡng mở ra, suýt chút bị giọng gào thét cao vút của Hoàng đế doạ giật mình.
Hắn vội vàng vẽ hồ lô, nhanh chóng đưa tiếng rít gào vào thần chú rồi gửi cho đệ đệ. Hậu Thổ nghĩ, báo bình an cũng được, nhận sai cũng được, nếu thực sự có việc quan trọng không thể trì hoãn, ít nhiều phải nhắn lại một câu.
Đợi hơn nửa buổi, vẫn không nhận được lời nào của Hậu Khanh.
Em trai lớn rồi, không biết đến anh trai nữa! Nhớ năm xưa, người nhà ra trận đánh nhau loạn xạ, là ai quạt nồng ấp lạnh, cho hắn cơm ăn áo mặc, là ai suốt ngày đi sau dọn dẹp hậu quả từ mấy trò phá phách của hắn?! Đều là đại ca này đây!
Lông cánh cứng cáp rồi, một năm nửa năm không về thăm nhà một lần. Ngày bé ngoan ngoãn nghe lời, càng lớn lại càng xa cách. Hiện tại ngẫm lại, đệ đệ của hắn, cũng không tỏ ra tự hào và vinh dự với gia tộc.
Chẳng lẽ tại hắn yêu thương đệ đệ chưa đủ nhiều? Hậu Thổ đang tức giận đến đau dạ dày, bỗng chốc có chút buồn rầu, thẳng tay ném tin của Hoàng đế sang một bên, không còn tâm trạng hồi đáp.
Ở một nơi khác, Hậu Khanh không hay biết hắn vừa chọc giận vị đại ca đa sầu đa cảm của mình. Họ vừa đi vừa nghỉ, thưởng ngoạn hết thảy non nước hữu tình.
Thường ngày Hậu Khanh tới lui một mình, đến đi vội vàng, chưa bao giờ thả bước ung dung như hiện tại.
Với tính cách của hắn, không thể thấy thứ gì mới mẻ cũng hào hứng hồi lâu như Minh Uyên, nhưng hành trình nhàn nhã thế này quả thực khiến tâm trạng bực dọc của hắn dần dần bình tĩnh lại.
Minh Uyên chôn chân trong đảo Phù Không mấy trăm năm, vừa được thả ra, tính tình thận trọng tôi luyện bao năm qua cũng chuyển thành hoạt bát vui vẻ. Thấy Hậu Khanh ngày càng quen ở chung với Ôn Như Thị, hắn ta cũng yên tâm giao tiểu thạch yêu cho chủ nhân chăm sóc. Nói là chăm sóc, nhưng cũng không biết là ai dẫn ai chơi…
“Đây là thứ gì?” Hậu Khanh nhặt một quả cầu lông mềm mại, quả cầu lông kia duỗi một cái, lại co rúm lại, dường như là vật sống.
Ôn Như Thị ngồi giữa đống đồ vật, đáp: “… Đồ chơi của ta.” Những thứ này là bảo bối nàng vơ vét từ tay Minh Uyên và Thanh Hạc. Linh lực của Hậu Khanh quá cao, không dùng những thứ này cũng không lạ. Trái lại, chúng là pháp bảo luyện công tốt nhất cho yêu quái vừa hoá hình như nàng.
Nghe hắn hỏi, Ôn Như Thị không đoán cũng biết từ xưa đến nay Hậu Khanh chưa từng rơi vào tình trạng thiếu pháp lực. Chưa biết chừng, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy nhung bảo.
Nhung bảo là sinh vật dưới biển sâu, hay trốn trong khe hở đá ngầm, màu sắc càng đậm càng có thể chứa nhiều linh lực. Nhung bảo tốt nhất màu đỏ tươi, nhung bảo của nàng màu hồng đào, là loại tốt nhưng không bằng, kém nhất là màu trắng.
Phương pháp sử dụng rất đơn giản. Dẫn linh lực vào trong, điều khiển từng sợi linh lực nhập vào từng sợi lông. Chạm đến giới hạn, sợi lông sẽ sáng lên. Sau khi luyện thành sẽ hỗ trợ yêu quái pháp lực yếu sử dụng phép thuật linh hoạt hơn. Nếu hai người linh lực tương đương giao chiến, người nào khống chế linh lực tốt hơn, ắt sẽ có cơ hội thắng.
Vật này khó tìm. Ngày trước Minh Uyên xuống biển, vô tình gặp được, bắt hai nhung bảo. Hắn thấy Ôn Như Thị chưa khống chế được linh lực, bèn đưa cho nàng luyện tập.
Ôn Như Thị trơ mắt nhìn Hậu Khanh vo viên dẫm đạp bảo bối của mình không chút thương tiếc, muốn mở miệng đòi về, lại không muốn làm hắn mất mặt: “Ngươi không dùng được thứ này, chỉ có tiểu yêu quái mới cần.”
Hầu Khanh nhìn sang nàng: “Sợ cái gì, ta thèm cướp đồ của trẻ con?”
Ôn Như Thị tức anh ách. Không phải nàng sợ Hậu Khanh cướp, trong túi càn khôn của hắn có nhiều thứ quý giá hơn nhiều, cần gì tranh giành với tiểu thạch yêu như nàng. Lời này nói ra đảm bảo khiến người khác cười rớt hàm. Chẳng qua hắn thấy mới mẻ, hơn nữa muốn chọc nàng mà thôi.
Ôn Như Thị không biết vì sao Hậu Khanh thay đổi thái độ với nàng sau khi gặp Liêm Thương quân sĩ. Hắn ngày càng ôn hoà, những lúc vắng mặt Minh Uyên, hắn còn chủ động tán gẫu với nàng.
Hậu Khanh đối xử tốt với nàng, Ôn Như Thị chỉ đành tươi cười đón nhận, cũng không thể không nể mặt hắn. Dẫu hắn dốc hết đồ vật của nàng, hào hứng “thưởng thức” từng thứ, Ôn Như Thị chỉ có thể cười theo, còn giải thích công dụng của từng thứ cho hắn.
Giải thích rõ còn tốt, nếu không nói rõ, nàng chỉ sợ Hậu Khanh không biết chừng mực, không cẩn thận phá huỷ bảo bối của mình. Nàng là người nghèo, không giống vị mấy đời phú quý trước mắt.
Ôn Như Thị đang lo lắng, Hậu Khanh vừa nghe nàng nói nhung bảo dùng để luyện tập khống chế linh lực, Hậu Khanh lập tức rót thần lực vào.
“Đừng —— ”
Lời còn chưa dứt, “Ầm”! Nhung bảo làm bạn với Minh Uyên mấy trăm năm, đưa cho nàng vài tháng vẫn an ổn, vừa vào tay Hậu Khanh…
Ôn Như Thị im lặng.
Bảo bối cho tiểu yêu quái làm sao chịu được thần lực của đại thần thượng cổ. Nàng còn chưa nói hết… Ai bảo hắn là chủ nhân đây. Ôn Như Thị yên lặng cầm khăn, cúi đầu kéo tay Hậu Khanh, cẩn thận lau chùi huyết thanh óng ánh của nhung bảo trên tay hắn.
Hậu Khanh nhất thời không lên tiếng.
Chẳng qua là làm hỏng một món đồ chơi nhỏ, không có gì to tát. Trong lòng hắn, Minh Uyên và Lưu Ly là người của hắn, đồ của họ đương nhiên cũng là của hắn.
Tiểu thạch yêu cũng không dám nổi giận với hắn, nhưng nhìn nàng nhanh chóng cam chịu, Hậu Khanh lại cảm thấy không thoải mái.
Nàng cúi thấp đầu, không thấy rõ nét mặt, hai chuỗi ngọc trên tóc ảm đạm đi nhiều.
Hậu Khanh ho khan, vờ như tùy ý nói: “Ngày khác đi Đông Hải, ta cho ngươi mấy cái.”
Ngày khác? Ngày khác không biết nàng còn ở đây hay không, cho dù có ở, hắc giao như Minh Uyên may mắn lắm mới tìm được hai cái. Nếu Hậu Khanh chịu tự mình tìm, chắc chắn tìm được, tiếc thay, Ôn Như Thị không nghĩ mình đủ sức mời vị đại thần này trợ giúp.
Ôn Như Thị ngửa mặt khẽ cười: “Không sao, chỉ là một món đồ chơi thôi.”
Da thịt nàng mềm mại, Hậu Khanh không nói gì, chỉ nhìn bàn tay đã được lau sạch sẽ: “Minh Uyên sắp trở về, ngươi đi xem đi.”
Ôn Như Thị theo lời, vén rèm xuống xe. Hắn cong cong khoé môi, đầu ngón tay bắn ra thần lực, thần lực hoá thành sương mù phủ lên những nơi dính máu nhung bảo, nhanh chóng lau dọn sạch sẽ.
Chẳng bao lâu sau, Minh Uyên xuất hiện phía trước, đi cùng hắn là bạn cũ của Ôn Như Thị.
“Tiền bối rùa thần! Sao ngươi lại ở đây?” Ôn Như Thị vui sướng bước tới.
“Thạch yêu —— Ta tìm ngươi đã lâu, ngươi không chết là tốt rồi!” Lão rùa thần hớn hở bò đến trước mặt nàng, nước mắt lưng tròng quan sát nàng từ trên xuống dưới, “Sao ngươi lại biến thành người, còn không đẹp bằng hồi trước.”
Khoé miệng Ôn Như Thị giật giật, nàng chưa kịp cất lời, bỗng chấy chân lão rùa thần bị trói bằng dây thừng: “Ngươi cũng bị bắt?” Đúng là đồng bệnh tương liên.
“Bị bắt?” Lão rùa thần trừng mắt, “Ta lợi hại như vậy, ai bắt được ta?!”
Nó run chân trước, kéo kéo sợi dây thừng: “Đây là con mồi của ta.” Bị nó kéo mấy cái, vật nhỏ lộ ra từ sau thân hình to lớn của lão rùa.
Đầu còn lại của dây thừng chẳng phải là Ethel đấy ư?! Thấy dáng vẻ bẩn thỉu, da lông màu trắng cũng chuyển thành màu xám, từng lọn bết vào nhau của nàng ta, Ôn Như Thị không nhịn được trợn tròn hai mắt: “Tiền bối rùa thần, không ngờ ngươi lợi hại như vậy!”
Lão rùa thần đỏ mặt, xoay đầu: “Thật ra, cũng không hẳn là ta bắt, ha ha.”
Quả thực lão rùa không bắt được Ethel. Tốc độ của lão rùa không bằng Ethel, chẳng qua nàng ta xui xẻo.
Chuyện này phải kể từ sau khi Ôn Như Thị mất tích. Ngày ngày, lão rùa thần vẫn kiên nhẫn lật tìm từng tảng đá ven đường, Ethel tình cờ đi quanh ven sông. Lão rùa thần thấy nàng ta, nhớ thù cũ của thạch yêu, lập tức cáo buộc nàng ta trộm mất bạn mình.
Không chỉ trộm, còn dám chạy đến khoe khoang, rõ ràng là khinh thường nó! Lão rùa thần đuổi theo Ethel mấy lần, không sao đuổi kịp. Hai người mỗi người nghĩ một đằng, lại không chủ động nói ra, hiểu lầm này cứ thế thành hình.
Lão rùa thần thật sự muốn tìm Ôn Như Thị, nhưng nó lười, chạy chút đã mệt, mệt thì sẽ ngủ. Vì thế, nó quay đầu về bờ sông, nằm nhoài bên một tảng đá, ngủ say sưa.
Tiếng khò khè của lão rùa thần vang động trời đất, Ethel nhân cơ hội ra khỏi rừng cây. Thoạt đầu, nàng ta rón rén bước từng bước, chỉ sợ làm nó giật mình, rón rén lật tìm mấy cục đá gần đó, nhưng không thấy bóng dáng Ôn Như Thị.
Ethel rầu rĩ vì không tìm được kẻ thù. Chẳng lẽ Ôn Như Thị nguỵ trang? Nhưng bờ sông nhiều đá như vậy, đâu mới là nàng?
Ethel vòng một vòng xa xa quanh lão rùa. Chẳng lẽ tiểu thạch yêu được bảo vệ dưới người lão rùa? Nàng ta liều mình đến gần.
Chẳng mấy chốc Ethel nhận ra sự cẩn thận của mình là thừa thãi. Bởi vì, con rùa này ngủ say như chết.
Nàng ta thoái mái luồn móng vuốt quanh người nó, vẫn không tìm được gì. Ethel thực sự không di chuyển được nó, bèn bò lên lưng lão rùa thần, chờ nó tỉnh lại di chuyển thân mình.
Chờ, hai ngày trôi qua.
Ethel không kiên trì nổi nữa. Nàng ta đói đến mức ngực dán vào lưng, đành bò vào trong rừng ăn ít thức ăn. Nhưng ngẫm lại vẫn không cam lòng, rạng sáng ngày hôm sau, nàng ta lại đi đến bờ sông. Lão rùa thần vẫn đang ngủ, nàng ta không thể làm gì khác hơn, lại giở lại trò cũ, tiếp tục nằm nhoài lên lưng nó, chờ thời cơ.
Chờ từ sáng sớm đến tối mịt, Ethel không biết mình ngủ mất từ lúc nào.
Nàng ta mơ một giấc mơ, trong mơ, Ôn Như Thị bị móng vuốt của nàng ta giẫm nát. Sau đó, nàng ta vui vẻ lăn một cái… lại sau đó, Ethel mở mắt, lập tức nhìn thấy đôi mắt đậu xanh của lão rùa từ trên cao nhìn xuống, móng vuốt sắc nhọn đè trên người mình.
“Trả tiểu thạch yêu cho ta.”
Ethel suýt phun một ngụm máu lên mặt nó! Trả? Trả con mẹ nhà ngươi! Đến cái bóng của Ôn Như Thị nàng ta còn không thấy!
Có lúc, không phải nàng ta kém cỏi.
Thật sự.
Ethel rất muốn nói một câu, nếu vận rủi đã an bài, một mình nàng ta không chống cự nổi…