Đọc truyện Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn – Chương 87: Bảo Bối Tự Tin Một Chút
Editor: Ngạn Tịnh.
“Cố Hành Thâm, tôi qua lại với ai, qua lại thế nào không liên quan gì đến anh!”
Vẻ mặt Cố Hành Thâm xụ xuống.
Kim Mộc Lân hớn hở ra mặt, chẳng qua còn chưa kịp đắc ý thị uy, đã bị đả kích nặng nề—
“Còn có anh, Kim Mộc Lân, em còn chưa nói với anh đâu, anh đừng vội chen vào.”
“Muốn tiếp tục thảo luận vấn đề cứng được hay không gì đó thì mời hai người ra ngoài thảo luận!”
Cung Tiểu Kiều thật sự tức giận rồi, đuổi cả hai người ra ngoài.
Cố Hành Thâm liếc nhìn Kim Mộc Lân cũng bị đuổi ra cửa, tỏ vẻ rất hài lòng với kết quả này.
“Dù sao tiểu sư muội cũng sẽ đi đóng phim, sau này chúng tôi sẽ có rất nhiều cơ hội gần nhau…” Kim Mộc Lân nhăn mũi liếc xéo nhìn Cố Hành Thâm.
Ngày thứ ba sau khi Kim Mộc Lân nói câu đó, bên đoàn phim liền gửi thông báo tới muốn Cung Tiểu Kiều đến gặp biên kịch.
Địa điểm gặp mặt là một quán trà không tệ ở thành phố D, tên gọi Hương Trà Cư.
Hoàn cảnh rất yên tĩnh, trên trong bài trí theo phong cách cổ điển tao nhã, xem ra biên kịch này là một người rất lịch sự tao nhã.
Hiện tại chưa gặp mặt, Cung Tiểu Kiều thậm chí còn chẳng biết biên kịch này là nam hay nữ, chỉ là theo trực giác của cô thì đó hẳn là một người đàn ông, bởi vì từ rất nhiều tình tiết trong kịch bản đều được thể hiện từ góc độ nhân vật nam, hơn nữa còn có vẻ là một bên si tình.
Cung Tiểu Kiều đã đến từ rất sớm, theo lời giới thiệu của Kim Mộc Lân, người đến hôm nay còn có người mới nổi bật gần đây Lê Bạch Mạt và nữ minh tinh dày dặn kinh nghiệm Tất Lạc Yên.
“Tiểu sư muội, không cần khẩn trương ~ có anh ở đây rồi!” Kim Mộc Lân ở bên cạnh an ủi.
“Hôm nay chọn nhân vật nữ chính, anh cũng chạy tới làm gì!” Cung Tiểu Kiều tức giận lườm anh một cái, cô cũng không muốn bị gắn cái danh đeo bám đàn ông để nhận vai.
Cho dù là quy tắc ngầm, vậy cũng phải chú trọng chữ “ngầm” đó đi chớ! Anh thế này cũng quá quang minh chính đại rồi, quả thật quá không chuyên nghiệp
“Nhân vật nữ chính cũng cùng một nhịp thở với anh đó, anh đương nhiên phải tới kiểm định rồi! Nhỡ đâu đụng phải một người xấu đến nỗi ngay cả cảnh hôn anh đây cũng không diễn được thì quả là bi cmn kịch luôn!” Kim Mộc Lân khoa trương làm quá lên.
“Anh chỉ có chút trình độ chuyên nghiệp thế thôi sao? Không nghe ngày đó đạo diễn Phong nói sao! Làm một diễn viên hợp quy cách, cho dù đối phương là một khúc gỗ khô, anh cũng có thể nói ra lời tỏ tình buồn nôn với đối phương! Tất nhiên, cứ thế mà suy ra, cho dù đối phương là con heo, anh cũng phải hôn thật thắm thiết!”
“Ha ha…” Cách đó không xa truyền đến một trận cười khẽ, “Không ngờ tới Cung tiểu thư lại nhớ rõ lời của tôi đến vậy!”
“A! Đạo diễn Phong!” Cung Tiểu Kiều vội vàng chào hỏi.
Nhà sản xuất phim Lăng Việt cũng bước tới cùng, “Ha ha, bây giờ người mới ham học hỏi như cô cũng không nhiều!”
Kim Mộc Lân khinh bỉ nhìn hai người một cái, “Thấy tôi bị bêu xấu hai người rất vui vẻ có đúng không?” Lăng Việt sờ sờ mũi, “Biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?”
Nghe cuộc đối thoại hài hước của ba người, Cung Tiểu Kiều cảm thấy hơi buông lỏng một chút, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên của cô, cũng là một cơ hội rất quan trọng, làm sao có thể không khẩn trương.
Qua một lúc lâu, Lê Bạch Mạt cùng Tất Lạc Yên cũng đến rồi.
Một người thanh thuần động lòng người, một người xinh đẹp diễm lệ.
Qủa nhiên người trong giới giải trí đều có vẻ ngoài đẹp đẽ, người thật còn đẹp hơn cả trên TV, hai người mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa cực kỳ có khí chất.
“Xin chào, Lê Bạch Mạt!”
“Tất Lạc Yên.”
“Xin chào, tôi là Cung…!Kiều Thập Nhất.”
“Kiều Thập Nhất? Ha ha, cái tên thật đặc biệt.” Lê Bạch mạt cười thân thieết nói.
Mọi người giới thiệu với nhau một phen..
Hai cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt, Cung Tiểu Kiều nhìn đến không chớp mắt.
Kim Mộc Lân nhìn đôi mắt tỏa sáng của Cung Tiểu Kiều, nghiêng người tới bên tai cô nói, “Bảo bối, tự tin một chút, bọn họ mà tẩy trang đi tuyệt đối không đẹp bằng em! Hơn nữa toàn thân đều có sửa nữa đó ~”
Cung Tiểu Kiều bĩu môi, “Sao anh lại biết chắc chắn như vậy chứ?” “Oa~ Mộc Mộc, đã lâu không gặp!” Lê Bạch Mạt là một cô gái đáng yêu ngây thơ điển hình.
“Tiểu Mạt Mạt, gần đây em vừa cầm giải thưởng người mới đúng không, chúc mừng nha!” Kim Mộc Lân không chút keo kiệt liếc mắt nhìn qua.
Cung Tiểu Kiều hiểu được rồi! Chẳng trách! Thì ra là quen biết đã lâu.
“Mộc Lân, nghe nói anh quen biết với cô bạn nhỏ này à?” Tất Lạc Yên liếc mắt nhìn Cung Tiểu Kiều một cái, trong con ngươi dường như có địch ý.
Há! Người này cũng quen biết cmnl…!
Không thể không than thở, Nhị sư huynh nhà cô thật đúng là quen biết rộng rãi mà ~
“Thật sao?” Lê Bạch Mạt có chút kinh ngạc.
Tất Lạc Yên già đời, quen biết rộng rãi, chuyện biết được tất nhiên cũng khá nhiều.
Chỉ là Lê Bạch Mạt kia, cô ta tỏ vẻ không biết, cũng không nhất định chính là không biết thật.
“Ha ha, quen chứ! Vị này là tiểu sư muội của tôi, khi còn bé từng học chung với nhau với Thiếu Lâm tự!” Kim Mộc Lân phóng khoáng thừa nhận.
Người mới giống như Cung Tiểu Kiều, nếu nói không có chỗ dựa lại có thể nhanh chóng lấy được nhân vật quan trọng như vậy căn bản sẽ chẳng ai tin, thay vì để người khác suy đoán rồi đồn đại bậy bạ, không bằng anh phóng khoáng thừa nhận, nắm giữ quyền chủ động và hướng gió bát quái.
“Nếu người đã tới đủ, vậy thì bắt đầu đi! Biên kịch đang chờ ở phòng bao trên lầu hai, ba người ai lên trước?” Lăng Việt lên tiếng, cũng đúng lúc giải vây cho Cung Tiểu Kiều.
“Ha ha, dù sao cũng phải chăm sóc hậu bối một chút, vậy để tôi đi trước đi!” Tất Lạc Yên đứng lên.
“Chị Yên cố gắng lên nha!” Lê Bạch Mạt mỉm cười nói.
Tất Lạc Yên cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, khóe miệng có chút khinh miệt, giống như đang ỷ vào danh tiếng của mình, khinh thường loại việc khách sáo ngụy trang thế này.
Phong Tư Hạ cùng Lăng Việt ngồi bên kia thưởng thức trà, Kim Mộc Lân nhàm chán vẽ vòng tròn trên bàn, Tất Lạc Yên vào trong phòng riêng đơn độc trao đổi với biên kịch, còn Lê Bạch Mạt đáng yêu hoạt bát không ngừng lém lỉnh học hỏi với các vị tiền bối, hoàn toàn không thèm để ý thái độ vừa nãy của Tất Lạc Yên.
Qua tầm vài chục phút Tất Lạc Yên liền bước ra, liếc nhìn mấy người đang ngồi, vẻ mặt không tốt lắm, ngay cả câu chào cũng không thèm nói liền trực tiếp rời đi.
A…!Thế này thì hẳn là…!Không được chọn rồi!
Ngay cả người dày dặn kinh nghiệm như Tất Lạc Yên cũng không được chọn, biên kịch này rốt cuộc trâu bò đến mức nào vậy?
Trong lòng Cung Tiểu Kiều có chút lo lắng ~.