Đọc truyện Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn – Chương 19: Em, em.. Em muốn làm gì anh?!
Editor: August
Khách sạn.
Người đàn ông đoàn trên giường, ôm gối đầu, đưa mắt cảnh giác nhìn Cung Tiểu Kiều vừa tắm xong mặc áo ngủ đi về phía anh.
“Em, em… em muốn làm gì anh?! Anh biết, anh biết ngay em có âm mưu mà. Cố ý giả vờ yếu ớt lừa anh tới khách sạn để dễ ra tay…. “
Cung Tiểu Kiều đi qua, chậm rãi lướt sang người anh, sau đó ấn xuống công tắc làm đèn lớn sáng lên.
Người kia đột nhiên im bặt, mặt đỏ hồng, kinh ngạc nhìn ngực Cung Tiểu Kiều.
Cung Tiểu Kiều lấy áo che lại, lui về sau trừng mắt một cái nói ” Sắc lang! Khó trách sư phụ đuổi anh xuống núi. “
“Là anh tự trốn xuống núi đó có được không? “
Sư huynh này của Cung Tiểu Kiều gia cảnh rất tốt, cha anh thấy con trai mình quá mức thanh tú không có khí khái nam tử, một nhà thương nghị sau đó đồng ý với ý kiến của ông nội, đem sư huynh lên núi tu hành.
Năm Cung Tiểu Kiều chín tuổi, Cố Hành Thâm cùng Hàn Niệm đi quốc lưu học một năm.
Không có Cố Hành Thâm che chở, khi đó Cung Tiểu Kiều chịu không ít khi dễ.
Ông Tiểu Kiều nghĩ bản thân già đi, sợ không ở bên cạnh cô được bao lâu nữa, Cố Hành Thâm sau này cũng sẽ có cuộc sống riêng, “Thụ nhân lấy ngư không bằng thụ nhân lấy ngư”, vì thế cắn căng nhẫn tâm bắt đầu nghỉ đông hay nghỉ hè đều đưa Cung Tiểu Kiều đi học võ nghệ, để sau này cô có thể tự bảo vệ bản thân.
Khi đó lão nhân gia không tin tưởng bất cứ cái gì là taekwondo, nhu đạo, không thủ đạo, kiếm đạo, chỉ cảm thấy võ thuật Trung Quốc chính cống của nước ta là nhất, nói đến võ thuật không thể không nhắc đến Thiếu Lâm tự, trùng hợp thành phố A cũng có một viện, nhưng mà Thiếu Lâm tự này hầu hết là nam, vì để cô được vào mà ông nàng phải mất một phen thật lớn khúc chiết.
Nhị sư huynh này của Tiểu Kiều khi mười sáu tuổi vụng trộm chạy xuống núi, vào thời kỳ thiếu niên phản nghịch, sau lưng người nhà tiến vào vòng giải trí, ca hát diễn trò không gì không làm được, hiện nay đã thành ngôi sao nổi tiếng—
Đúng là ngôi sao Kim Mộc Lân sắp biểu diễn vào thứ tư tới.
“Có cái gì còn phải chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị nhiều lần như vậy có thấy phiền không! Chờ tôi chơi đã rồi tự nhiên trở về” Kim Mộc Lân không kiên nhẫn tắt điện thoại, tá điện bản.
“Làm trợ lý của anh thật quá thảm. ” Cung Tiểu Kiều khinh bỉ liếc mắt một cái.
Người này nhìn bên ngoài ngăn nắp nguyên tắc, thực ra tính cách bên trong ác liệt, cực kỳ tuỳ hứng, chẳng hiểu sao tên gia hoả như vậy lại sinh tồn được trong vòng giải trí này mới hay.
Kim Mộc Lân không cho là đúng, ném điện thoại qua một bên nói “Hôm nay ít nhiều trốn được tới đây, phải cảm ơn tên bạn trai cũ với em gái tốt của em, nếu không có bọn họ hấp dẫn hết lực chú ý của truyền thông, anh phân thân cũng không được! Hôm nay em thảm vậy chắc chắn có liên quan đến việc này đúng không? “
Thấy sắc mặt Cung Tiểu Kiều không tốt, Kim Mộc Lân sờ sờ cái mũi, thức thời không hỏi gì nữa. Bình thường nói chuyện với con bé không cần kiêng kỵ cái gì, chỉ cần không động vào khu mìn của nó.
“Cho em. “
“Cái gì? “
“Vé xem buổi biểu diễn! Dám không đến nhất định phải chết, biết chưa? “
Cung Tiểu Kiều yên lặng nhận vé biểu diễn, lựa chọn im lặng không nói gì.
Nếu bây giờ nói không đi, người trước mắt này chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Thôi thì, vẫn là tiền trảm hậu tấu đi!
…
Ăn bữa trưa cùng với Kim Mộc Lân xong, sau đó hai người các bôn này nọ.
Cung Tiểu Kiều trở về phòng ngủ, buổi chiều có hai khóa học, tan học cơm chiều chưa ăn đã đi ngủ.
Gọi điện thoại cho Cố Hành Thâm chỉ tuỳ tiện nói ra mà thôi, không ngờ buổi tối dì cả đến thật.
Bởi vì ban ngày mắc mưa, nên lúc này thân thể càng khó chịu.
Cung Tiểu Kiều co người nằm trên giường, vừa lạnh vừa đau, ác mộng liên tục, mãi cho đến chín, mười giờ mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Tịnh Bình vừa vào phòng liền hỏi “Tiểu Kiều đâu? “
Ôn Nhã thấy cô hơi làm quá, nói “Ngủ rồi. “
Tịnh Bình nghe được nhẹ nhàng thở ra “Sao hôm nay ngủ sớm như vậy? “
“Không biết nữa, tan học trở về đã đi ngủ rồi,cơm chiều cũng chưa ăn. “
Hàn Anh Nại vội vàng giơ tay trả lời:” Tớ biết! Lúc đi WC cậu ấy còn mượn mảnh cục cưng bọt biển của tớ. “
Tịnh Bình đi ra ngoài, gọi cho Cố Hành Thâm ” Người ở ký túc xá. “
” Tôi đang đứng dưới lầu. “
“Hả? Nhưng hiện tại cậu ấy đã ngủ rồi. ” Tịnh Bình hơi kinh ngạc, không ngờ đến cô chân trước vừa đến Cố Hành Thâm sau lưng liền đi theo.