Đọc truyện Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn – Chương 103: Hôn Sâu
Cuối cùng, kết quả lấy được từ camera chính là—- “A! Lão đại tới trước một bước!” Thẩm Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa thở phào một hơi lại cứng lại, dường như để lão đại vào Hồ Ly nhỏ gần gũi với nhau cũng không phải chuyện gì tốt.
Dù sao, lão đại cũng là người sắp phải kết hôn rồi!
Mà phải nói lại, rốt cuộc tối nay lão đại tới làm gì nhỉ? Còn có cái tên rắc rối Tần Nghiêu đó nữa!
Bởi vì Cố Hành Thâm nổi danh không gần nữ sắc.
Toàn bộ mọi người đều đang suy đoán Cố Hành Thâm có phối hợp hay không, Cung Tiểu Kiều có thể nào phải nếm mùi thất bại ngay trước mặt mọi người.
Cho dù cho là một trò chơi, sợ là Cố Hành Thâm sẽ không để mặc cho cô đến gần, dù sao thân phận như anh căn bản không cần cho ai ở đây mặt mũi làm gì.
Diệp Mộng Kỳ có chút hả hê nhìn Cung Tiểu Kiều, chờ cô nhận lấy xấu hổ.
Một diễn viên nhỏ nổi lên nhờ scandal mà thôi, Cố Hành Thâm sao có thể phối hợp với loại quyến rũ vụng về như thế chứ.
Cô ta tin tưởng cho dù Cung Tiểu Kiều có thể giải quyết đám người kia của tập đoàn Cố thị, cũng tuyệt không có khả năng giải quyết được Cố Hành Thâm.
Vào giờ phút này sắc mặt Cố Hành Thâm đúng là không tốt lắm, bởi vì anh đang trầm tư.
Nếu tối nay anh không tới, hoặc là tới trễ một chút thôi, có phải cô sẽ hôn môi với người đàn ông khác hay không?
Vừa nghĩ tới khả năng này, tâm trạng Cố Hành Thâm trở nên cực kỳ tệ, vì vậy sắc mặt cũng ngày càng kém.
Cung Tiểu Kiều liếc mắt nhìn anh, quay đầu ra,
“Chuyện đó… Cố Hành Thâm anh đừng nhìn tôi ai oán như vậy muốn trách thì trách Thẩm Nhạc Thiên ấy còn có đêm nay là tiệc độc thân một người sắp có vợ như anh chạy tới nơi này làm gì xem đi gặp báo ứng rồi đó!”
“Em đang khẩn trương?”Cố Hành Thâm có chút buồn cười cúi đầu sát lại gần cô.
Cung Tiểu Kiều nhảy về sau một bước né tránh anh, thẹn quá hóa giận, “Ai, ai khẩn trương chứ!”
“Lúc em khẩn trương thích không ngừng nói chuyện, hơn nữa còn không ngắt chút nào!”
“Đừng cứ tỏ ra như rất quen biết tôi vậy!” Cung Tiểu Kiều nghiến răng nghiến lợi.
Thấy hai người to nhỏ nói chuyện, có người chế nhạo, “Chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi, còn phải trao đổi tình cảm rồi mới hôn, có thể chuyên nghiệp hơn một chút được không!”
“Bớt nói nhảm đi! Tốc chiến tốc thắng!” Cung Tiểu Kiều đưa tay kéo cổ anh xuống miệng liền gặm tới, mang theo mấy phần ý trả thù, dựa vào đều gì mà mỗi lần đều là cô bị chiếm tiện nghi chứ, lần này đúng lúc cô phải phục thù!
Mọi người lập tức ồn ào náo động, “Thật đúng là nữ trung hào kiệt!”
“Thẩm thiếu gia— đừng quên tính giờ đó!”
Cố Hành Thâm dường như không ngờ tới cô lại đột nhiên tập kích, sửng sốt một hồi.
Ngay trong ánh mắt đỏ bừng đầy ghen tỵ của đám phụ nữ và ánh mắt xem trò vui của những người xung quanh, Cố Hành Thâm thấy cô nhón chân thực là phí sức, cực kỳ phối hợp cúi thấp đầu, sau đó….
Chiếm thế chủ động!!
Hoàn toàn khác hẳn nụ hôn như mèo nhỏ gặm cắn củ cô, mà là một nụ hôn sâu khiến người mặt đỏ tim đập…
Từng tiếng hú hét như muốn bay nóc nhà, Tần Nghiêu siết chăt nắm đấm dời ánh mắt đi.
“Cố Hành Thâm, buông, đến giờ rồi!” Cung Tiểu Kiều không tin tên Thẩm Nhạc Thiên kia, trong lòng thầm đến ba mươi giây, vội vã muốn tránh ra.
“Sao vậy? Lo lắng Tần Nghiêu nhìn thấy?” Cố Hành Thâm không chỉ không buông ra, ngược lại giữ chặt hông của cô, hướng về phía mình.
“Lo lắng cái đầu anh, nên thấy đều thấy được!” Cung Tiểu Kiều trừng anh.
Cố Hành Thâm cũng không tức giận, một tay ôm lấy eo cô, cằm để trên trán cô, “Dường như đã rất lâu rồi chưa ôm em như vậy…”
Trong lòng Cung Tiểu Kiều rung lên, quên cả giãy giụa.
“Chơi đã… Thì nên trở lại.” Cố Hành Thâm vỗ bả vai của cô một cái, sau đó thì thầm bên tai cô, “Còn nữa, đừng cố gắng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh…”
Câu nói kia nghe chẳng có chút ý uy hiếp nào, trái lại rất dịu dàng, nhưng Cung Tiểu Kiều lại cảm nhận được nguy hiểm cực kỳ mạnh.
“Chuyển sang tiết mục nào khác đê! Nghe nói Tiểu Kiều là tài nữ đại học A, vậy nhất định ca hát cũng không tệ đâu nhỉ?” Nụ hôn vừa kết thúc, lập tức có người ồn ào yêu cầu.
Hoa khôi đại học A là Diệp Mộng Kỳ, nhưng giờ phút này lại bị người ta làm lơ vứt qua một bên, giống như một chú hề.
Diệp Mộng Kỳ nắm chặt nắm tay, đi về phía Cố Hành Thâm, lộ ra một nụ cười ngọt ngào “Cố tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Cố Hành Thâm liếc nhìn cô ta một cái, nhẹ gật đầu.
Cung Tiểu Kiều đứng bên cạnh liếc nhìn hai người một cái, thì ra ngày đó cô không nhìn lầm, bọn họ thật sự quen biết nhau.
Thẩm Nhạc Thiên nghe có người đề nghị Cung Tiểu Kiều ca hát, vội vàng kinh hãi tột độ nhảy ra, “Đừng mà, thật sự không nên đâu!”
Sau khi trải qua chuyện lần trước, lại cho anh ta thêm trăm lá gan anh ta cũng không dám để cô hát thêm lần nào nữa!
Thế nhưng những tấm chiếu mới kia lại vẫn hò hét nhất định Cung Tiểu Kiều ca hát mới được.
Chờ đến khi Thẩm Nhạc Thiên muốn nhảy ra ngăn cản, Cung Tiểu Kiều đã thế chỗ ca sĩ quán bar, sau đó nói tên bài hát với ban nhạc.
‘Đôi mắt kia chứa đầy bóng hình anh.
Tiếng mưa réo rắc như tiếng lòng ai.
Ánh trăng bị che lấp bởi những áng mây đen.
Chỉ mong bình minh sớm đến.
Cho em bày tỏ lời yêu.’
…
…
Trong lời ca tràn đầy cảm giác chơi vơi lại là một giọng ca trong suốt ngây thơ, trong nháy mắt như hóa thành sự dịu dàng đoạt đi sự chú ý của mọi người, giọng ca lười biếng, có cảm giác như chìm trong những cơn mưa ngày xuân, ẩm ướt…
Cảm giác một cô gái nhỏ thuần lương, khi thì chứa mối tình thầm kín, khi thì nhiệt tình yêu đương, từng chút từng chút, mỗi một thay đổi đều dẫn đưa mọi người liếc nhìn lắng nghe.
Kỹ xảo của cô, tài hoa của cô, sự lĩnh ngộ đối với nghệ thuật, giống như một đóa hoa chớm nở, sau khi trải qua một trận mưa gió cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi nở rộ, nhiệt liệt tỏa ra mùi thơm của mình…
Trong con ngươi Bình Dã Quân tràn đầy kinh diễm, “Đây là ca khúc của một ca nhạc sĩ người Đức đã qua đời tên là Aiko sáng tác, tên tiếng Nhật là [Nico], là một ca khúc rất lâu đời… Không ngờ tới còn có người có thể hát ra cảm giác như vậy…”
Thẩm Nhạc Thiên cũng không để ý Bình Dã Quân nói gì, trái lại chỉ cảm thấy, cô không có ‘đại náo Thiên Cung’ đã là cảm ơn trời Phật rồi…
Cung Tiểu Kiều vừa hát xong đi xuống, đã có người đi qua tìm.
Một người đàn ông lễ phép đưa qua một tấm danh thiếp, “Chào cô, tôi là người đại diện DG, không biết Kiều tiểu thư có hứng thú gia nhập với chúng tôi hay không?”.