Bạn đang đọc Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng: Chương 27.2
“ Thiên Hải này! “
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh, Thạch Hoa mới lên tiếng.
“ Phu nhân Dương có gì giao phó cháu sao? “
Tiêu Thiên Hải nuốt cơn tức xuống cổ họng, lịch sự nhìn người phụ nữ kia. Nhưng anh cũng ngầm đoán được phần nào ý đồ của đám người này. Đầu tiên là ba anh, Tiêu Ân một mực ép anh đáp chuyến bay sang Việt Nam tham dự tiệc. Bây giờ tới phiên hai nhà thi nhau đưa đẩy anh tới trước mặt cô nhóc này. Xem ra ba anh nóng vội muốn có con dâu tới mức này rồi sao? Anh biết, ba mình không đơn giản như thế! Lặn lội cùng ông mấy năm trên thương trường chẳng lẽ một chút ý tứ này anh còn không nhận ra?
“ Hai nhà chúng ta cũng tính là quen thân, nay cháu cũng biết Chi Anh nhà cô rồi. Sẵn tiện con bé cũng đang du học bên ấy, có thể giúp cô chiếu cố nó được hay không? “
Anh đoán không có sai mà!
“ Được ạ! “
Nói đoạn, anh lại phóng tầm mắt cao ngạo đến người đang ngơ ngác đứng đối diện anh:
“ Nếu rảnh, Chi Anh có thể tới tìm anh “
Mấy lời này, Chi Anh nghe đến sao như chẳng có chút thành ý gì vậy, sao giống như qua loa là thế nào. Nói rõ thừa, cô rảnh hay không mắc mớ gì phải tìm đến anh ta. Tuy ông trời tốt bụng cho cô dạo gần đây tiếp xúc với nhiều trai đẹp nhưng cũng không có nghĩa là ai cô cũng thích. Người trước mặt này bộ dáng đẹp mắt là vậy nhưng thực cô cảm thấy rõ ràng là một tên kiêu ngạo.
Mà ba mẹ cũng thật lạ, lại muốn đem cô giao phó cho người này. Cô bên đấy đã có anh Kính Minh giúp đỡ rồi cơ mà, sao còn quàng thêm cả cái tên này nữa.
Mấy ngày trước từng nghe Dương Hoàng bức xúc với anh về chuyện này, anh chỉ không ngờ bọn họ nói là làm.
Nhìn cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng suy nghĩ gì đó, Kính Minh đã sớm biết cái đứa ngốc nghếch này rất lười động não mà, vậy mà lúc nào trước mặt anh cũng hùng hồn nói mình thông minh, ngốc như vậy chưa gì cô chú ấy đã muốn gả cô ra ngoài rồi?
“ Cô Hoa, chúc cô sinh nhật vui vẻ “
“ Kính Minh sao bây giờ mới thấy cháu tới? “
Bà Hoa nhìn thấy Kính Minh liền vui vẻ, như nhớ ra gì đó, ánh mắt chất vấn hỏi chồng:
“ Có phải ông lại giao thêm việc cho thằng bé không?”
“ Nào có. “ Dương Khang nhún vai.
“ Không có chuyện đó đâu cô. Cháu đã về nước mấy ngày rồi. Chỉ tại vừa rồi trên đường kẹt xe chút thôi. À. Mọi người cho cháu mượn Chi Anh một lát được không?
“ Có đồ ăn không?”
Chẳng đợi sự lên tiếng của ba mẹ, Chi Anh nhanh nhảu đáp. Mà hỏi xong câu này cô lập tức muốn độn thổ. Cái gì thế này, cô quên mất ở đây có nhiều người như vậy lại theo thói quen bắt nạt Kính Minh.
Tiêu Thiên Hải lại không nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ cô gái này rốt cuộc có bao tử lớn cỡ nào? Từ lúc cô xuất hiện anh đã để ý cô rồi, cô ăn mặc xinh đẹp nhưng lại đi một mình, cũng không giống mấy người xiêm áo oanh oanh yến yến ngoài kia vây lấy anh, cô chỉ lặng lẽ ngồi trong góc khuất ăn, mà còn là ăn rất nhiệt tình. Lúc đấy anh còn có suy nghĩ có khi nào cô chỉ giả mạo để tới đây ăn tiệc miễn phí hay không. Bộ dáng lúc cô bị nghẹn vì giật mình còn khiến anh tin điều này thêm vài phần. Chỉ là không ngờ, cô chính là con gái của chủ nhân bữa tiệc.
Lại nói cô ăn nhiều như vậy rồi, mà bây giờ vân còn muốn ăn thêm?
Sắc mặt của vợ chồng Dương Khang đã trầm xuống một nửa, còn Tiêu Ân bên cạnh lại bật cười:
“ Chi Anh. Hôm nào ta mời cháu một bữa no nhé!”
“ Thật ạ?”
Vẫn là theo phản xạ, vẫn là muốn chui xuống đất.
Cô không ngờ chỉ vài câu nói bản năng thôi mà đã hại mình chịu mấy trận cười của mấy người này.
Cũng may, vẫn là Kính Minh kịp thời cứu nguy:
“ Chi Anh, đi thôi! “
Anh không cần đợi ba mẹ cô cho phép nữa mà thẳng tay kéo cô đi. Anh biết hai người nào đó còn đang cầu anh dẫn cô ngốc này đi càng nhanh càng tốt nữa là.
Tiêu Thiên Hải nhìn theo bóng dáng hai người khuất sau cánh cửa, môi mỏng khẽ nhếch.
……….
Chi Anh bị Kính Minh lôi tuột ra khỏi nhà hàng, cùng anh đi xuống gara lấy xe.
“ Này. Anh muốn đưa em đi đâu thế?”
Cô nhịn không được níu tay áo anh, nhưng Kính Minh lại chẳng thèm trả lời, chỉ nói:
“ Vé máy bay đã đặt, ngày mai em phải trở về bên kia.”
“ Nhanh như vậy sao?”
Cô thầm hỏi xem ai chính là người đặt vé máy bay cho cô vậy? Chưa gì đã muốn tống cổ cô ra khỏi nước là sao? Đau lòng muốn chết.
Đương lúc tâm hồn bị tổn thương vô cùng, ánh mắt Chi Anh lại vô tình liếc thấy một thứ quen, phải rồi, rất quen.
Khuôn mặt âm hiểm, cô tiến lại gần chiếc siêu xe lamborghini màu bạc. Cô làm sao quên được chiếc xe này, chính nó và chủ nhân của nó đã hại cô đi bộ gần một cây số để bắt xe taxi về nhà mà.
Chà, Chiếc xe đẹp quá!
Chi Anh đưa tay vuốt ve thân xe, xuýt xoa. Nhưng mà, ai kêu chủ mày đắc tội với tao làm gì cơ.
Được một lúc lại nhìn thấy tác phẩm của mình để lại phía sườn xe, cô cười hả hê.
“ Chi Anh. Có camera ngay trên đầu em”
Kính Minh dù không hiểu vì sao cô làm vậy nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở.
Gì… gì cơ? Camera á? Đâu ?
Khóe miệng ai đó cứng lại.
Lấy tốc độ tên lửa lao thẳng vào xe Kính Minh, khuôn mặt tái mét. Chết mất thôi, cô đã làm chuyện xấu lại còn ngu ngốc ngửa mặt lên nhìn vào camera, khác gì nói tôi là thủ phạm đây này, mặt tôi đây này, các anh bắt tôi đi!
Ai biết được ngày hôm đó, có người tức giân suýt chút nữa ngất xỉu.
Nhìn vết tích trên chiếc xe yêu quý của mình, khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Thiên Hải nhăn nhó cực độ. Là kẻ nào lại dám làm ra chuyện này, xe của anh bị xước anh có thể sửa, cái này coi như không tính. Nhưng vấn đề ở chỗ nếu mang đi sửa liệu anh có bị thợ sửa cười cho mất mặt không?
Lục Âu, tài xế riêng của anh đứng bên cạnh cũng phải mím môi. Ai mà to gan như thế này, đã vẽ bậy thì thôi đi lại còn dám nói : Người ngồi xe này là con heo.
Nhưng có gì đó sai sai thì phải. Ồ, trên kia là sao? Hai cái mặt heo nguệch ngoạc.
Vỡ lẽ, mặt Lục Âu cũng tối sầm lại. Hắn cũng muốn ghi thù kẻ này!
Nhân viên an ninh đem chiếc laptop tới trước mặt Tiêu Thiên Hải, dùng tiếng anh giao tiếp.
“ Thưa ngài, đây là đoạn băng ghi hình mà camera giám sát thu được “
Tiêu Thiên Hải nhìn vào màn hình. Tốt lắm, cô gái này lại sử dụng thủ đoạn này để gây sự chú ý cho anh sao?
“ Lục Âu, clip này lại. “
Anh ra lệnh, đôi con ngươi màu nâu khói sau chiếc kính đen khẽ ánh lên.