Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng

Chương 26.2


Bạn đang đọc Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng: Chương 26.2

Đứng trước cánh cổng biệt thự thân quen, đôi chân Chi Anh ngập ngừng, cô không phải không nhớ ngôi nhà này, nhưng cứ nghĩ bước vào nơi trống vắng đó, cô sợ mình sẽ không chịu nổi. Bao nhiêu năm rồi, chỉ có mình cô lủi thủi trong nơi ảm đạm này!
Cánh cổng sắt cao ngất bỗng nhiên bật mở, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy bầu trắng bước ra, thấy Chi Anh, chị nở nụ cười nhẹ nhàng, đón lấy vali hành lý trong tay cô:
“ Em trở về rồi, nhanh vào nhà đi “
Chi Anh thoáng bất ngờ, ý thức được liền giành lại chiếc vali.
“ Chị đang mang bầu mà, để em! “
Thật tốt, vẫn là chị dâu ở bên cô!
“ Em lại giống cái người kia rồi, một chút việc nhỏ nhặt cũng cấm không cho chị động tay”
Chị gái nói có chút bất mãn nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự ấm áp.
Chi Anh biết, anh trai đối xử với chị dâu là cưng chiều hết mức.
“ Em lại nói xấu gì anh đấy! “
Không biết từ nơi nào, Dương Hoàng bỗng xuất hiện trước mặt hai chị em, anh làm bộ nhướng mày nhìn vợ.
“ Đại ca “

Chi Anh nhào vào lòng anh, cô rất nhớ anh trai.
Người anh bao năm qua chăm sóc cho cô thay ba mẹ. Người anh luôn ủng hộ quyết định của cô, cũng là người duy nhất luôn khiến cô có cảm giác được bảo vệ.
“ Con nhóc thối. Anh tưởng cô quên thằng anh này rồi !”
Dương Hoàng vuốt tóc cô, trong mắt anh, cô vẫn chính là đứa nhỏ đáng yêu những năm đó luôn lẽo đẽo phía sau anh…
“ Em cũng nghĩ thế! “
Chi Anh nổi hứng trêu chọc.
“ Biến”
Thế mà anh lại đẩy cô ra thật, rất tự nhiên ôm vợ đi vào trong nhà khiến Chi Anh tức đến giậm chân.
Đàn ông đúng nhất vợ nhì trời.
Vào trong nhà, mọi thứ vẫn không thay đổi, hình ảnh vợ chồng anh trai đứng nơi phòng bếp khiến một ngọn lửa nhỏ ấm áp khẽ âm ỉ trong lòng Chi Anh, thật tốt!
“ Chi Anh, chị và anh Hoàng đã chuẩn bị trang phục tối ngày mai cho em. Em có muốn chọn một chút không?”
Tiếng chị dâu Nhã Như từ phòng bếp vọng ra.
“ Không cần đâu chị. Em mặc thế nào cũng không quan trọng lắm đâu. “
Chi Anh nhanh chóng từ chối xem đồ, cũng chỉ là quần áo mặc trên người thôi mà.
“ Vậy thì lên phòng nghỉ ngơi chút đi rồi lát xuống ăn cơm. Hôm nay anh Hoàng vào bếp đấy!”
“ Phải không vậy? Em không muốn ăn theo chế độ dành cho bà bầu đâu “
“ Tốt thôi! Cô không ăn càng dư giả. Nhã Như lát em và con ăn nhiều một chút. Một nhà ba người chúng ta cùng nhau ăn “
Dương Hoàng mặt cũng không thèm ngẩng lên nên không biết mặt ai đó đã đen như bị thiên lôi hỏi thăm , hậm hực bỏ lên phòng.
Cô bây giờ không muốn nhận người anh này!

……………….
Ngả người lên chiếc giường mềm mại màu tím thân thuộc, việc đầu tiên Chi Anh làm là nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó, mới xa anh một chút mà cô đã cảm thấy nhớ rồi.
Tiếng tút ngắt quãng vang lên từng hồi, nhưng bên kia cũng không nhấc máy. Có lẽ anh đang bận?
Nghĩ vậy, Chi Anh lặng lẽ gửi một tin nhắn đi, cũng ngủ luôn từ lúc ấy.
Kết quả, một nhà ba người nhà ai kia lệ rơi đầy mặt giải quyết một bàn ăn.
………………….
Đối diện Tiêu Thiên Mặc là một cô gái có mái tóc nâu gợn xoăn, dù cả hai đã cải trang nhưng cũng không thể che dấu đi khí chất thiên phú trên người.
“ Mặc, anh hẹn em ra đây hẳn là có nhiều chuyện muốn hỏi ?”
Trần Nhiên Nghi tao nhã uống nước ép, ánh mắt xinh đẹp đảo qua người đối diện.
“ Lần này sao em lại trở về? Công việc bên Mĩ không hài lòng sao?”
Tiêu Thiên Mặc không vòng vo, khuôn mặt như phủ một lớp hàn băng mỏng. Phải. Đây mới chính là con người thật của anh.
Trần Nhiên Nghi như không thèm để ý thái độ của anh, trên môi vẫn treo lên nụ cười xinh đẹp.
“ Em nhớ mình đã nói cho anh lí do rồi! “
“ Em nghĩ anh tin sao?”

Giọng anh có chút u buồn.
“ Anh phải tin. Em nghĩ… mình đã đi quá lâu rồi. Phải không ?Mặc”
“ Em vẫn luôn như vậy! Vẫn luôn tự mình làm chủ tất cả như vậy sao? Đã có lúc nào đó, em quan tâm tới suy nghĩ của ai chưa? “
“ Em không muốn anh cứ mãi đề cập tới chuyện em trở về nữa.”
Ngừng một chút, Trần Nhiên Nghi cúi đầu nhìn ly nước trong tay, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
“ Lần này, em quay về sẽ không đi nữa. Em là muốn ở bên anh!”
…………..
Tiêu Thiên Mặc mang bộ dạng mất hồn trở về nhà. Anh không ngừng suy nghĩ lời Trần Nhiên Nghi nói , những lời nói đó xuất phát từ đáy lòng cô sao? Hay cô một lần nữa muốn đem anh ra mà đùa giỡn tàn nhẫn như mấy năm trước. Nghĩ đến những lần cô khước từ coi anh như không khí, trong lòng không khỏi tự chế diễu bản thân.
Cuối cùng người ta xem anh như món đồ chơi thôi sao?
Trong lúc đấy, Tiêu Thiên Mặc không biết mình đã vô tình bỏ quên điều gì, điện thoại trong túi cũng không còn reo nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.