Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng

Chương 24.1


Bạn đang đọc Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng: Chương 24.1

Kim đồng hồ điểm đúng 12h đêm.
Chi Anh hai mắt đã nặng trịch tới mức muốn sụp xuống ngồi bên chậu hồng hoa đăng, chốc chốc mái đầu nhỏ lại gật một cái.
Buồn ngủ quá! Không biết cái người kia muốn làm gì mà dọa nạt cô đúng 12h đêm nay phải qua nhà anh.
Cái gì vậy không biết, anh là muốn hành hạ chết cô sao?
Đã 12h, Chi Anh chỉ kịp nhìn chiếc giừơng ấm áp đầy tiếc nuối, xoay người ra khỏi phòng, dáng đi có chút liêu xiêu lẹo vẹo.
Nhà Tiêu Thiên Mặc cách nhà cô không xa, thực ra là chỉ mất vài bước đi bộ. Vậy mà cô nàng nào đó lười biếng chẳng thèm đi, thậm chí không biết từ lúc nào đã coi đường chính sang là nhà anh đó là…trèo tường.
Bình thường Chi Anh trèo rất giỏi, có lẽ chỉ mất vài giây là đã thành công vượt rào.
Nhưng hôm nay thì khác, cô loay hoay cả mấy phút đồng hồ mà cũng bò sang được.
Chỉ thầm trách Chu công hôm nay đeo bám quá dai, hại cô cả người chỉ chực lăn ra đất mà ngủ.
Sau một phen ” thi triển khinh công” hạng bét, Chi Anh cuối cùng cũng leo sang được vườn nhà bên kia.
Ngay lúc cô đang vươn tay ngáp ngủ, một quả cầu tuyết từ trên nhánh cây táo đã sớm trụi lơ lúc này chẳng hiểu sao lại rơi trúng…mặt Chi Anh khiến cô tức giận, gắt ngủ lấy chân đạp vào thân cây nâu khô rắp một cái thật mạnh.
Vậy là, hàng chục quả cầu tuyết cứ thế thi nhau mà rơi xuống, Chi Anh đáng thương hứng trọn chúng.
” Tiêu Thiên Mặc!!!!”
Chi Anh cả giận gào lên.
Một vài ngôi nhà gần đó lập tức sáng đèn.
Tiêu Thiên Mặc ngay sau đó từ trong nhà đi ra, thân ảnh màu mặc bộ đồ thể thao nhẹ màu trắng nổi bật giữa bầu trời đêm.

Anh lại gần, chỉ thấy Chi Anh trong bộ dạng như trẻ con gắt ngủ trừng trừng mắt nhìn anh, còn không vui mở miệng:
” Mặc, mai chặt cây táo chết tiệt kia đi “
Nói rồi bỏ qua anh, một đường đi thẳng vào trong nhà.
Phía sau Chi Anh, Tiêu Thiên Mặc bỏ tay vào túi quần, khẽ lắc đầu cười. Nhìn chiếc áo khoác ngoài cùng mái tóc vương đầy tuyết trắng kia, anh cũng thầm đoán được có chuyện gì vừa xảy ra.
Lại nhìn tới cây táo trụi trơ bên tường, đáy mắt anh trầm xuống….
….
Chi Anh đi vào tới trong nhà, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo va vào cửa và đồ đạc trong nhà mấy lần. Khẽ xoa cái trán nhỏ có chút đau, cô lẩm bẩm mắng người kia vài câu. Anh từ khi nào lại tiết kiệm điện như vậy, ngay cả cái đèn nhỏ cũng không thèm bật.
Cái gì? Có phải cái người này đã đi ngủ rồi không?
Nghĩ vậy, cơn gắt ngủ càng tăng lên. Ngay khi Chi Anh đang chuẩn bị gằn giọng, hai mắt liền bị một đôi bàn tay ấm áp che lại, giọng hát ấm áp quen thuộc vang bên tai cô:
” Happy birth day to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you…”
Chi Anh sững sờ, bàn tay ấy từ từ rời khỏi mắt cô, ánh sáng vàng ấm áp của những cây nến thơm nhanh chóng bao trọn cả căn phòng.
Chiếc bàn trắng đen xen những bông hoa hồng đủ màu sắc, những cây nến lung linh tí tách cháy sáng.
Giữa bàn, chiếc bánh ngọt hai tầng nổi bật với màu kem tím đậm xen lẫn họa tiết kem màu trắng và hồng,21 ngọn nến nhỏ xíu được tỉ mỉ đơm trên chiếc bánh.
” Mặc…”
Chi Anh hai tay run rẩy chỉ những gì đang hiện ra trước mắt, khóe mắt sớm đã ướt đẫm.
Đây là sinh nhật sao? Bánh ngọt, hoa, nến,…những thứ đó, là dành cho cô sao?
Lại có người vì cô mà chuẩn bị những thứ này sao?
” Chi Anh, lại đây ngồi xuống “
Tiêu Thiên Mặc kéo tay cô, ấn cô ngồi xuống trước bàn.
” Em thổi nến đi “
” Em…em thổi nến sao?”
Anh nhìn cô, mỉm cười gật đầu.
Chi Anh như người máy làm theo lời anh, yếu ớt thổi tắt những cây nến nhỏ.
Cơn buồn ngủ đã sớm biến mất không một dấu vết, Chi Anh kìm ném cảm giác sung sướng nhìn anh mỉm cười.
” Mặc. Cám ơn anh “
Chi Anh bật ghế đứng dậy ôm chặt lấy anh, khuôn mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc ấy cười mà nước mắt vẫn rơi.
Tiêu Thiên Mặc xoa đầu cô cười cười, cô nhóc này, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng lấy được nước mắt của cô là sao?
” Được rồi, đừng khóc nữa, dơ áo của anh rồi “

Biết anh đùa, Chi Anh chẳng thèm trách móc anh như mọi khi.
Vội lau thật sạch đôi mắt ướt, cô nhìn anh có chút khẩn cầu.
” Mặc…Hát cho em nghe”
” Hát?”
Chi Anh gật đầu chắc nịch, có lẽ anh không biết, ngày sinh nhật năm nào cô cũng bó gối ngồi một góc nghe đi nghe lại bài hát của anh, trong lòng cũng vì vậy mà vơi đi phần nào cô đơn. Nay, có cơ hội được nghe ” live show”, thật tốt quá rồi.
” Em muốn anh hát sao? Bài gì?”
” Tôi luôn bên bạn “
……
Cuộc sống với bao nhiêu thứ muộn phiền,
Làm đôi chân ta càng thêm mệt nhoài.
Đôi mắt ướt trĩu nặng những nỗi suy tư.
Và thời gian cứ trôi đi vội vàng…mãi xa…
Này bạn ơi đừng khóc nhé,
Dù thế nào cũng có tôi bên bạn rồi.
Này bạn ơi đừng buồn chi vì chúng tôi luôn bên bạn.
Cầm tay nhau sát cánh bên nhau, cháy bỏng lên những khát khao.
Đừng để cô đơn chiếm hữu lấy trái tim bạn,
Hãy tin vào tương lai ấy, những con đường trải đầy hào quang.
Hãy lau khô đôi mắt lệ ấy, để bạn nhìn rõ thế giới bên ngoài tươi đẹp biết bao.
Hãy cầm chặt tay tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tăng thêm nghị lực.

Tương lai, còn chờ ta ở phía trước.
Hãy Cười lên, nụ cười rực rỡ trên làn môi xinh.
……..
Khóe môi ai đó dâng lên một nụ cười, hạnh phúc với cô…có lẽ đơn giản chỉ là như vậy…
Vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, Chi Anh đem mặt giấu vào lồng ngực ấm áp mang hương bạc hà dịu nhẹ.
Giá như, cô có thể được ôm anh mãi như vậy.
” Mặc! Ngày hôm nay em vui lắm, cám ơn anh thật nhiều “
Tiêu Thiên Mặc khẽ vuốt mái tóc cô, anh có cảm giác người trong ngực rất khác lạ. Cô như một đứa trẻ lần đầu được tổ chức sinh nhật, vui có, ngạc nhiên có, thích thú có, và nước mắt cũng rơi.
Tại sao?
Cô có tâm sự gì sao?
Tại sao chưa từng nói cho anh bất cứ thứ gì về cô.
Đối với anh, Chi Anh như một cô nhóc bí ẩn đến bất ngờ.
Là do anh đã quá mải mê tới công việc mà bỏ quên mất cô.
Mỗi khi nhìn cô bần thần ngồi trước thềm nhà chờ anh về, anh thấy nơi ánh mắt trong suốt ấy có gì đó rất xa xăm, có gì đó làm cho người ta trùng lòng xuống khi nhìn vào.
Chi Anh…hình như rất cô đơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.