Bạn đang đọc Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng: Chương 15.2
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt dễ thương của người bạn ngoại quốc, Hoa Dao nháy nháy mắt cười theo.
” Xem ra bạn là thật lòng thích anh ấy. Vậy chắc bạn chưa có bạn trai đúng chứ?”
Bạn trai?
” Mình cũng không biết nữa?”
” Tại sao?”
Trước ánh nhìn tò mò của Hoa Dao, Chi Anh chỉ biết lảng tránh.
” Người đó đến quá bất ngờ, mình vẫn chưa thể nào xác định được tình cảm thực sự của người ấy”
” Người ấy của bạn có đẹp không?”
Chi Anh mỉm cười gật đầu.
Người ấy rất đẹp, đẹp nhất trong lòng cô.
” Bạn may mắn thật đấy!”
Ừm, trời cho cô gặp anh đã là rất may mắn rồi!
” Còn bạn thì sao? “
Chi Anh bỗng hỏi lại.
” Mình? Mình thì sao chứ?”
Hoa Dao tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ vào mặt mình, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã tố cáo tất cả.
” Còn nói. Mình biết là bạn cũng đang có người trong lòng rồi?”
” Lợi hại như vậy sao? “
” Đương nhiên. Nào, mau kể đi “
” Thực ra, mình cũng đang để ý tới một người. Lần đó mình cùng ba đi dự tiệc có gặp qua người đó, nói ra thì hơi ngại nhưng mình hậu đậu quá, làm đổ hết rượu lên người anh ấy. “
” Rồi sao? Rồi sao nữa?”
Chi Anh hai mắt sáng lên hào hứng. Gì chứ chuyện tình cảm cô rất thích nghe.
” Rồi thì mình xin lỗi, anh không những không giận mình mà còn cười với mình. Bạn không biết đâu, bề ngoài của anh ấy rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên thực sự là chói mắt a.”
” vậy chắc cũng đẹp trai lắm nhỉ “
” Tất nhiên rồi. Mình là thích anh ấy từ lúc đó a. Sau này hỏi ba, mình mới biết anh là một trợ lý giám đốc đại diện của một công ty. “
” Bạn còn gặp anh ấy không?”
” Có chứ. Ba mình vì chiều con gái nên đã cất công tạo điều kiện cho anh và mình gặp nhau. Chỉ là anh ấy rất bận rộn, mình nhiều lúc muốn liên lạc cũng lo làm phiền anh”
” Điểm này người đó rất giống bạn trai tớ”
” Vây sao? Mình nói cậu nghe này, con trai như các anh ấy hình như lúc nào cũng vậy”
” Phải. Phải”
…………
Tiếng chuông báo hiệu giờ học nặng nề vang lên chấm dứt cuộc trò chuyện của hai người.
Chi Anh cảm thấy trong lòng như nhẹ nhõm đi được phần nào. Hoa Dao là người thứ hai sau chị dâu chịu làm bạn tâm sự với cô.
Có thể nói, những người bạn luôn xuất pháp từ sự đồng cảm mà có.
****************************
Trên cầu thang, một người con trai trẻ tuổi đi đằng trước, phía sau lẽo đẽo một người con gái xinh đẹp bám lấy không tha.
Đôi mày của người con trai nhăn nhó, phiền chết anh rồi.
Mà phía sau, người kia không kiêng dè túm chặt áo anh, gót giày cao gót nện xuống nền đất canh cách.
” A Hạo à. Em trai tốt. Giúp chị lần này đi mà!”
” Giúp. Chị bảo em giúp kiểu gì”
” Ai nha. Không phải em quen cô bé đó sao? Cho chị gặp cô bé đó một lần thôi mà”
Bạch Nguyên Hạo nhướng mày nhìn người quản lý xinh đẹp của mình, chị ta cả ngày hôm nay cứ lèo nhèo bám lấy anh không tha.
” Được rồi. Lâm Ái, em cảnh cáo chị đừng có mà dừng cái biểu cảm ghê người của chị dọa cô ấy”
Lâm Ái bĩu môi len lén nguýt anh, tên nhóc đáng ghét, nếu không phải vì hạnh phúc cả đời, chị đây còn lâu mới đứng đây để cho nhà ngươi hạ nhục.
Cái gì mà biểu cảm ghê người?
Đó là nữ tính, là thục nữ a!
Là dễ gần, là đáng yêu a!
” Chị hứa mà. “
” Vậy lát nữa, cô ấy tan học, em sẽ đưa chị đi gặp “
” Hả? Thì ra em rất quan tâm cô ấy nhỉ? Còn biết cả lịch học của người ta. Hay là…”
Đỗ Hân còn muốn nói nữa thì đã bị Bạch Nguyên Hạo không thương tiếc chặn họng, anh chỉ tay đe dọa.
” Chị. Còn lằng nhằng nữa thì đừng trách em “
” Được…được rồi. “
Bạch Nguyên Hạo ôm đầu bỏ chạy, thực sự chạy a.
Ông trời ơi, sao lại an bài cái người phụ nữ phiền chết người này làm quản lý của anh cơ chứ.
Thật là đau đầu mà!
…………
Dont stop doin what youre doin
Every time you move to the beat
It gets harder for me
And you know it, know it, know it.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt sự chờ đợi của Chi Anh.
Cô nhang tay chạm nút nghe, trong đó là giọng nói ấm áp như thường lệ.
” Vâng. Em biết rồi! Bye bye “
Cúp máy, Đôi mắt mang theo tia buồn nhìn con đường dài phía trước.
Trong điện thoại, Tiêu Thiên Mặc nói anh có việc đột suất, không thể đón cô được.
Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại chặn đường cô, cửa kính từ từ hạ xuống.
Bạch Nguyên Hạo đưa khuôn mặt điển trai hướng phía cửa sổ mỉm cười nhìn cô.
” Chi Anh. Lên xe đi “
” Em tự về được mà “
” Này anh có nói sẽ đưa em về đâu”
Chi Anh giận cá chém thớt, tâm trạng đã không vui lại còn bị người này trêu chọc.
Thấy cô không những không lên xe mà còn đi bộ về phía trước, Bạch Nguyên Hạo có phần bực bội, cô gái này, luôn từ chối anh!
Tay chợt bị người phía sau kéo lại, Chi Anh thật sự muốn đập cho anh một trận.
” Chi Anh. Có người này muốn gặp em. “
” Gặp ai? Ở nơi xa lạ này ngoài mấy anh ra thì em quen ai chứ?”
” Gặp đi. Người đó có một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, chắc chắn em sẽ thích”
Nghe tới đây, cơn giận trong lòng cũng vơi đi đáng kể, lại cùng lúc cái bụng không biết điều lại réo lên, Chi Anh đồng ý cùng Bạch Nguyên Hạo bước lên xe.
Chiếc xe xé gió lao vào màn sương lạnh.
….
Ở một nơi nào đó, Người con trai đứng trước những bộ quần áo mùa đông của nữ, gương mặt đã bị che đi, chỉ chừa lại Đôi mắt đen cẩn thận đánh giá chúng.
Kiểu dáng rất nhỏ, lại có chút đáng yêu, rất thích hợp với người đó, quan trọng là nó rất ấm áp.
” Tôi lấy hết những bộ này “
Ngón tay chỉ qua đám quần áo trước mặt, thẻ vàng kim cũng khẽ quẹt.
Mùa đông đã sang rồi, nghe nói năm nay sẽ lạnh hơn mọi khi, còn có cả tuyết rơi nữa. Mà người kia, hẳn là lần đầu tiên tiếp xúc với khí hậu khắc nghiệt ở nơi này.
………….
Chiếc xe thể thao màu đỏ chầm chậm dừng lại trước cửa một tiệm bánh ngọt.
Chi Anh theo Bạch Nguyên Hạo bước vào trong quán.
Không khí ở nơi này so với khí lạnh ngoài trời thì quả thật là ấm áp vô cùng. Phía trước cửa còn được bao bọc bởi tấm kính trắng sát đất, ngồi ở bất kỳ chỗ nào trong tiệm đều có thể nhìn thấy được cảnh vật ở bên ngoài.
Chi Anh mới bước vào cửa, cả người còn chưa có kịp dung hòa với không khí ấm áp thì đã bị một người chẳng biết từ đâu lao đến, đem cả người cô ôm vào lòng.
Chi Anh thoáng chấn động, đưa tay muốn đẩy người đang ôm mình ra thì người đó chợt lên tiếng, giọng nói thanh thanh mang chút vui sướng.
” Em là Chi Anh phải không? Mau. Mau vào đây ngồi “
Nói rồi người đó đẩy Chi Anh ngồi xuống một chiếc ghế sofa bằng nhung ấm áp ngay sát cửa kính.
Chi Anh lúc này mới có thể yên lặng nhìn người kia, là một chị gái rất xinh đẹp. Mái tóc hoe hoe vàng được uốn xoăn nhẹ nhàng buông xuống vai. Làn da trắng mịn được giấu sau chiếc áo khoác lông mềm mượt, hèn chi khi nãy chị ôm cô rất ấm.
” Em uống trà không? Hay trà sữa nhé. A. Em ăn bánh ngọt đi, cái này là chính tay chị làm đó. Em ăn đi “
Chi Anh ngơ ngác nhìn chị dúi chiếc dĩa vào tay mình, hình như chị còn vội vã hơn cả cô.
Bạch Nguyên Hạo nhìn biểu hiện này của cô, ánh mắt hình viên đạn ghim vào Người kia.
” Lâm Ái, chị có thôi đi không?”
Lâm Ái nhìn anh một hồi, sau đó vẫy tay với hai người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đứng gần đó.
” Bảo vệ! Đưa cậu ấy vào phòng trà phía trong đi. Cứ vo ve chỗ phụ nữ nói chuyện là sao?”
Lời của bà chủ đã nói, hai bảo vệ sao dám cãi lệnh chứ.
Hai người họ không nói hai lời liền trực tiếp ” áp giải ” Bạch Nguyên Hạo vào trong.
” Lâm Ái. Chị là đồ vong ơn bội nghĩa”
Nhìn Bạch Nguyên Hạo bị hai bảo vệ bức vào trong, Chi Anh khẽ nuốt nước bọt nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt đầy cảnh giác.
Cảm nhận được ánh nhìn đề phòng từ cô, Lâm Ái đang từ vẻ mặt nghiêm túc bỗng cười lên một tiếng, như cũ xán lại gần Chi Anh.
” Chi Anh ăn bánh ngọt đi. Đừng để ý tới thằng nhóc đó “
” Chị…chị là ai!”
Nghe Chi Anh hỏi, Lâm Ái lấy tay vỗ vỗ vào trán mình
” Ai nha. Chị quên mất không giới thiệu. Chị là Lâm Ái, là quản lý của Bạch Nguyên Hạo. Em cứ gọi chị là Ái Ái đi. Ơ biểu cảm của em vậy là sao? Có phải thấy chị rất khả ái không?”
Chi Anh như rô bốt gật đầu, người này….
” Em ăn cái này đi. Chị mới làm đó. Cứ ăn đi rồi mình nói chuyện “
Chi Anh trước sự nhiệt tình của Lâm Ái liền bắt đầu ăn.
Nhìn một bàn đầy ắp những loại bánh ngọt đủ các vị, còn có cả trà sữa nữa, thật sự là muốn mời gọi cái dạ dày của cô mà.
Ngậm miếng bánh kem dâu vào trong miệng, Chi Anh liền cảm nhận được vị ngon cũng như mùi thơm nhè nhẹ của nó.
Chi Anh thật sự khó có thể tin những đĩa bánh ngon như vậy là do chị gái Lâm này làm.
Mới đầu, cô còn ăn dè dặt, nhưng càng về sau, dạ dày yếu đuối đã bị đánh bại hoàn toàn.
Chi Anh ăn rất ngon miệng.
Mùa đông lạnh như thế này mà được ngồi ăn bánh ngọt cùng trà sữa thì còn gì sung sướng bằng.
Còn Lâm Ái, chị nhìn cô ăn ngon lành và thích thú như vậy thì miệng cười không khép lại được.
Đột ngột mở miệng:
” Em có thể chia tay người yêu được không!”
” Ực…nước “
Chi Anh nghe chị nói liền nghẹn luôn miếng bánh thơm ngon ở cổ họng.
Lâm Ái vội vàng đưa ly trà sữa bạc hà tới cho cô, tay vừa vuốt lưng cho cô vừa nói:
” Em bình tĩnh a. Bình tĩnh. Chị chỉ muốn em nhường anh ấy cho chị thôi mà!”
Miếng nước trà sữa còn chưa kịp đi vào họng đã bị Chi Anh không thương tiếp phụt ra.
Thật không may, chiếc áo khoác mỏng cô đang mặc lại xui xẻo chịu trận.
” Em…em đừng xúc động như vậy!”
Lâm Ái luống cuống dùng giấy lau lau áo cho cô.
Cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh, áo khoác bị ướt cũng đã cởi ra,,Chi Anh mới thẳng thắn nói chuyện cùng chị.
” Chị Lâm biết bạn trai của em là ai sao?”
” Biết. Biết chứ?”
” Là ai?”
” Em cứ nói đùa, còn không phải người này sao?”
Vừa nói, Lâm Ái vừa lấy bức ảnh trong túi xách ra đưa cho Chi Anh.
Chi Anh cầm bức ảnh mà khóe miệng giật giật.
Kia, là bức ảnh chụp cô đang dựa đầu vào vai Kính Minh trong tối hai người đi xem liveshow của Mặc Mặc mà!
Không lẽ ” Bạn trai” của cô mà chị Lâm nói là….Kính Minh?
” Chị rất thích anh ấy, dù chưa gặp bao giờ!”
Lâm Ái vẻ mặt si tình nhìn vào bức ảnh.
Lần đó,,khi chị xem lại video quay buổi diễn của Bạch Nguyên Hạo,,vô tình nhìn thấy ống kính chiếu vào người anh.
Nhìn anh trong bộ vec đen lịch lãm, mái tóc ngăn ngắn gọn gàng, gương mặt điển trai nam tính nổi bật, khóe miệng còn giương lên một nụ cười nhẹ.
Lâm Ái trong tik tok cảm thấy tim mình đập nhanh, là lúc chị biết mình đã trúng tiếng sét ái tình của người con trai ấy.
Rồi thì khi nghe A Hạo nói có quen với cô bé ngồi bên cạnh người con trai ấy, Lâm Ái liền cả ngày bám thao A Hạo nằng nặc đòi gặp được cô .
” Chị hình như đã hiểu lầm gì rồi “
Chi Anh xua tay phủ nhận, con mắt nào của chị Lâm nhìn thấy cô và cái tên Kính Minh kia là người yêu chứ?
” Hiểu lầm. Chi Anh không phải sợ chị làm gì em như mấy cảnh giật bạn trai trong phim truyện đâu. Chị chỉ muốn khuyên đối thủ bỏ cuộc thôi!”
Người đâu mà tự tin thế?
Chi Anh thầm nghĩ.
” Nhưng anh ấy thật sự không phải là bạn trai của em “
” Em nói gì?”
Lâm Ái chấn động lao đến chỗ Chi Anh khiến cô giật mình suýt té ghế.
” Anh…anh ấy không phải bạn trai của em “
” Thật chứ?”
Chi Anh gật đầu như bổ củi.
” Vậy. Hành động của hai người…., này là sao?”
Lâm Ái chìa bức ảnh tới trước mặt cô, ánh mắt thăm dò.
” Lúc này là do em buồn ngủ. Với lại chúng em quen biết đã lâu nên mới thân như vậy”
” Ôi. Là sự thật sao? Chi Anh không gạt chị chứ?”
” Nhất định không!”
Lâm Ái nghe cô trả lời chắc nịch liền nhảy lên vui sướng.
Ngay từ lúc nhìn thấy Chi Anh, chị đã nghĩ mình có một đối thủ rất mạnh. Cô bé dễ thương như vậy, gương mặt đáng yêu như vậy, người con trai kia nhất định sẽ rất yêu cô bé.
Nhưng giờ đã biết chỉ là hiểu nhầm, Lâm Ái trong lòng vui mừng khôn xiết.
” Nói. Nói cho chị biết quan hệ giữa hai người là gì”
” Kính Minh gần như một người anh trai của em vậy “
” Kính Minh? Ôi tên của anh ấy thật khả ái, giống như tên của chị vậy”
Sau gáy Chi Anh sổ thẳng vài vạch đen, tự sướng là đây sao?
” Chi Anh làm mối cho chị với anh Kính Minh có được không?”
” Hả? Em á? Nhưng…”
” Chi Anh rất thích bánh ngọt đúng không? Thích uống trà sữa đúng không? Nếu em giúp chị, từ nay về sau chị liền mỗi ngày đều cho người giao tới tận nhà cho em”
Thật sự có lời như vậy sao?
” Nhưng…”
” Chị xin em đó. Nếu em không giúp chị, chị sẽ bị ba mẹ ép lấy một người mà chị không yêu. Em đừng nhẫn tâm với chị mà”
Nghe chị nì nèo cả nửa ngày, Chi Anh rốt cuộc không chịu được liền đồng ý.
Dù sao, người kia cũng nên lập gia đình rồi. Cô sẽ giúp anh tìm một mối nhân duyên tốt.
Cũng là nhân cơ hội này để anh bớt tới giám sát cô đi.