Bạn đang đọc Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng: Chương 1 : Lên Đường
Chương 1.
“Dont stop doin what youre doin
Every time you move to the beat
It gets harder for me
And you know it, know it, know it
Dont stop cause you know that I like it
Every time you walk in the room
You got all eyes on you
And you know it, know it, know it”
….
” A…lo”
” giờ này mà em còn ngủ được à? Mau tới trường, nhanh lên”
Nghe tiếng thét từ trong điện thoại, cô gái đang ngái ngủ lập tức chồm dậy, tay túm lấy cái đồng hồ báo thức.
” 8h . Trời đất . “
Rầm!!!
Kết cục của một chiếc đồng hồ báo thức không đổ chuông.
………
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô diện một bộ đồng phục học sinh rất thanh lịch rồi khệ nệ xách theo một cái vali hành lí xuống nhà dưới, miệng vô thức gọi to:
” Ba, Mẹ “
Nhưng rồi, giữa căn nhà rộng lớn, đáp lại cô chỉ là âm thanh vang vọng của tiếng gọi ban nãy.
Cô cúi đầu, một giọt lệ từ khóe mắt nhanh chóng rơi xuống. Nhưng rồi lại dùng sức cố lau cho đôi mắt thật khô, cô từ giờ không muốn cứ khóc lóc yếu đuối như vậy nữa.
Cô nhìn quanh căn nhà một lượt, mỉm cười thầm nói
” Nơi này, hẹn gặp lại “
Cánh cửa khép lại, trong nhà một mảnh lặng thinh…
****
15 phút sau.
Cô gái kéo theo chiếc vali nhỏ khệ nệ chạy vào khu đỗ xe của sân trường. Ở đó, một đoàn người nam có nữ có cũng đem theo một vali hành lý đang đứng điểm danh, phía trên đầu là một người phụ nữ trẻ đang lần lượt gọi tên sinh viên.
” Nguyễn Thanh Hương “
” Có “
” Đào Nhật Nam”
” Có”
” Dương Chi Anh “
” Có “
…
Sau khi điểm danh xong, cô gấp cuốn sổ lại, trên mặt một vẻ nghiêm túc.
” Các bạn, đã đến đủ rồi, mau xuất pháp. Khi tới sân bay các em chỉ được gặp người nhà 30 phút, không được chậm trễ, chuyến bay sẽ khởi hành lúc 10h. Chúc các em thượng lộ bình an”
” Vâng thưa cô “
Đồng thanh.
Đoàn người gồm 15 sinh viên nhanh chóng lên xe, chỉ còn lại một người còn chần trừ chưa lên.
” Sao em còn chưa lên xe “
Cô giáo trẻ kia liền hỏi, vẻ mặt nghiêm túc cũng không còn, thay vào đó là một cái nhìn đầy ấm áp.
” Chị dâu, cám ơn chị luôn giúp đỡ em “
Cô gái bỗng ôm chầm lấy người kia, giọng nói có chút nghẹn ngào.
” Không sao mà. Em sang bên đó nhớ học tập thật tốt là chị vui rồi”
” Vâng. Em biết rồi “
” Này, mau lên xe đi”
Giọng bác tài lái xe vang lên có chút khó chịu cắt đứt một màn này của hai chị em.
Cô gái buông người chị kia ra, nhanh chóng lên xe.
Cho đến khi chiếc xe lăn bánh rồi, cô vẫn còn cố ngoái lại nhìn người kia vẫn đang vẫy tay chào tạm biệt mình.
Đi rồi, đứa nhỏ luôn chôn giấu thật nhiều cảm xúc này đã đi rồi, nơi xa đó mong rằng sẽ tốt hơn cho nó. Tạm biệt……
_________________________
Tới sân bay, điện thoại lại một lần nữa đổ chuông. Nhìn chữ “ba” hiển thị trên màn hình, bàn tay cô khẽ siết.
” Ba “
” Con gái, đi mạnh khỏe. Có thể về nhà bất cứ lúc nào con muốn, tiền ba sẽ chuyển thẻ cho con hàng tháng nên con không cần phải tiết kiệm gì hết. Thẻ đó ba cũng đăng kí tại ngân hàng gần trường con rồi”
” Vâng. Tạm biệt ba”
” Tạm biệt con gái “
Tút…tút…tút…
Người đầu bên kia đã tắt máy nhưng cô gái vẫn cứ giữ yên điện thoại ở bên tai mình, cô thật sự muốn hét lên hỏi ba mẹ tại sao lại không tới tiễn cô. Nhìn sang hàng ghế bên cạnh, những người cùng đoàn của cô ai cũng có gia đình ở bên cạnh. Chưa bao giờ cô lại thèm cái cảm giác được như họ tới vậy.
Ngồi yên vị trên máy bay, cô nhìn qua cửa kính xuống cảnh vật bên dưới, Thì ra, đất nước của mình lại đẹp như vậy.
Chuyến bay ấy cuối cùng cũng đã mang người con gái ấy tới một nơi xa xôi, một đất nước phồn thịnh đông đúc, một thế giới mới, một sự khởi đầu mới… Dương Chi Anh!