Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem

Chương 5


Đọc truyện Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem – Chương 5

Tiệc áo tắm toàn là những em xinh đẹp, thân hình cực chuẩn trong các bộ đồ bơi hai mảnh bỏng mắt người nhìn. Nhiều gã phấn khích nhảy bổ xuống hồ bắt lấy vài em. Bóng hơi tưng qua lại, dừa nhựa rung rinh theo nhịp nhạc sôi động.

Nhạc có DJ đứng điều chỉnh thật tưng bừng. Ai cũng biết tiệc của J.K không bao giờ nhàm chán thất vọng rồi, huống chi lần này gã anh đã hi sinh nhiều thứ mới mượn được nhà mở tiệc.

J.K vừa đi vòng hồ vừa đập tay với nhân viên của mình sau khi hoàn thành tốt MV lần này. Ai cũng xoay nhìn dò xét “chủ nhà” kia nên J.K không thể làm ngơ được nữa.

Trong khung cảnh hữu tình, nhiều mỹ nữ ăn mặc gợi cảm lợn lờ trước mắt vậy mà Nhật Thiên thản nhiên ngồi xếp chân trên ghế tựa cạnh hồ. Tay hắn cũng khoanh trước ngực ôm chai bia vào lòng từ đầu đến giờ chắc cũng đã về nhiệt độ thân người rồi. Mặt Nhật Thiên thì khỏi nói, thật rất khó nhìn. J.K đứng trước thằng em trai nên không để ý bên kia mọi người hào hứng vừa tìm ra máy tạo khói trong đóng thiết bị quay phim.

Nhật Thiên đăm chiêu lên tiếng không biết là đang mang tâm trạng thế nào khi hỏi…

– Khi bị một cô gái từ chối anh sẽ làm gì anh Khang? – Dạng câu hỏi thế này làm J.K lạnh người. Quan điểm về tình cảm của người nổi tiếng rất bị người ta dòm ngó nha nên không dễ trả lời tùy tiện. Song J.K nói ngay không thèm nghĩ nghiều.

– Thì tìm mọi cách chinh phục, ngủ một đêm rồi bỏ rơi chứ sao?

J.K cũng uống vài chai rồi nên cười khì khì trả lời đúng kiểu playboy với chính playboy. Nhưng Nhật Thiên chau mày khó chịu, vì hắn là dạng playboy nên gặp người như nàng hắn thật không hiểu nổi.

– … cô ta không đẹp, cũng không có tiền nếu không nói là nghèo ơi là nghèo, chân ngắn lại chẳng có công việc ổn định thì em có cần tốn công chinh phục không anh?

– Stop! Đó đâu phải mẫu người của em. Đừng có ngồi đó nữa tiệc đang vui quá nè!

J.K uống hết ly cocktail rượu rồi ra nhảy với mấy em người mẫu. Tiệc ồn ào đông vui, nhạc ầm ầm cùng ánh đèn đầy màu sắc náo nhiệt. Vài cô gái đến làm quen, hắn thậm chí không chút hứng thú mới lạ rồi vội đi vào trong nhà lấy điện thoại ra. Từ hôm ở viện dưỡng lão cũng đã mấy ngày chắc gọi cho nàng sẽ ổn thôi. Nhật Thiên đắn đo cuối cùng cũng gọi.

Thục Uyên dùng chân xem điện thoại “dỏm” của mình tiếng chuông người lạ gọi đến, xem xong nàng đá thẳng chân điện thoại đi vào góc không hề làm cái điện thoại dỏm suy suyễn, thậm chí tiếng chuông gọi đến vẫn ầm ầm. Nàng tự lẩm nhẫm chửi hắn ta dai quá thì Diệu Minh hỏi.

– Ai gọi sao pà không bắt máy?

– Không có gì quan trọng đâu. Mau ăn đi lẩu sôi rồi nè!

Nàng háo hức mở nắp nồi lẩu hải sản để cho rau vào. Bốn đứa ăn lẩu cùng vài lon bia thật là ấm cúng. Diệu Minh nghe mùi đã thấy thèm nhưng cũng chóng cằm nói với nàng…

– Pà đang nghèo còn đãi bọn tui ăn lẩu nữa là sao?

– Hay chị Uyên túng thiếu quá nên định ăn một bữa cuối cho đã để tự vẫn luôn! – Bé Tài, em trai Tấn Phong cười ha hả nói khiến Thục Uyên liếc mắt.

– Tự vẫn cái đầu em. Bộ nghèo không cho chị mày ăn sao?

Nàng đè đầu thằng nhóc, bé Tài la làng nhưng anh hai không cứu. Thật ra từ nảy đến giờ không nghe Tấn Phong nói năn gì cả. Thục Uyên và Diệu Minh nhìn mặt anh chàng xanh mét, trán lấm tấm mồ hôi có vẻ chịu đựng.

– Trông anh không khỏe hả anh Phong? – Nàng lo lắng hỏi.

– Thục Uyên nấu hơi cay nhưng ngon mà làm gì anh cay đến nhăn như khỉ vậy!? – Diệu Minh cũng thêm vào vì chưa từng thấy Tấn Phong biểu hiện tệ hại như vậy trước mặt Thục Uyên.

– Anh không sao, không phải là do em nấu không ngon Uyên… – Phong nói không nổi, bé Tài đã nhanh nhảu nói thay anh trai.

– Anh hai đau bụng từ hôm qua rồi! Em hỏi ra sao cứ nói không cần uống thuốc!

Cả bọn nghe vậy hơi lo. Đột nhiên mặt Phong trắng nhợt muốn ngất đi vì quá đau làm cả bọn hoảng loạn. Thục Uyên lúc ấy chẳng còn nghe chuông reo hay ai gọi đến nữa vì lo chở Phong đi bệnh viện. Trong căn phòng trọ của nàng, tiếng chuông gọi tới thật là hiu quạnh cứ như đầu dây bên kia có người đang vô cùng hụt hẫn.

J.K đến hỏi lần nữa vì Nhật Thiên sau khi tự gọi không được đã chạy đi mượn nhờ điện thoại J.K gọi thử lấy “hên”. Nhật Thiên thật tức muốn chết…

– Sao? Điện thoại của anh gọi có được không Richard?

– Được! Nhưng cô ta không bắt máy. Cô gái đó… em tức chết đi mà!

– Cô nào mà dữ dội vậy?

J.K cũng tò mò thật vì người như Nhật Thiên lại rãnh rỗi đi tán gái cũng là không tầm thường rồi. Nhật Thiên giật lấy ly rượu uống cho hạ hỏa. Thục Uyên nghĩ mình là ai lại không bắt máy tổng giám đốc như hắn chứ. Chê hắn nghèo không được nên ghét vì hắn quá đẹp trai hay sao?

Bên kia hồ khói trắng nhạt như sương theo máy phả nhẹ trên mặt hồ sáng ánh đèn khiến mọi người càng khoái chí. J.K cùng Nhật Thiên nhìn lại, tiệc đang đến lúc đỉnh điểm náo nhiệt. Và Nhật Thiên ho ngay một cái rồi nhói lên ôm vội ngực. Tay hắn buông điện thoại của J.K xuống làm ông anh xoay lại.

Và chính J.K cũng quăng vội ly nước, vỗ trên lưng Nhật Thiên, mặt cũng hoảng loạn theo…

– Đừng nói em chưa hết cái bệnh đó nha Thiên?

– … khói…Thuốc của em anh Khang… – Nhật Thiên thều thào, nhanh chóng vì thở không được nên mặt đỏ lên. J.K không phải chưa từng bị Nhật Thiên dọa trò này nên cũng bình tĩnh giải quyết.

– Tắt khói! Nhanh lên…

Mọi người thấy J.K khẩn trương tắt liền máy tạo khói. Tiệc vui dừng ngay không ai dám nhúc nhích. J.K chưa kịp bước đi bước nào vào nhà tìm thuốc cho thì Nhật Thiên đã ngã xuống. J.K ôm đỡ người thằng em lên cảm giác khốn đốn hệt ngày xưa…

– Thiên… Đừng làm anh sợ! Mở mắt ra đi nếu không anh hô hấp nhân tạo cho em đó!

Mắt J.K rưng lệ vì lo. Nhưng Nhật Thiên vẫn giơ tay tán mặt ông anh trước khi ngất hẳn. Ý chí quả cương liệt, Nhật Thiên không muốn lại bị J.K hô hấp nhân tạo cho như cái ngày định mệnh mất nụ hôn đầu vào tay J.K lúc chỉ 9 tuổi đầu ngây thơ.

Đành vậy, dù rất muốn dùng thân mình cứu thằng em nhưng J.K vẫn chọn cách… gọi xe cấp cứu đến thôi.

——— ———-

Tấn Phong nằm trên giường bệnh sau ca mỗ, tuy còn xanh xao nhưng vẫn cười nghe Thục Uyên trách móc…

– Anh đó, đau ruột thừa mà còn cố ăn lẩu cay của em! Tính báo hại em sao?

– Anh đâu biết là đau ruột thừa đâu!

Phong cười trừ, không dám nói vì sợ không ăn lẩu nàng sẽ giận nên nhịn đau. Dù sao bù lại giờ cũng có Thục Uyên bên cạnh nuôi bệnh khi Phong còn nằm lại hồi sức. Nàng mỉm cười nói…

– Anh ngủ thêm đi cho mau khỏe thì em mới tha cho anh!

Phong cười mệt do vừa mổ xong cũng còn hơi ê ẩm. Có Thục Uyên bên cạnh chăm sóc làm Phong hạnh phúc quá trời rồi. Tài thì đi học, hai anh em không dám báo cho cha mẹ ở nhà lo lắng nên việc chăm sóc chính thuộc về kẻ thất nghiệp như nàng. Diệu Minh có vẻ rất khuyến khích Tấn Phong nhân cơ hội này tiến tới nhưng Phong sợ mất cảm xúc được nàng quan tâm ân cần như vậy nên im luôn.

Thục Uyên nhìn Tấn Phong đã ngủ mới rời đi mua ít sữa và trái cây. Tâm tình của nàng đang rất tốt. Khi đó có người bỏ tay vào túi áo pijama, bộ dạng thong dong nghe tiếng khóc rỉ rỉ của J.K bên đầu bên kia…

~ Anh xin lỗi…

~ Nín! Đàn ông gì mà khóc kiểu đó. Fan quên anh bỏ dép bây giờ!? – Nhật Thiên nhăn nhó nói nhưng cũng cười vì hiểu ông anh mình quá mà.


~ Quản lí không cho anh hủy tour diễn ở nhà chăm sóc em. Hôm qua em nằm một đóng làm anh tưởng em “tiêu” rồi đó Thiên!

~ “Tiêu” cũng tại anh. Tiệc tùng phun khói bậy bạ không àk. Em cũng khỏe rồi tại bác sĩ chưa cho về thôi, anh vào nuôi em thì lại có scandal nữa.

~ Anh sẽ mua đồ tẩm bổ cho em khi về chịu không em yêu của anh!?

~ Ghê quá đi biến thái!

Nhật Thiên tắt điện thoại ngăn J.K tự hối lỗi sướt mướt nữa. Trong bộ dạng áo bệnh nhân của bệnh viện, hắn đi lòng vòng còn hơn du khách. Trong lúc rãnh rang thế này hắn lại tự nhớ đến nàng. Rốt cuộc là cô gái đó dám không bắt máy, giờ hắn vẫn ấm ức gọi lại thử cho nàng.

Nhưng vừa gọi đã nghe tiếng chuông điện thoại của ai đó sau lưng. Nàng không bắt máy cũng như tiếng chuông kia kêu suốt không ngừng. Nhật Thiên ngoảnh lại và giật mình. Cả nàng cũng ôm luôn bịch trái cây vì bị dọa khi đùng thấy cái bản mặt của hắn.

Cả hai đang cùng trong thang máy nhưng không ai nhận ra đến khi hắn gọi nàng không thèm bắt máy.

Tim Nhật Thiên đập loạn vì có chút run khi đang nhớ lại gặp ngay.

– Cô làm gì ở đây?

– Còn anh… Áo đó bộ anh bệnh hả?

Nàng nhìn áo đồng phục cho bệnh nhân suy đoán khiến hắn hết hồn. Dù có là minh tinh đẹp trai không ai sánh kịp cũng bị lưu mờ trong kiểu áo tàn tạ này huống chi hắn. Nhật Thiên có chút mất phong độ nhưng vẫn lên giọng gượng nói…

– Làm gì có! Còn cô… không phải là vào thăm tôi chứ?

Gã này mới chối không bệnh lại hí hửng khi nghĩ nàng vào thăm thiệt khiến nàng nói không nên lời. Nhật Thiên cũng không cần quan tâm nàng thấy mình trơ trẽn ra sao vì trong lòng khá vui khi gặp nàng.

Còn Thục Uyên nhìn thấy mặt hắn đã ghét gần chết rồi. Nàng lè lưỡi tỏ thái độ xem thường hắn khi trả lời.

– Xì… tui đâu có rãnh vậy? Anh bệnh ra sao tui cần biết làm gì nói chi đi thăm bệnh. Tức cười!?

Cô gái này thiệt là dễ dàng khiến hắn tức điên cũng như thích thú hơn. Thục Uyên chỉ cố làm ngơ, mắt chờ thang máy mau chóng đến tầng Phong đang nằm. Khổ nỗi thang máy trong bệnh viện rộng vừa giường chuyển bệnh và có tốc độ chậm hơn hẳn khiến nàng bực mình không muốn đứng chung lâu với gã nọ tí nào.

Song Nhật Thiên đã mìm cười chóng tay lên thành thang máy trước mặt nàng khiến nàng đơ ra. Hắn mỉm cười mang chút “tà ác” làm nàng bước lùi một bước.

– Chúng ta quả là không gặp không được!? Cô thấy có đúng là duyên phận hay không? – Lời hắn làm nàng ớn lạnh sống lưng vội nói.

– Duyên phận cái đầu anh!? Anh là xui xẻo ám tui thì có!

– Gì mà xui xẻo chứ, chúng ta thế này phải gọi là…

Nhật Thiên tán tỉnh chưa xong thì thang bỗng dừng đột ngột thật nhẹ nhàng, sau đó đèn tắt tối thui. Đèn dự phòng mất điện sáng mờ bật lên ngay sau đó. Cả hai cứng đơ không tin là xui xẻo thật nhưng có vẻ thang không hoạt động thiệt rồi. Thục Uyên sợ lắm khi hắn còn gõ gõ xung quanh phân tích…

– Có lẽ mất điện rồi!

– Anh đúng là xui xẻo ám tui… – Giọng nàng đã rất run vì sợ khiến hắn cười khoái chí.

– Giờ cũng biết sợ rồi sao?

Thang mau chóng sáng đèn chớp tắt nhưng chưa đi xuống được bao nhiêu lại mất điện ngừng lần nữa. Nhật Thiên loạng choạng phải giữ thành hộp thang máy mới đứng vững. Nhưng hắn đờ đẫn ra ngay vì nàng sợ quá đã bíu ríu níu áo hắn. Nhật Thiên nhìn nàng trong ánh đèn chập choạng đang sợ hãi không khác những cô gái bình thường càng thấy dễ thương hơn. Hắn sướng run, tay không do dự ôm ngay.

Cô gái này càng gần càng thấy hứng thú. Cảm giác ôm một một cô gái chân ngắn không ngờ lại tuyệt hơn ôm những cô người mẫu rất là nhiều. Người nàng vừa mềm vừa nhỏ, ôm vào thật là thích. Nàng thì vẫn chưa nhận thức ra yêu râu xanh đang ở bên, thang lại có chút di động sụp nhẹ khiến nàng càng níu cứng áo hắn. Cho đến khi đèn sáng lại, Nhật Thiên thản nhiên khuyến khích…

– Ôm chặt chút nữa sẽ ổn thôi!

Nàng mở mắt ra liền sau đó mới hết hồn nhận ra vòng tay cùng vẻ mặt dâm tặc của hắn khi ôm mình lúc nàng sơ hở không chú ý. Thục Uyên tức điên, có chút bối rối xấu hổ nhưng vẫn cố đẩy người hắn ra. Thang máy lại đi chầm chậm khi hai đứa dằn co ôm ấp.

– Còn không buông tay tui đá anh đó!

– Dễ gì bỏ ra. Do cô tấn công tôi trước làm chi. Đàn ông chỉ chiều theo những gì phụ nữ muốn thôi!

– Đồ dâm tặc!

Thục Uyên lấy chân đá mạnh vào chân hắn như lời đã nói. Hắn ngớ ra, buông tay ngay, mặt tái dần rồi ngồi bệt ra tự ôm bàn chân trái mang dép vải. Bộ dạng thật là tồi tệ nha. Phải nói mặt hắn vô cùng đau khổ nhưng nàng không chút thương tâm. Còn cho là hắn giả vờ nữa. Cửa thang mở, nàng vô tư bước ra lè lưỡi nói.

– Cho chừa cái tội sau này đừng có “dê” tui!

– …chân… chân tui!

– Đừng có làm bộ. Tạm biệt, tui đi luôn đây!

Nàng nói giọng khí thế là vậy nhưng mặt hắn vẫn nhăn nhó không đứng lên nổi dù thang máy từ từ đóng lại. Lúc ấy nàng có cảm tưởng từ đâu rơi xuống cho nàng một món nợ vô cùng nặng nề. Hình như là hắn không có giả vờ đau.

Thế là bác sĩ nhìn phim X-quang rồi xoay qua nhìn hai cô cậu trẻ. Mặt nàng trông thê thảm còn hơn cả nạn nhân nữa khi nghe kết luận.

– Nứt xương hai ngón chân giữa cần cố định và hạn chế đi lại chừng hai tuần rồi tái khám.

Trời đất quay cuồng trước mặt nàng. Nhật Thiên ngồi bên ngoan ngoãn nhìn nàng đứng dậy khẫn trương cứ như không tin lời bác sĩ…

– Nứt xương thật hả bác sĩ? Tui chỉ đá nhẹ anh ta thôi mà! – Bác sĩ nhìn nàng, không hề bị dọa, thậm chí còn trả lời nhẹ nhàng.

– Hôn yêu lên má cũng trật quai hàm nói gì tới đá yêu chứ!

– Tui và anh ta có yêu đương gì đâu!

Nàng gào lên giải thích vì bị gán ghét uất ức khiến Nhật Thiên ngồi bên không nhịn nổi cười. Và hắn nói khiến nàng xoay lại liếc giận gần chết…

– Hì… yêu hay không cô cũng phải chịu trách nhiệm với tui thôi!

Nàng thề không có gã nào nứt xương chân lại mang cái vẻ mãn nguyện, xấu xa như hắn. Nếu biết dù sao cũng xui thì nàng đã đá hậu cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn luôn rồi. Nhưng có khổ tâm thế nào hậu quả này cũng là nàng nóng tính gây ra, trách nhiệm trên thân thể hắn nàng vẫn phải chịu thôi. Kết lại là chỉ vì nàng quá xui.

——— ———–

– Anh dậy rồi hả? – Thục Uyên bước vội vào phòng không ngờ chỉ vì gã khốn “gian xảo” đó mà mất hết nửa ngày trời. Tấn Phong nói có chút giận hờn.

– Sao em nói sẽ ở cạnh lúc anh ngủ mà!?


Phong ngủ cũng rất lâu, dậy đã 2-3 tiếng đồng hồ nàng mới trở lại. Mặt Thục Uyên se lại tối sầm đem bịch trái cây ra nói.

– Tại em đi mua trái cây cho anh gặp phải kẻ bất lương thôi.

– Hả? – Phong nghe làm sao hiểu nổi chứ. Nàng cố hạ cơn tức trong lòng cười nói lại ngay.

– Hì… ý em là gặp bạn cũ. Anh đói rồi ăn cháo nha!

Nghe nàng quan tâm Tấn Phong lại mỉm cười vui vẻ. Nàng còn tận tình đút cháo cho khiến Phong cũng hơi ngại nhưng vui lắm. Song chưa được bao lâu gã chết tiệt kia lại gọi cho nàng. Nàng đoán chắc chỉ có thể là hắn ta gọi nên không thèm bắt máy. Phong nhíu mày lại vì mặt nàng cứ như là không nghe thấy tiếng chuông.

Thục Uyên thật muốn giết chết hắn ta và thủ tiêu luôn cả điện thoại của hắn lúc giấu xác vì quá ghét. Tấn Phong nói…

– Em nghe máy đi lỡ đâu quan trọng!

– … anh chờ em xíu nha!

Nàng gượng cười sau đó lén xoay đi nghe điện thoại. Và giọng Nhật Thiên như đứa trẻ hư hỏng gào lên khi nàng vừa nghe máy.

~ Tui muốn ăn nho! Cô đi đâu vậy hả? – Nàng có cảm tưởng mình ghét hắn là duyên số từ tận kiếp trước, ghét đến mức không thể diễn tả nổi.

~ Đi đâu kệ tui. Nằm yên đó đi còn ăn nho cái gì chứ?

Giọng nàng trả lời thật là cay đắng, nghiệt ngã rõ ràng không chút quan tâm hắn sống chết ra sao. Ấy thế mà hắn vẫn bình tĩnh trả lời cay độc không thua gì nàng.

~ Cho cô năm phút nữa không đến thì đừng trách sao luật sư của tôi kiện cô tội gây thương tích cho người vô tội!

~ Vô tội!? Anh dê tui mà! – Thục Uyên thở hắt ra vì tức gã này quá nhưng hắn vẫn nói tỉnh rụi.

~ Ai dê ai trước hả? Đến ngay cho tui!

Phong ngồi trên giường nhìn sắc thái trên mặt nàng cũng không khỏi lo lắng. Tay Thục Uyên run lên muốn bóp nát cái điện thoại nếu có sức vì quá tức. Và dù lòng không hề muốn nàng cũng phải cố gượng cười xoay nói với Tấn Phong.

– Anh ăn từ từ, em chạy đi đây chút xíu sẽ quay lại ngay!

– Ừhm!

– Em sẽ về ngay thôi!

Phong nhìn theo, cũng hơi lo không biết nàng ổn không. Thục Uyên chạy bán sống đến dãy phòng bệnh vip vì lo hắn ta sẽ gọi luật sư thật. Ai chứ mấy kẻ nhà giàu toàn có luật sư dữ dội không àk.

Hắn ta đang nằm trên giường chân gác cao, xem tivi bộ dạng sung sướng khi nàng đến. Vừa thấy nàng hắn hết nhàm chán ngay…

– Cô phải ở bên chăm sóc tôi suốt chứ!?

– Bộ tui ở bệnh viện này để hầu mình anh sao? Sau giờ chiều nếu rãnh tui mới tới chổ anh được.

Nàng chỉ muốn chăm sóc anh Phong, còn hắn ta chỉ vì nàng làm hắn nứt xương chứ cũng không muốn dây dưa làm gì. Nhật Thiên ngồi dậy tròn mắt hỏi.

– Cô còn chăm sóc ai nữa sao? Người đó có thể quan trọng hơn tui sao? – Giọng Nhật Thiên ngây thơ cứ như hắn là hoàng đế vậy khiến nàng buồn cười không chịu nổi.

– Tất nhiên là hơn rồi! Đừng có gọi điện nữa nếu không thì chết với tui!

Thục Uyên giải quyết xoay liền xoay đi. Nhật Thiên cảm thấy rất tức vì mình “không quan trọng” đối với nàng. Hắn nói theo cứ như hờn dỗi trẻ con.

– Tui sẽ không ăn uống gì nếu cô không ở đây! – Nghe thế Thục Uyên xoay lại nói ngay.

– Tốt! Như thế cái chân mới mau lành!

– Cô… Sao cô lạnh lùng quá vậy?

Nàng đi luôn mặc hắn la lối trong phòng. Hắn tức lắm vì bị đối xử như loại con trai nhà nghèo – xấu xí không ai thèm vậy. Và nàng, nhất định hắn sẽ chinh phúc được nàng mới thõa lòng “hứng thú” này.

Chiều đó bé Tài đi học về sẽ vào thay nàng chăm sóc anh trai. Diệu Minh cũng vào thăm không quên trêu chọc Tấn Phong.

– Cả ngày được Thục Uyên chăm sóc sướng quá nha anh Phong!

– Trông em còn vui sướng hơn anh nữa đó Diệu Minh!

Phong chỉ cười đáp lời vì biết Diệu Minh lại chọc mình. Thục Uyên trở lại cùng dĩa trái cây mới gọt cho mọi người. Nói là mua cho Phong tẩm bổ nhưng vừa mổ nên anh chàng chỉ biết cười nhìn ba đứa tranh nhau ăn. Dù nàng trong hoàn cảnh tồi tệ thế nào, có bạn bè bên cạnh giúp nàng vượt qua hết.

Bé Tài ở lại, nàng cùng Diệu Minh đi về mai sẽ lại đến bệnh viện. Diệu Minh vừa đi vừa rên với nàng.

– 8 giờ 45 rồi, tui đói quá! Chúng ta ghé đâu ăn rồi về luôn Uyên!

– Pà mới nói mấy giờ? – Nàng giật mình hét toán lên làm Diệu Minh cũng ngơ ngác.

– Sao vậy?

– Tui phải đi đây một chút, pà về tự ăn mì đi!

– Tối rồi còn đi đâu nữa cái pà này!?

Diệu Minh gọi theo nhưng nàng cắm đầu chạy trở vào bệnh viện. Cái gã Nhật Thiên đó tuy không quan trọng nhưng nàng không thể nào bỏ mặt. Nàng chạy trở lại phòng bệnh có chút hơi sợ hắn ta không ăn uống gì thật… nhưng vừa tới đã đơ ra.

Cái gã Nhật Thiên đó tuy không quan trọng nhưng nàng không thể nào bỏ mặt. Nàng chạy trở lại phòng bệnh có chút hơi sợ hắn ta không ăn uống gì thật… nhưng vừa tới đã đơ ra.

Nhật Thiên đang ngồi gặm đùi gà rán, một ly coca cỡ lớn nhìn thấy nàng liền muốn nghẹn. Mặt Thục Uyên se lại không thể xấu hơn.

– Anh sẽ không ăn uống gì nếu tôi không ở đây là vậy sao? – May là nàng cũng sớm không tin lời hắn rồi. Nhật Thiên cũng cáu mày trả lời.


– 9 giờ tối rồi còn gì, tui đói muốn chết. Ai biết cô có trở lại hay không? Nếu tui bị quên sẽ đói chết luôn.

Hắn ta nói giận hờn làm nàng tự dưng thành kẻ có lỗi. Quả thật thì nàng quên hắn ta thật nhưng dù gì hắn cũng đã ăn rồi còn than thở cái gì không biết. Nàng cũng đành nói chuyện dễ nghe chút xíu.

– Đói sao không ăn cơm hay cháo cho dễ tiêu? Thứ này dầu mỡ không tốt đâu!

– J.K mua cho tôi! Ăn cháo mới không khỏe vì chỉ nước với gạo có gì bổ đâu.

Nhật Thiên vốn ăn uống tùy tiện không kén chọn, quan trọng là ngon thôi nên tốt hay không hắn chẳng quan tâm. Song nàng nghe rồi, mắt lập tức sáng rỡ nhào đến khiến hắn giật mình…

– J.K đã đến đây hả?

Vẻ mặt nàng tươi hơn hoa khi nhắt đến J.K thôi, trong khi hắn ta ngồi ngay trước mặt nàng chẳng quan tâm gì. Nhật Thiên thấy hơi tức nha.

– Anh ấy gọi gà rán mang đến. Loại ca sĩ nổi tiếng vì scandal như thế đâu dám đi đâu tùy tiện!? – Giọng Nhật Thiên khi dễ thần tượng làm nàng tức lên cải lại.

– Anh ấy hát hay, diễn giỏi mới nổi tiếng bằng tài năng!

– Tui bực mình rồi đó nha. Giờ muốn cải lộn về J.K với tui hả? Tui là bệnh nhân đó.

Nhật Thiên vừa nói vừa tự vỗ ngực xem nàng có dám lớn tiếng nữa hay không nhưng Thục Uyên bĩu môi đáp.

– Anh thì có chổ nào giống bệnh ngoài cái chân què. Ăn đi tui về đây. Mai tui sẽ nấu cháo cho anh đừng ăn mấy món thế này nữa!

Nhật Thiên nghe nàng nói rồi còn tưởng mình nghe nhầm. Lòng hắn như có pháo hoa mừng rỡ, tràn đầy sức sống hỏi vì sợ không chính xác.

– Cô sẽ tự tay nấu cháo cho tui thật hả? – Nếu biết nàng sẽ chu đáo như vậy thì hắn đã sớm đưa chân cho nàng đá rồi. Nhưng Thục Uyên nói không chút ngần ngại, phủ phàng.

– Nấu cho người khác tiện nấu dư cho anh ăn chung thôi!

Hạnh phúc của hắn tắt ngay lập tức không ngờ nàng nỡ tàn nhẫn như vậy. Hắn lại tức lên nói…

– Cô nghĩ tui là ai lại đi ăn đồ thừa?

– Đâu phải thừa, tui nấu hai phần ăn. Nếu anh không thèm vậy thì thôi. Bye! – Nàng cũng chẳng quan tâm đến hắn nhiều, nếu hắn không ăn thì càng tốt chứ sao.

Nhật Thiên nhìn nàng quay đi lập tức nhỏm dậy trên giường gào lớn…

– Ai nói tui không ăn chứ con nhỏ này!? Tui ăn đó!

Hắn ta la làng đến cả ngoài hành lang còn nghe khiến nàng nhăn nhó đi vội kẻo ai đó thấy mình vừa bước ra từ phòng đó. Bộ dạng hắn ta cũng khá chửng chạc không ngờ trẻ con như vậy. Suy đi nghĩ lại nàng cũng vui vẻ đi về, ít ra thì đâu có ai hoàn hảo. Tội nghiệp hắn bị nàng đá ra nông nổi vậy thì nấu cho hắn ăn một bữa cũng bù tội.

Diệu Minh sáng ra nhìn nàng nấu cháo liền hỏi ngay.

– Chỉ mình anh Phong thôi sao nấu nhiều vậy Uyên?

– Àh… có người quen cũng đang nằm viện nên tiện thể nấu luôn thôi!

– Pà đúng là rảnh ran vô công rỗi nghề! – Diệu Minh thẳng thừng nói khiến Thục Uyên cáu mày tức.

– Tui xử pà bây giờ!?

Diệu Minh lè lưỡi chạy trước. Nàng lại nhìn nồi cháo đang sôi rồi lén thở dài thật dài. Quả đúng là nàng đang thất nghiệp và rãnh rỗi. Cứ tình hình này nàng thật không dám nhìn cuộc đời còn dài phía trước nha.

….

Nhật Thiên nhìn tô cháo nóng vừa được múc ra tỏa mùi đã thấy rất ngon rồi. Ăn được đồ phụ nữ nấu cho chưa từng làm hắn vui như thế. Mắt hắn chớp chớp còn chút hoài nghi…

– Cô nấu thật đó hả?

– Chứ ai nấu? Ăn đi cho nóng, đến trưa tui sẽ quay lại! – Xem như hoàn thành nhiệm vụ, nàng muốn đi đến chổ Phong ngay thì Nhật Thiên lại nói.

– Không đút cho tui ăn sao? – Mặt hắn còn hơn trẻ con vòi vĩnh khiến nàng đanh giọng trả lời.

– Có gãy tay dùng chân ăn còn được nữa đó! Tự ăn đi!

Thục Uyên thật là lạnh nhạt, sau khi lớn tiếng cũng bỏ đi luôn làm hắn không khỏi chán nản. Trên đời còn loại con gái như nàng thật là “quý hiếm”. Dù sao cũng có cháo ăn, anh chàng hí hửng ăn thử ngay quả nhiên không thất vọng chút nào vì vị ngon tuyệt. Chẳng hiểu sao lòng hắn vui lắm dù có phải là nàng ân cần chăm sóc hắn đâu.

Nhưng Nhật Thiên cũng khá tò mò nàng đang chăm sóc người nào trong bệnh viện này.

– Đi ra ngoài khỏe hơn trong phòng bệnh nhiều! – Phong cười nói khi nàng đi cạnh dìu rất cẩn thận.

– Anh mới mổ không nên đi nhiều quá. Ngồi chơi xíu thôi đó!

– Anh thấy khỏe thật rồi mà!

Thục Uyên đỡ Tấn Phong ngồi xuống ghế ở vườn cây trong bệnh viện. Nàng lấy nước cho Phong uống, cả hai đang vui vẻ cười nói thì một người chống nạn đi tới. Dáng vẻ khập khiễng vẫn hùng hồn của Nhật Thiên thật dọa người. Cô nàng có muốn dắt Tấn Phong chạy cũng không kịp trong khi mắt hắn ta sáng rực nhìn dò xét Tấn Phong. Và hắn chẳng khách sáo khi đến và hỏi thẳng.

– Bạn trai của cô hả?

Hắn tốn công đi lòng vòng cả buổi với chân đau cuối cùng cũng biết ra nàng nuôi bệnh ai. Tấn Phong không biết gì khi bị hắn đem ra soi xét từ đầu đến chân. Tấn Phong cũng sáng sủa dễ nhìn, tướng tá cũng không đến nỗi tệ, quan trọng là đàn ông lại gần nàng như vậy nha. Nàng thì nổi khùng la hắn.

– Chân thế còn đi nhiều lỡ lâu lành thì anh tự nuôi anh đi à!

Nàng thật không muốn “chăm sóc” hắn ta lâu hơn nữa nên rất lo cho chân hắn nha. Tấn Phong là người vốn điềm đạm, tuy chưa từng gặp qua Nhật Thiên, cũng không vì thái độ lỗ mãng của hắn mà mất lịch sự. Phong cười cười rồi xoay hỏi nàng.

– Đây là bạn em hả Uyên?

– Làm gì có!? Anh chờ em chút nha…

Vừa cười nói với Phong nàng vừa đứng lên đẩy người Nhật Thiên đi. Hắn bực mình vẫn xoay lại nhìn cho rõ mặt Tấn Phong và hỏi…

– Cô sao không trả lời tui!? Anh ta là gì của cô?

– Anh mới là cái gì mà muốn tra hỏi tui này nọ? Đi nhanh lên!

Nàng cố nén giận kéo Nhật Thiên đi nhanh kẻo Tấn Phong sẽ sinh nghi. Nhưng Phong đã sinh ra lo lắng vì xưa nay nàng chưa từng gần chàng trai nào cả. Khi đã đủ xa, hắn không chịu đi, nàng cũng không đẩy hắn nữa.

– Chân đau, tui không đi nữa! – Mặt hắn nói đau có bác sĩ mới tin còn nàng không bao giờ nha nên nói cộc lốc.

– Vậy thì đi về ngủ đi cho hết đau!

– Rốt cuộc gã đó có phải là bạn trai của cô không?

– Phải hay không liên quan gì đến anh chứ!? Biến!

Nhật Thiên tức anh ách nhìn nàng nỡ đi luôn. Hắn tự chống nạn đi về lầm bầm chửi rủa con nhỏ chân ngắn như nàng. Nếu nàng có bạn trai hay không đúng là không có liên quan nhưng hắn thấy rất bận tâm. Nhật Thiên cũng không hiểu sao lại tức như thế này nữa.

Khi nàng hối hả chạy trở lại, nhìn Tấn Phong chỉ biết cười trừ. Phong cũng làm như không mấy chú tâm nhưng hỏi rất muốn biết.


– Anh chàng hồi nảy… em quen ra sao thế? – Tuy bộ dạng Nhật Thiên đang sa sút trong áo bệnh nhân nhưng cũng không phải tệ hại. Chính vì thế Phong thấy lo. Nàng cười cười giả điên.

– Hắn hả? Chỉ là sếp của chị Ngọc Hân thôi!

– Sếp của Ngọc Hân sao thân với em như thế? – Tấn Phong nôn nóng muốn gặn hỏi lại không dám làm quá nhưng nàng cũng không muốn nói…

– Có thân gì đâu tại em làm cho chân anh ta… ra như vậy thôi!

Nàng không muốn nói dối song càng nói càng nhứt cả đầu cùng mối quan hệ luẩn quẩn với Nhật Thiên. Tấn Phong giật mình la lên.

– Em làm người ta gãy chân???

– Đâu!? Chỉ nứt xương thôi. Wow! Thời tiết hôm nay đẹp thật anh Phong nhỉ!?

Thục Uyên đánh trống lãng muốn Tấn Phong quên đi. Dù chưa thông suốt nhưng thấy nàng không muốn nói, Phong không dám hỏi nữa. Sau khi đưa Phong về phòng, nàng lại chạy sang chổ Nhật Thiên.

Hắn ta nằm trên ghế tựa phòng bệnh cao cấp với phong thái quý tộc nghỉ ngơi để xem tivi. Nàng chán nản trong lòng nhưng cũng phải “chịu trách nhiệm”…

– Tui mua cơm cho anh nè! Ăn đi!

– Không thèm! – Nhật Thiên gắt giọng làm ngơ. Nàng ở đây chăm sóc trai, hắn quyết không tha cho vẻ giả tạo ngây thơ của nàng. Thấy vậy Thục Uyên thờ ơ đáp.

– Vậy tui về đây!

Hắn nhìn qua thấy nàng thật muốn bỏ đi nên nhanh chóng bật dậy. Chẳng thể nào hờn dỗi với loại con gái khô khan như nàng.

– Không biết nói thêm câu nào hay năn nỉ tui ăn hả?

– Muốn ăn còn ở đó làm bộ thật khó coi! – Nàng thẳng thắng nói làm hắn ê mặt. Dù sao mặt Nhật Thiên cũng khá dày rồi nên gào lên tiếp.

– Sao cô đối xử với tui khác xa gã ban nảy vậy?

Nói đi nói lại hắn chỉ muốn cô gái này mê hắn một chút, ngọt ngào một chút cho hắn thõa lòng. Song nàng vì không như vậy mới khiến hắn làm nhiều trò nhục nhã đeo bám người ta.

– Tui với anh bộ thân lắm sao? Anh Phong là hàng xóm, là anh trai giúp đỡ tui hơn hai năm rồi không thể xếp chung loại vô duyên như anh!

Nàng cũng không hiểu sao mình cứ phải tốn thời gian vào gã này nhưng thật là hắn ám nàng quá. Nhật Thiên có chút tỉnh táo lại khi nghe nàng nói. Hắn hỏi ngay.

– Là hàng xóm thôi sao?

– Phải! Anh ấy trọ với em trai, còn thêm một cô bạn, chúng tui ở cùng một sân thượng vô cùng thân thiết như gia đình. Anh tự biết bản thân anh không thể so sánh với anh ấy rồi đó!

Nàng chỉ đang cố cho hắn thấy người nàng muốn quan tâm nhiều là anh Phong chứ không phải hắn. Nhưng Nhật Thiên ngơ ngác hỏi lại có vẻ rất bất ngờ.

– Cô thậm chí không có nhà, chỉ ở trọ thôi sao?

Giọng hắn kinh ngạc cứ như không tin nổi còn có một xã hội “trụy lạc” như vậy. Thục Uyên cũng mím môi vì mình ngốc quá, nói nhiều ra với hắn làm chi cho chuốt nhục. Hắn giàu có thế nào nàng biết rồi vậy mà nàng còn ở đó vạch “áo cho người xem mông” nữa.

– Ừh! Tui ở trọ đó. Thuộc tầng lớp thấp đâu có được giàu như anh! – Giọng nàng nén giận trả lời. Hắn càng ôm trán không tin nổi.

– Ôi trời! Mình đã tán tỉnh một cô gái không có nhà ở thật sao?

Cả tiêu chuẩn tệ hại nhất về phụ nữ của hắn, nàng cũng không đủ sức vượt qua hỏi sao Nhật Thiên không bị tổn thương tâm lí. Thấy thái độ khinh người của hắn như vậy nàng quẳng hộp cơm lên bàn rồi quay đi.

– Tự ăn cho chết luôn đi đồ khốn!

Thục Uyên còn luẩn quẩn gần hắn thêm cũng hộc máu chết vì tức thôi. Nhật Thiên nhìn nàng muốn đi liền suy nghĩ. Nàng “thảm” như vậy hắn thật không ngờ nhưng cảm giác hứng thú với nàng lại cho hắn ngạc nhiên hơn. Hắn là thích vẻ chua chát, lạnh nhạt của nàng khi đối xử với mình. Hắn đứng lên gọi lại…

– Nè! Tầng lớp thấp! Ai cho cô đi như vậy? Phải đỡ tui qua ăn chứ!?

– Anh mới gọi ai là tầng lớp thấp? – Tóc nàng muốn cháy bùng lên thành hắc hỏa vì tức nhưng hắn thản nhiên cười đáng ghét.

– Thì cô nói chứ ai? Nhanh lên! Đỡ tui ngay đi!

Nhật Thiên giang tay như đứa trẻ, chân đau giơ ra như cố ý cho nàng thấy tội lỗi của nàng. Thục Uyên run lên, lòng tức lắm nhưng vẫn phải trở lại. Hắn cười hài lòng dù biết nàng không toàn tâm làm. Nàng muốn chao đảo vì hắn cao đã đành, còn dựa hết cả vào nàng. Hắn cố lê từng bước thê thảm mới chịu và hỏi đầy tò mò.

– Mẹ cô hình như mất rồi, thế còn cha thì sao?

– Không có luôn… Anh rốt cuộc là có bước hay không hả?

– Vậy cô có học hết phổ thông hay giữa chừng bỏ học theo trai?

Đến đây nàng không kiềm nén nổi, hất tay hắn khỏi vai mình rồi nói lớn giọng…

– Anh muốn gây sự đánh nhau với tui đúng không?

– Đâu có! Tui muốn biết chắc mọi tệ hại của cô thôi. Chắc cô cũng là người ở đáy cùng xã hội này rồi đó haha…

Kiềm chế. Kiềm chế. Nàng suy nghĩ như vậy nhưng không thành công. Hắn ta chọc nàng đến vậy nàng có phải là tiên phật đâu mà nhịn tức. Thế là Thục Uyên xô hắn ra, Nhật Thiên loạng choạng khi nàng nói…

– Tui thế đó còn anh bộ hay lắm sao, đồ vô duyên?

– Chờ đã…

Nàng bỏ đi, Nhật Thiên đang chưa vững vẫn cố bước theo níu lấy giỏ nàng nên hụt chân. Chân đau lật ngang một bên cái “rắc”, hắn té xuống sàn cái “rầm”. Nàng chưa bước khỏi cửa đã nhíu mày nghe tiếng động thật không muốn xoay người nhìn lại hậu quả phía sau.

Rốt cuộc hắn ta định ám nàng hết bao nhiêu xui đây?

Hai cô cậu trẻ lại ngồi ngoan ngoãn không nói năn gì khi bác sĩ lắc đầu xem phim x-quang vừa chụp. Bác sĩ cũng đau đầu lắm, vội nhìn cả hai nói rất chân thành khuyên bảo…

– Cô cậu bớt yêu nhau để chân anh ta lành chứ!?

– Tui và anh ta không có yêu nhau thưa bác sĩ!

Nàng giận đỏ mặt cố giải thích lần nữa nhưng Nhật Thiên bĩu môi nói oan ức.

– Vì ai làm tui té. Vì cô chứ ai!?

– Ai biểu anh níu theo tui chứ? – Giờ Thục Uyên không bình tĩnh nữa. Nàng kiếp trước rốt cuộc là nợ hắn cái gì chứ lại phải khổ thế này?

Bác sĩ mặc kệ cả hai yêu hay không yêu. Tay ghi đơn thuốc và căn dặn khiến mặt Thục Uyên tối sầm quay cuồng như vũ bão.

– Vết nứt gãy luôn rồi cần bó bột cố định. Trật xương cẳng chân, bong gân cổ tay, tốt nhất là hạn chế đi lại vận động một đến hai tháng.

– Bộ anh ta là giấy hay sao mà té cái đã bị tùm lum như thế bác sĩ?

– Chẳng phải do cô không chiều chuộng mới ra vậy sao?

Bác sĩ nói làm nàng nghẹn lại không nói nên lời. Số nàng quả là tận xui không ai sánh kịp. Nhật Thiên trông cái mặt nàng thảm như vậy lại càng vui vẻ hơn. Xem ra nàng muốn không chịu trách nhiệm với hắn nữa cũng không được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.