Đọc truyện Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem – Chương 3
Chiếc xe thể thao Laraki dừng lại ngay trước toàn nhà Hinn’s khiến mấy nhân viên đều phải ngoảnh nhìn. Nhật Thiên bước xuống chiếc xe cục cưng màu bạc hợp kim bóng loáng, tay cài lại nút áo vest xanh đen tươm tất. Hắn bước sang đưa nhân viên điều phối xe chìa khóa xe mình, không quên căn dặn kĩ càng…
– Bé cưng này hơi khó chạy nhé!
Mặt nhân viên xanh xao có chút lo lắng nhìn chiếc xe khủng nọ. Hắn thoải mái đi vào, nhìn thấy ngay vài nhân viên cầm bảng chờ anh Phạm Nhật Thiên. Hắn cười nhạt làm lơ họ, cứ vậy đi thẳng đến thang máy.
Phòng họp đã khá ồn ào tiếng mấy ông chú trong ban giám đốc. Cuộc họp đột ngột, và chưa ai nghe tin hắn về thành ra hoang mang cũng đúng. Chính vì thế khi Nhật Thiên vào cũng chẳng ai chú ý. Một phần do mặt hắn hơi trẻ nên thoáng trông không khác tân nhân viên chút nào.
Nhật Thiên đi thẳng đến ghế đầu phòng họp, thoải mái ngồi xuống. Lập tức cả phòng yên lặng nhìn hắn. Hắn cười thật dễ thương tự giới thiệu.
– Tôi là Phạm Nhật Thiên. Mọi người đến thật đúng giờ nên chúng ta họp ngay luôn đi!
Ngọc Hân đứng sau nhìn hắn, trong lòng cũng không ngờ sếp mình trẻ như vậy. Các ông chú giám đốc có một chút xôn xao với nhau. Hắn chẳng mang theo tài liệu hay bất cứ file thuyết trình họp nào nên chấp tay ngồi nói bộ dạng gần gũi nhưng nghe cũng không mấy êm tai với mấy ông chú kia.
– Lần này họp để báo là tôi sẽ chính thức về quản lí trực tiếp. Tôi không muốn có tình trạng nào ngoài báo cáo cho tôi như chuyện giám đốc mảng khách sạn dám dùng quyền thành viên vip tiếp đãi họ hàng xã giao trong khi lại phục vụ khách hạn chế phòng.
Nghe hắn nói, mặt ông chú mảng khách sạn đã tái mặt. Nhật Thiên nghiêng đầu cười hỏi…
– Chú àk? Ra lệnh xuống lần sau cũng đừng nên tự ý dùng tên tôi nhé!?
Cả phòng họp căng thẳng với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. Tuy nhiên không ai dám phản ứng vì nếu là chủ tịch còn có thể nghĩa tình không đuổi việc, chứ thằng này từ ngày lên chức thay cha đã thay thế không biết bao nhiêu giám đốc ở các khu vực khác.
– Thứ hai tôi muốn toàn bộ báo cáo của các giám đốc về doanh thu quý trước và đề xuất kế hoạch cuối năm nay. Có ai có ý kiến gì không?
Hắn hỏi nhưng không ai dám nhúc nhích gì, huống chi ý kiến. Hắn mỉm cười đứng dậy…
– Cuộc họp kết thúc!
Mặt hắn thật khó ưa nhưng ai dám tỏ thái độ gì ra chứ. Xem như ngày tháng tự do của mấy ông giám đốc đến đây kết thúc. Nhật Thiên đi về văn phòng thì có một cô gái đi theo.
– Em là Trần Ngọc Hân, trợ lí mới của anh thưa tổng giám đốc!
Nhật Thiên xoay nhìn cô trợ lí xinh đẹp, dáng chuẩn cân đối, nhìn sơ đã chết con mắt người khác phái rồi. Hắn cười, mắt nhìn chằm chằm, không quên tự xoa xoa cằm bộ dạng thưởng thức khiến Ngọc Hân mắc cỡ…
– Trợ lí đẹp thế này làm sao tôi có sức giữ nổi chứ hả?
– Tổng giám đốc thật khéo đùa, em bình thường mà!
– Cứ gọi tôi là Nhật Thiên. Tôi đang muốn mua nhà. Cô chọn nơi nào sáng sủa một tí, ít người xa thành phố cũng không sao. Nếu được phong cảnh thì tốt! Tôi sẽ đi xem và chọn trong tuần này.
Ngọc Hân vội vã ghi chú lại rồi ngước nhìn hắn đứng lấy tài liệu. Có lẽ do một phần ánh sáng từ cửa sổ kính làm cho hắn khá điển trai, cuốn hút hơn hẳn. Sau đó, hắn đi luôn ra khỏi phòng làm Ngọc Hân có chút thẩn thờ.
Miệng lưỡi có vẻ ưa tán tỉnh con gái nhưng cả nhìn cũng không thèm nhìn lại người ta một cái. Cô ta mỉm cười thật khẽ, đối tượng tốt như tổng giám đốc, dĩ nhiên Ngọc Hân sẽ không bỏ qua rồi.
——— ———–
Nhật Thiên trở về thẳng khách sạn, trong thang máy vừa nghe điện thoại của cha gọi…
~ Dạ! Con nhớ mà cha… Hoa cát tường tím có đúng không!? Cha phải dưỡng bệnh nếu không cả năm sau con cũng không cho cha đi!
~ Gần đây con quản cả cha luôn rồi. Định thành sếp của cha hả Thiên haha…
~ Cha có tiền thuê nổi sếp tài giỏi như con không?
~ Cái thằng này… Tự tin quá con gái ghét đó!
~ Mê gần chết thì có đó cha! Bye bye papa!
Nhật Thiên vui vẻ tắt máy bước ra đã nghe ồn ào ở hành lang. Tính hắn cũng khá lạnh nhạt với những chuyện không liên quan đến mình thành ra có ý đi thẳng về phòng mình. Nhưng câu chuyện rơi vào tai làm hắn có chú ý đến hơn….
– Sợi dây tôi để trong phòng tắm. Lúc về đã mất rồi, chỉ có thể là do hai cô ta lấy thôi!
– Mong phu nhân khoan hẵn kết luận vội như vậy! – Quản lí cố trấn tĩnh nhưng bà cô ấy vẫn hung hăng không bình tĩnh.
– Đó là sợi dây mắc tiền đến mức chắc cả đời hai cô chưa chắc có nổi. Thể nào cũng sinh lòng tham thôi!
Bị nói đến mức này, tự trọng của ai không bị đụng trúng chứ khiến chị đồng nghiệp của nàng nổi khùng lên.
– Bà quá đáng rồi nha!
– Không được nói thế với khách…
Anh quản lí cố gắng giữ mọi người bình tĩnh để giái quyết thỏa đáng. Thục Uyên đứng nảy giờ chưa nói tiếng nào cả. Bên kia, Nhật Thiên thấy có chút thú vị nên đứng khoanh tay xem mấy người này làm sao.
Quản lí không muốn mất lòng khách, lại càng không muốn thiệt thòi cho nhân viên mình nên xoay hỏi nhẹ nhàng với cả hai.
– Lúc hai cô vào dọn phòng có thấy gì lạ hay không?
– Tôi dọn giường còn Thục Uyên vào phòng tắm lấy áo đem đi giặt!
– Vậy Thục Uyên có thấy sợi dây chuyền nào không?
Bị hỏi, lúc này nàng mới nhìn lên. Gương mặt bình tĩnh có chút xíu đáng sợ nói không chút ngần ngừ…
– Sao không ai hỏi bà ta có chắc là đã để sợi dây ở đó hay không lại cứ đi nghi ngờ người khác?
– Ý cô tôi để chổ khác rồi đổ thừa sao? – Bà cô thở ra vì tức nhưng nàng vẫn giữ bộ dạng không dễ bị ức hiếp nói tiếp.
– Ừh! Bộ bà giàu thì có nghĩa là bà đúng còn chúng tôi làm công thì sai trái tham lam chắc. E là nhìn người bề ngoài giàu sang cũng chưa chắc tốt đẹp đâu.
Nhật Thiên phút chốc đơ ra nhìn cái mặt cứng cỏi của nàng. Trong đời hắn chưa từng gặp cô gái nào thẳng tính, táo bạo và mang chút “côn đồ” như vậy. Gương mặt kìm lại cơn giận của nàng, cả ánh mắt cứng rắn đều cuống hút hắn một cách khó hiểu.
Môi Nhật Thiên bất giác cười, cảm thấy cô gái này thật là thú vị…
– Xem cô ta kìa! Dám nói thế hả? Chắc là cô lấy chứ không ai hết! – Bà cô tức quá nói bừa làm Thục Uyên càng điên lên.
– Tôi có lấy cũng chọn thứ có giá trị và của người tốt đẹp hơn bà nhiều!
– Con nhỏ vô giáo dục!!!
Nếu không đông người, chắc bà phu nhân này cũng muốn nhào vô nắm đầu Thục Uyên rồi. Nàng tuy nhỏ con nhưng cốc sợ bà ta nha. Để giữ lại tự trọng thì đánh nhau một trận hoành tráng cũng đáng thôi. Quản lí định ngăn xung đột thì Nhật Thiên lên tiếng…
– Xin lỗi!… tôi tham gia vào chuyện này một chút có được không?
Cả bốn người nhìn qua hắn. Bà cô phòng 2803 xìu bớt trước gã trai trẻ đẹp. Thục Uyên giận run không nói gì lúc hắn bước lại nói với anh quản lí….
– Hình như chỉ là hiểu lầm thôi. Sáng này tôi có nhặt được một sợi dây chuyền cẩn kim cương nên giao cho tiếp tân tìm trả lại chủ rồi. Có lẽ nhân viên chưa ai thông báo lại cho phu nhân đây cả!
– Cám ơn quý khách, tôi sẽ gọi kiểm tra lại…
Quản lí vội gọi xuống tiếp tân. Bà cô kia hơi chùn khí thế lại vì tình hình không như lúc nảy. Còn Nhật Thiên chỉ lén nhìn nàng vẫn đứng giữ nét mặt giận dỗi trong im lặng. Hắn thề là chưa từng thấy cô gái nào có bộ dạng đáng yêu như nàng lúc này. Các cô siêu mẫu đầu rỗng chỉ được mỗi thân người đã mắt nhưng không tỏ ra sức hút ngầm như thế này.
– Xin lỗi phu nhân. Nhân viên tiếp tân có ý sửa xong khóa mới trả về thành ra chậm trễ khiến hiểu lầm xảy ra. Tôi sẽ xuống mang lên cho phu nhân ngay! – Quản lí cố gắng nói cẩn thận hết sức xoa giận khách.
– Khách sạn 5 sao lại phục vụ bất cẩn vậy sao?
Bà cô phòng 2803 vẫn hung hăng, song lần nữa Nhật Thiên lại xen vào chuyện này.
– Khách sạn 5 sao nên mới đề cao tính thành thật của các nhân viên không bao giờ lấy đồ của khách. Phu nhân có lẽ thiếu lời xin lỗi với cô gái này rồi đó!
Thục Uyên ngước nhìn hắn một cách ngạc nhiên vì hắn nói thế. Quản lí và chị đồng nghiệp im lặng chuyển ánh mắt sang bà cô đó cứ như buột bà ấy phải xin lỗi. Thục Uyên có chút hất cằm tự mãn, chờ đợi lời xin lỗi của bà ta bằng niềm tin kiêu hãnh mình là người đúng còn bà ta chỉ là vớ vẩn.
Ai cũng nhận ra bà cô đó run lên tức song vẫn nói một cách khó nghe…
– Xin lỗi…!!! Được chưa hả?
– Tôi tha thứ cho bà! – Thục Uyên không ngại có làm Nhật Thiên phì cười. Bộ dạng của nàng cứ như mình là công chúa đang tha thứ cho bọn dân đen vậy.
– Cái thứ con gái gì mà…
Chửi thêm không được, nói cũng không được làm bà cô đó ấm ức tự bỏ về phòng luôn trông buồn cười dễ sợ. Nhật Thiên vẫn đứng vui vẻ, trong đầu đoán thử tính cách cô gái này có cám ơn mình hay không thì có mỗi quản lí cám ơn thôi.
Thục Uyên vẫn nhìn hắn nhưng không hề chút chút thái độ biết ơn nào hết. Và quản lí xoay lại nói với nàng…
– Thôi xuống thu xếp đồ luôn đi Thục Uyên!
– Dạ! Em xin lỗi đã gây ra rắc rối!
Nàng lúc này nói chuyện với quản lí có vẻ lễ phép, “có giáo dục” hơn. Nhật Thiên lại lên tiếng…
– Cô ấy đâu có lấy đồ đâu tại sao vẫn cho thôi việc!?
Nhật Thiên lần nữa làm nàng tròn mắt ngạc nhiên. Quản lí cũng chỉ biết gải đầu trả lời khách…
– Không phải tại việc đó đâu quý khách. Cô ấy trong giờ làm việc đã nói chuyện, xin chữ kí , chụp hình với khách nên sai quy chế làm việc!
Thục Uyên nhìn xuống chân mình, cảm thấy xấu hổ dễ sợ. Hắn dĩ nhiên rất rõ cái chuyện đó nha nên không thể giấu nụ cười chăm chọc dành cho nàng….
– Đi hâm mộ gã J.K dở hơi đó làm chi, bị đuổi cũng vừa rồi!
– Anh dám nói ai dở hơi hả? – Đụng đến nàng không sao nhưng nói xấu thần tượng J.K của nàng thì nàng quyết đánh tay đôi một trận máu lửa. Quản lí và chị làm chung sợ quá kéo nàng đi!
– Dù bị nghỉ rồi cũng không được xung đột với khách đâu Thục Uyên!
Nàng bị kéo đi sềnh sệt không quên le lưỡi với hắn. Hắn có thể dễ dàng dùng cái chức vị tổng giám đốc cứu nàng nhưng không hiểu sao vẫn dửng dưng vui vẻ xem nàng bị đuổi việc.
Một cô gái thú vị, gây ấn tượng khó quên, nếu cứ cho nàng làm cái vị trí này thể nào khách sạn của hắn cũng bị khách hàng chửi um xùm cho xem. Vì thế tiễn nàng đi sớm một đoạn mới ổn nha.
Nàng bị kéo đi sềnh sệt không quên le lưỡi với hắn. Hắn có thể dễ dàng dùng cái chức vị tổng giám đốc cứu nàng nhưng không hiểu sao vẫn dửng dưng vui vẻ xem nàng bị đuổi việc.
Một cô gái thú vị, gây ấn tượng khó quên, nếu cứ cho nàng làm cái vị trí ấy thể nào khách sạn của hắn cũng bị khách hàng kiện cho xem. Vì thế tiễn nàng đi sớm một đoạn mới ổn.
Hắn vào phòng vừa tắm thay áo xong đã có tin nhắn nên gọi lại. Ngọc Hân nhanh chóng bắt máy của xếp.
~ Nhờ cô chút việc có được không!? Mai tôi cần hoa cát tường tím, cô đến gặp tôi tại nghĩa trang trung tâm lúc 9h sáng nhé. Tôi vừa về nên cũng không rành mấy chổ mua hoa nên làm phiền rồi!
~ Anh đừng ngại! Em là trợ lí của anh mà. Mai anh có muốn đi xem nhà luôn không?
~ Nhanh vậy sao? Thế cũng được! Cám ơn nhé!
Tắt máy, hắn nằm lăn ra xem TV một cách lười biếng. Rồi tự dưng lại cầm điện thoại xem lại tấm hình nàng chụp với J.K. Cái mặt nàng cười rõ hớn hở trong ảnh, hắn định xóa rồi cứ ngần ngừ. Cuối cùng lại nhìn hình người ta rồi tự lẩm bẩm…
– Sao cứ suy nghĩ về cô gái này vậy chứ!? Mày khùng quá Thiên ơi…
Nhật Thiên đập đầu vài cái xuống gối, cố lấy lại bình tĩnh không suy nghĩ lung tung. Trong khi đó Ngọc Hân vừa gọi điện xong với hắn liền cười rất tươi. Mẹ cô nàng vào gọi hỏi…
– Ra ăn cơm nè con. Nói chuyện điện thoại với bạn trai sao?
– Sếp của con thôi mẹ!
Ngọc Hân vui vẻ ra bàn ăn, ba hạ tờ báo xuống nói trêu ghẹo con gái…
– Sếp trẻ đúng không nè!?
– Hihi… cũng 30 tuổi rồi nhưng trẻ lắm, cứ tưởng 24-25 thôi. Còn rất là tài giỏi nữa! – Trước khi hắn về nước, tiếng thơm con trai chủ tịch bay khắp nơi rồi. Hôm nay tận mắt thấy khiến Ngọc Hân càng thêm ngưỡng mộ.
– Người như thế hợp với con gái của ba rồi!
– Ba cứ chọc con…
Ngọc Hân mắc cỡ nhưng trong lòng thật rất muốn cưa đổ sếp nha. Mai có cơ hội đi chung, thật là dịp không thể bỏ qua. Cả nhà ba người cùng nhau ăn vui vẻ thì bên cửa hông nhà bếp, có đứa rụt rè nhìn.
Mỗi khi nhìn cả gia đình cậu ăn cùng nhau hạnh phúc như vậy nàng chỉ muốn đi ngủ cho rồi để bớt tủi thân. Đang nhắm thẳng đến cầu thang sắt để lên phòng thì mợ nhìn thấy bóng nàng.
– Uyên hả con!? Con ăn chiều chưa, vào ăn với cả nhà nè. Hôm nay mợ có nấu gà đó! – Mợ tuy không họ hàng với nàng nhưng bản chất rất hiền, gặp ai cũng niềm nở cả.
– Vô ăn nè Uyên! Con có công việc mới mà cậu còn chưa nghe con nói!
Cậu của nàng tính ra thì cũng không biết là họ hàng xa đến mức nào nhưng cũng là một người dễ chịu, gần gũi. Thật sự cậu mợ thân thiết như vậy nàng không ngại nhưng hôm nàng nàng không thể vào khoe ra mình mới làm phục vụ phòng hai ngày đã bị đuổi.
Lại thêm Ngọc Hân thoáng thấy nàng đã không thèm nhìn, tỏ ra chút xíu khinh bỉ như thường khiến nàng cũng không muốn vào.
Cuối cùng Thục Uyên gượng cười thành công.
– Con ăn chiều rồi cậu mợ! Cậu mợ và chị ăn ngon miệng nhé!
– Vậy chủ nhật này phải ăn với cả nhà đó!
– Dạ!
Thục Uyên cười rồi bước lên cầu thang phía sau, xây theo sát tường bên căn nhà hai tầng. Tầng nàng ở chính là sân thượng, không nối với hai tầng bên dưới. Sân lót gạch tàu màu cam bóng, có một bể nước xi-măng hình chữ nhật thấp nên buồn buồn dễ trèo lê ngồi ngắm cảnh khu dân cư cao quanh đây.
Sau bồn nước xây ba căn phòng liền hình chữ u rất vừa vặn do cậu cho thuê. Cậu nàng kinh doanh bất động sản, mợ thì làm nội trợ. Ngọc Hân lớn hơn nàng 2 tuổi nhưng đẳng cấp vượt xa nàng cả ngàn dặm. Nay người ta đã là trợ lí tổng giám đốc còn nàng cứ mãi trắng tay.
Khu dân cư này gần trường đại học nên mợ mới cho thuê thêm nhằm tăng thêm ít thu nhập phụ tiền đi chợ dù công việc của cậu rất khá. Và mang danh là cháu gái nhưng nàng cũng bỏ tiền thuê hẳn một phòng đàng hoàn.
Hàng xóm của nàng có Diệu Minh, bạn thân nhất của nàng. Và phòng còn lại có hai anh em Tấn Phong – Tấn tài.
Hôm nay thấy nàng rủ uống bia, Diệu Minh đã nhăn mặt hỏi…
– Nhậu nhẹt vì chuyện gì đây Thục Uyên?
– Ờh thì… tui bị đuổi rồi! – Nàng nhe răng cười nhưng mắt muốn rơi lệ đau khổ nha. Con bạn sốc quá hét lên.
– Nữa hả!?!
– Pà còn không biết an ủi tui sao?
Nàng la lên rồi gục mặt vào vai Diệu Minh rỉ rỉ than thở. Tấn Phong ở trọ chổ này mới hai năm thôi từ khi thằng em học đại học thành ra cũng không thân với nàng được như Diệu Minh ở lì bốn năm rồi. Anh chàng cũng xót xa nói…
– Hay anh giúp em tìm việc trong công ty anh làm nha Thục Uyên?
– Em thì làm được gì trong công ty phần mềm chứ?… Tuần sau trả tiền nhà rồi… Sao ông trời tàn ác với em như thế cơ chứ?
Nàng tự vò đầu rồi nốc bia như uống trà đá. Chính vì thế thường chỉ có ba người lớn ngồi uống thôi vì không muốn dạy hư bé Tài em trai Tấn Phong. Diệu Minh vuốt vuốt lưng nàng xoa diệu…
– Cậu của pà cơ mà! Xin nợ tháng này đi!
– Không… Có thiếu nợ ai chứ tui cũng không nợ cậu mợ đâu!?
Trả lời con bạn xông, nàng lại uống hết ly bia. Nhìn nàng như vậy, hai đứa nhậu chung cũng không kém phần rầu rĩ theo.
Uống hết mấy chai bia, cả ba nằm trên bồn nước thấp nhìn sao đêm. Nàng nằm giữa bắt đầu nói nhảm…
– Ba mẹ tui có đang nhìn tui từ trên đó không nhỉ? Nói cho nghe nha, hai người là đồ vô trách nhiệm!
– Nè! Nè! Say cũng không nên nói bậy nha Uyên!
– Sao số tui khổ dữ vậy trời? Tại sao không có mưa tiền rơi xuống chứ hả?
Sống trên đời này không thể chỉ có tình yêu nha. Trong đầu nàng chỉ có tiền mới giải quyết tất cả vậy mà tiền không có duyên với nàng chút nào. Tấn Phong xoay nhìn rồi nói với nàng.
– Em đừng lo! Trời không tuyệt đường người đâu!
– Sao anh biết? – Nàng tròn mắt hỏi làm Phong có chút không biết nói gì.
– Ờh thì…
Anh chàng chưa kịp nói thì mặt Thục Uyên nhợn xanh. Nàng loạn choạng chạy đi ói do bia. Diệu Minh cũng lo nên theo vào chút xíu rồi lại ra đá Tấn Phong. Ông anh co ro bị chửi té tát…
– Chừng nào anh mới tỏ tình với nó hả? Uyên khổ gần chết cần chổ dựa lắm đó!
– Em nói làm như dễ vậy! Tính Thục Uyên cứng cỏi, có khi nghĩ là anh thương hại đơn thuần rồi từ chối anh thì sao?
– Đồ nhu nhược!!!
– Cả em cũng say rồi Diệu Minh!
Diệu Minh lè lưỡi rồi lại vào phòng xem con bạn sao rồi. Tấn Phong ngồi thê thảm uống tiếp một mình. Thích người ta đã mệt lắm rồi, không nói ra được càng khổ gấp đôi.
——————–
Hôm sau, vừa sáng nàng đã dậy chuẩn bị tươm tất. Diệu Minh hôm qua say xỉn nên chui qua ngủ với nàng, nghe tiếng cũng trở dậy.
– Đi xin việc hay đi đâu sớm vậy pà. Hồi tối có ngủ được không coi chừng không tỉnh táo đó!
– Tỉnh như sáo… Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi!
Nàng cười nhẹ nói lập tức làm Diệu Minh mặt mũi bơ phờ vẫn khẩn trương hết sức.
– Sao pà không gọi tui dậy? Đợi tui thay áo với…
– Tui biết hôm nay pà phải qua nhà bạn trai mà nên không nói trước. Tui đi một mình được rồi!
– Tui xin lỗi nha! Tui làm bạn kiểu gì thật không tốt! – Diệu Minh ôm nàng rên rỉ làm nàng cười toe toét.
– Pà khùng quá! Lo “diện” đẹp qua nhà anh Khoa đi. Bye!
Thục Uyên cười đi xuống nhà thấy chiếc xe hơi vàng nhỏ Ngọc Hân vừa chạy ra khỏi cổng nhà. Nàng không chú ý lắm, từ từ di chuyển bằng chân thôi.
Nhật Thiên đứng bên xe, nhìn con đường lên khu nghĩa trang cây xanh che lối rất yên tĩnh. Nếu đây không phải là nghĩa trang chắc hắn cũng cho rằng nơi này khá thơ mộng rồi. Cùng cha đến vài lần, hắn vẫn cứ thích chút thanh bình của nghĩa trang này.
Rồi từ xa, chiếc xe hơi không mui mini màu vàng của Ngọc Hân xuất hiện. Cầm bó hoa tím, cô nàng vuốt mái tóc tém ngang vai bước đến…
– Anh đến lâu chưa?
– Hoa đẹp lắm!
Nhật Thiên hướng mắt đến mỗi bó hoa dễ dàng khen ngợi vậy mà không nhìn đến người đẹp thật làm Ngọc Hân tức chết được. Ngọc Hân hơi ủ rũ thì hắn nhìn cười xã giao….
– Cám ơn cô nhé! Tôi viếng người quen của cha tôi sẽ xuống ngay rồi đi chọn nhà!
– Em đi với anh luôn được không?
– Cũng được!
Ngọc Hân cười vui cùng đi lên đó với hắn. Đường lên đồi cũng có gặp vài người đi viếng mộ. Các mộ nhỏ xếp đều thành cách dãy bậc thang theo đồi xanh cỏ một cách trang trọng.
Ngọc Hân đứng nhìn bia mộ đá hoa màu sáng nghiêng theo nền đất, không có hình chỉ có mỗi cái tên Lý Như Quỳnh – hưởng dương vỏn vẹn 27 tuổi mà thôi.
Ngọc Hân nhíu mi, trong đầu cảm thấy cái tên có chút quen quen lại không nhớ đã từng nghe ở đâu thì Nhật Thiên quay qua hỏi.
– Sao thế Ngọc Hân?
– Dạ không?… em hơi thắc mắc là không có ghi ngày mất thôi. – Trên bia mộ chỉ có ngày tháng năm sinh rồi năm mất. Nhật Thiên trả lời.
– Hồi bé tôi cũng thắc mắc hỏi cha y như cô vậy đấy. Cô ấy mất vì tai nạn tàu hỏa lớn. Vụ đó chết rất nhiều người, thân nhân quá đau lòng nên khi đưa đến chôn đều không cho ghi ngày mất để không phải nhớ ngày xảy ra tai nạn năm ấy. Chỉ có những người biết mới đi viếng đúng ngày thôi. Có chút kì lạ đúng không?
Nhật Thiên nói mới khiến Ngọc Hân chú ý hôm nay viếng mộ cũng khá đông, dường như toàn là những người thiệt mạng trong tai nạn năm đó. Cả hai để hoa rồi cùng đi xuống chổ để xe, Nhật Thiên nói thêm.
– Thật ra tai nạn đó đúng nửa đêm nên có người đi ngày hôm qua hoặc hôm nay đều đúng. Năm nay vì công chuyện nên tôi viếng trễ ngày chứ cha tôi không bao giờ trễ.
– Thế năm nay chủ tịch không đến được chắc cũng tiếc lắm.
– Tại tôi bắt cha dưỡng bệnh không cho qua đây đó chứ. Dù sao đây là mối tình sâu nặng nhất của cha nên tôi đi thế cũng bù phần nào rồi!
Có thể nói Nhật Thiên đi thăm mộ cũng chỉ vì cha. Hắn luôn hi vọng cha sẽ kịp gặp lại em gái. Ngọc Hân cũng thôi suy nghĩ cái tên của người phụ nữ đó nữa và cười nói với Nhật Thiên.
– Em đã chọn ra bốn nhà rồi để anh đi xem!
– Tốt quá! Hi vọng mua ngay được, ở khách sạn bất tiện kinh khủng!
Cả hai cùng nói chuyện và đi xuống sườn đồi. Hôm nay nhiều người đi viếng mộ, người lên người xuống cũng không mấy chú ý nhau nhưng Ngọc Hân bất ngờ nhìn ra ngay Thục Uyên đang ôm bó hoa cát tường xanh hồng đi lên. Nàng ngước mắt thấy Ngọc Hân liền cười tươi…
– Chị Hân…
– Cô đi đâu vậy? – Ngọc Hân hỏi có vẻ khó chịu, không như nàng vui vẻ khi trùng hợp gặp.
– Em đi viếng mộ mẹ em! Cậu không nói với chị mẹ em chôn ở đây sao?
– Ai quan tâm chuyện của cô chứ?
Thái độ không thân thiện xưa nay của Ngọc Hân dành cho nàng, hôm nay mới khiến nàng tổn thương nha. Những người chưa từng có người thân mất đi, nói ra những chuyện này vô cùng đơn giản không hiểu gì cả.
Cả hai dù không phải họ hàng gần nhưng cũng là chị em họ, vậy mà Ngọc Hân nỡ nói thế thật vô tình. Nếu Nhật Thiên đứng bên Ngọc Hân không lên tiếng có lẽ nàng cũng chưa nhìn đến hắn.
– Này! Chúng ta có duyên thật đó!
Nàng ngẩn lên, dù mới gặp hắn hôm qua trong khách sạn nhưng phải suy tư chốc lát mới ngộ ra. Tuy nhiên thái độ của nàng không vui vẻ như hắn.
– Hả? Lại là anh. Bộ anh ám tui hả?
– Cô ám tui thì có!
Nói thế nhưng lại gặp nàng lần nữa như thế này làm hắn rất vui. Thục Uyên giờ mới thấy hắn và Ngọc Hân đi chung nên nhíu mày hỏi…
– Hai người biết nhau sao?…
– Đây là sếp của chị. Không viếng mộ mẹ nữa sao, mau đi đi!
– Hai người cản đường tui đi còn gì?
Nàng lên giọng hung hăng, tránh bước hai người đó để đi lên. Ngọc Hân thấy bực mình vì ở nhà gặp thôi chưa đủ, ra đến đây còn phải gặp con em họ ăn nhờ ở đậu đó nữa. Nhưng khi nàng vừa bước ngang với hắn thì hắn đã cất giọng đáng ghét…
– Bị đuổi việc sao rồi!?
– Ra sao mặc kệ tui. Đồ vô duyên!!!
Thục Uyên hậm hực đi như muốn dẫm nát mọi thứ dưới chân làm hắn khoái chí đi tiếp. Ngọc Hân thấy vậy ngần ngừ hỏi hắn…
– Còn anh sao quen Thục Uyên vậy?
– Àh… cô ta là nhân viên phục vụ phòng ở khách sạn đó mà. Nhưng tiếc là hôm qua vừa bị đuổi việc rồi!
Nghe thấy vậy Ngọc Hân khẽ cười nhạt, cảm thấy công việc hèn mọn đó quá đúng dẳng cấp của Thục Uyên rồi còn gì. Đến phiên Nhật Thiên tò mò hỏi lại…
– Còn hai cô họ hàng sao?
– Chỉ là họ hàng rất xa không thân thiết đâu. Chúng ta xem nhà bên khu dân cư mới phía tây trước nha tổng giám đốc!
Nhật Thiên đi theo Ngọc Hân nhưng cứ muốn nhìn lại dẫu cũng không còn thấy bóng nàng. Thục Uyên bực mình vì gặp những người mình không thích, nhưng thoáng thấy từ xa bó hoa tím nàng đã chạy đến.
Năm nay hoa còn tươi nguyên khiến nàng khẽ nhìn quanh hi vọng sẽ gặp ai đó. Năm nào cũng nhanh hơn nàng một bước, “người đó” biết thứ hoa cát tường mẹ nàng thích nhất. Thục Uyên ngồi xuống vuốt ve bia mộ nói với mẹ…
– Năm nào con cũng chậm hơn… Là người quen thế nào với mẹ vậy mẹ!?