Đọc truyện Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ – Chương 21
“Nhanh lên, bắt con cá lại cho ta!”
Đường Cảnh Ngọc sốt ruột thúc giục Chu Thọ, nàng biết Tống Thù còn đang ăn cơm tại nhà chính, cho nên không dám lộ mặt.
Chu Thọ xắn tay áo lên bắt cá, nhưng cái con cá kia dường như rất vui vẻ tránh thoát, quẩy tới quẩy lui, Chu Thọ là lần đầu tiên làm việc này, lúc hắn chộp lấy con cá thân mình nó cứ uốn éo trong lòng bàn tay hắn làm hắn giật mình thả tay, vẻ mặt ngơ ngác ngốc hồ hồ đứng ở nơi đó, có chút ghét bỏ cảm giác ẩm ướt nhớt nhớt trong lòng bàn tay.
“Ngươi liền cứ sạch sẽ đi, chờ đó, lát nữa ta nấu xong thì không có phần cho ngươi đâu!” Đường Cảnh Ngọc thật sự là tức chết rồi, Chu Thọ lại dùng không được, nàng đành phải tự thân xuất mã, chạy như bay tới bắt cá trở về bếp, từ lúc bắt đầu tới giờ nàng chưa hề ngẩng mặt lên nhìn về phía bên kia, trở lại phòng bếp “Oành” một tiếng đóng cửa lại, Chu Thọ cũng lười để ý tới .
“Đường Ngũ……” Chu Thọ quay đầu gọi nàng.
“Không có việc gì không có việc gì, ngươi rửa tay đi, lát nữa nấu xong cho ngươi một bát!” Đường Cảnh Ngọc thực sự cũng không muốn cãi nhau với hắn nên giọng nói khẽ nhẹ đi vài phần.
Chu Thọ cũng thả tâm mà trở về phòng .
Trong nhà chính, Dương Xương thu hồi tầm mắt, lặng lẽ liếc mắt về phía Tống Thù, cười nói:“Đường Ngũ tay cũng vụng về quá, chắc là lần đầu giết cá.”
Tống Thù không lên tiếng trả lời, thấy Dương Xương ăn gần hết cơm trong chén rồi, thuận miệng hỏi hắn:“Ngươi từng giết cá rồi sao?”
Dương Xương lập tức nói:“Đã từng, nhà của ta lúc trước ở gần sông, trong nhà thường thường bắt cá nấu canh, nên cũng từng giúp cha mẹ làm qua.”
Tống Thù gật gật đầu:“Vậy ngươi ăn xong đi giúp nàng đi, nàng còn nhỏ, không cẩn thận dễ đứt tay.” *xót người ta sao chưởng quỹ*
“Đi!” Dương Xương lập tức bưng bát lên, hai ba miếng liền giải quyết hết thức ăn trong chén, bên ngoài Chu Thọ tiến vào, hắn đi thẳng một đường vào trong bếp.
“Cá là do các ngươi tự bắt sao ?” Tống Thù buông đũa xuống, chờ Chu Thọ ngồi xuống mới hỏi hắn.
Chu Thọ “A” một tiếng, đối diện đôi mắt bình tĩnh của sư phụ hắn, hắn không dám nói dối, nhìn bát nói:“Ta cùng Tiền Tiến bắt.”
Tống Thù nhìn hắn, cũng không hỏi thêm nữa.
Cô nương thì hoạt bát còn thiếu niên thì quá ngốc, còn có Tiền Tiến cái người gan lớn kia nữa, ba người này chỉ cần ở chung một chỗ tất sẽ có chuyện nhưng chỉ cần không gặp rắc rối, hắn cũng lười quản .
“Ngươi từ từ ăn.” Tống Thù đứng dậy nói, đi qua bên hoa viên tản bộ tiêu cơm.
Chu Thọ lúc này làm gì còn tâm tư ăn nữa, buông đũa bỏ chạy qua phòng bếp nhỏ xem Dương Xương cùng Đường Cảnh Ngọc làm cá.
Dương Xương chẳng những biết giết cả, còn có thể nấu canh cá, cũng không cần Đường Cảnh Ngọc nhóm lửa . Đường Cảnh Ngọc thật sự rất vui vẻ, cứ mở miệng thì một cũng Dương đại ca hai cũng Dương đại ca, gọi đặc biệt thân thiết, Tiền Tiến vào đây xem náo nhiệt cũng được gọi Tiền đại ca, không khỏi có chút vắng vẻ Chu Thọ.
Chu Thọ ở một bên nghe, có điểm không thoải mái, cầm tay áo Đường Cảnh Ngọc đem nàng kéo đến bên ngoài,“Tại sao ngươi không gọi ta là đại ca?”
Đường Cảnh Ngọc bị hắn chọc nở nụ cười, chống nạnh hỏi lại:“Dương đại ca giúp ta nấu canh cá, Tiền đại ca giúp ta làm rất nhiều việc, ngươi giúp ta cái gì , dựa vào cái gì ta phải gọi ngươi là đại ca?”
“Ngày hôm qua ta giúp ngươi bắt cá mà .” Chu Thọ nhớ rõ rất rõ ràng.
Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, ngửa đầu cười nói với hắn:“Ta không gọi ngươi là đại ca đó, ngươi làm gì được ta nào?” Tiền Tiến mười bảy , Dương Xương thân cường thể tráng nhìn cũng gần mười bảy mười tám, Chu Thọ như một thư sinh yếu duổi, nào có nửa điểm khí thế của huynh trưởng.
Không muốn đừng đây nhìn ánh mắt ủy khuất của Chu Thọ, Đường Cảnh Ngọc quay trở lại bên người Dương Xương nhìn hắn làm cá.
Chu Thọ một thân một mình đứng ở cửa, không thèm nói chuyện với Đường Cảnh Ngọc, thấy nàng thật sự không để ý tới hắn, hắn chạy nhanh lại dán vào một chỗ, nàng không gọi đại ca thì không cần gọi, không thể chọc nàng tức giận nha.
Thời điểm Tống Thù trở về, trong viện toàn là mùi thơm của canh cá. Hắn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu cô nương kia thực có thể nấu canh cá.
Đường Cảnh Ngọc vẫn là chú ý hắn, để bọn người Dương Xương tiếp tục ăn, nàng chạy đến phòng bếp múc một bát canh cá, vững vàng đương đương mang qua nhà chính. Tống Thù ở bên trong, nàng đem bát canh đặt ở trên bàn, đi đến ngoài cửa phòng hắn nói:“Chưởng quầy, ta mang cho ngài một bát canh cá, ngài ra nếm thử nhé?”
Tống Thù đang thoát dây lưng, nghe được tiếng của nàng lần nữa buộc lại, đi ra.
Đường Cảnh Ngọc lấy lòng nhìn hắn:“Chưởng quầy người thật là tốt, chưởng quầy yên tâm, chúng ta sẽ không bắt hết cá trong ao đâu , một tháng nhiều nhất chỉ bắt một hai con nấu canh cho đỡ thèm, sau đó lại mua mấy con cá nhỏ bỏ vào.”
Nàng vừa uống canh cá xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như vừa bôi một lớp son phấn, đôi môi no đủ cũng hồng nhuận nhuận , nhưng vẫn không lấn át được đôi mắt hoa đoà rực rõ kia, vô hình chung khiến nàng có ba phần kiều mỵ của cô nương gia. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại thì giống như chính là một tuấn tú thiếu niên môi hồng răng trắng mà thôi.
Tống Thù nhìn về phía cái bàn, hương thơm từ bát canh cá phản phất qua, hắn cũng muốn xác nhận xem tiểu cô nương trù nghệ như thế nào, hắn đi về phía cái bàn.
Đường Cảnh Ngọc đi theo bên cạnh hắn giới thiệu:“Đây là Dương Xương làm đó, uống rất ngon .”
Tống Thù ừ một tiếng, đi đến trước bàn nhìn bát canh cá:“Ngươi uống đi, ta sau khi ăn xong không ăn thêm gì nữa.” Nói xong liền đi vào.
Đường Cảnh Ngọc gọi hắn hai tiếng đều không có đáp lại, bĩu môi, bưng lên bát chính mình uống, trước khi đi lớn tiếng nói:“Vậy lần sau ta nấu canh sớm một chút, nấu xong sẽ mang cho chưởng quầy liền!”
Tống Thù nhìn thoáng ra cửa sổ bên ngoài, đem ngoại bào khoát lên trên giá áo, lấy quyển sách đi trên giường xem.